Mộ Sắc Thần Quang

chương 2: tàn sát . . .

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Alan đứng ở vị trí khá xa, những Ma cà rồng khác tựa hồ biết rõ Alec có chút ham mê tối tăm, bởi vậy cũng không đi theo, ngược lại bắt đầu quét dọn hiện trường.

Mặt Alan lộ vẻ ‘Hoảng sợ’ nhích càng sát vào góc hẻo lánh, dần dần cách những Ma cà rồng khác càng xa.

———————————————————————————-

Alan đi theo sau đoàn khách du lịch, cửa bên xuất hiện một hướng dẫn viên phụ trách tiếp đãi, đây là một mỹ nhân Phương Tây điển hình, ngũ quan hoàn mỹ gần giống tiên nữ của kiếp trước, đường cong lung linh hấp dẫn, mỗi nét tiếu dung đều chứng minh cho hàm nghĩa của từ quyến rũ. Nếu muốn tìm được một chỗ thiếu hụt trên mặt cô nàng, vậy thì chỉ có thể nói sắc mặt cô vô cùng tái nhợt, tựa hồ quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Từ lúc theo đoàn khách du lịch đi vào, Alan mẫn cảm lập tức phát hiện không đúng, vài du khách bên cạnh đều không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào cô gái hướng dẫn viên xinh đẹp kia, trên mặt hiện ra không ít biểu tình đáng khinh, nam nhân nữ nhân đều có, biểu lộ kia, thay vì nói là si mê vẻ đẹp của đối phương, chi bằng nói là bị lực lượng tai họa vô hình nào đó làm cho ngẩn ra.

Đáy lòng Alan trầm xuống, nhìn trái nhìn phải, những du khách khác mặc dù có vài người biểu lộ không kinh khủng như vậy, nhưng ánh mắt đều có chút trống rỗng, bộ dạng đi đường cũng có vẻ cứng ngắc vô cùng, như mấy con rối bị giật dây vậy.

Alan biến sắc muốn lập tức thoát khỏi đoàn, ai ngờ vừa định xoay người, cửa chính tòa thành liền “Két” một tiếng đóng lại.

Phía trong tòa thành lập tức rơi vào một màu đồng do thiếu ánh sáng, hình như hàn ý càng lúc càng tăng, chỉ có những ngọn nến trên vách tường, xuyên qua thủy tinh phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo.

Tòa thành của Quý Tộc Thời Trung Cổ mới có thể sinh ra cảnh sắc này, nhưng chỉ một thoáng lại làm Alan dâng lên một cảm giác sợ hãi nổi da gà.

Cậu ngắm nhìn bốn phía, con đường thông qua tòa thành như là một địa đạo, quẹo trái quẹo phải cứ như không có điểm cuối, thoạt nhìn có phần âm trầm khủng bố, giống như… Giống như con đường đi tới địa ngục trong truyền thuyết.

Sau khi cửa thành đóng lại, một lực lượng mị hoặc kỳ dị tràn ngập cả không gian, vẻ đờ đẫn trên mặt du khách càng thêm nghiêm trọng

Cảm giác âm lãnh mà mị hoặc không ngừng xâm nhập đại não, Alan thậm chí cảm thấy mơ màng trong nháy mắt, từng màn ảo giác xẹt qua trước mặt, phút chốc làm cậu xuất hiện loại ham muốn trầm mê…

Đây là chuyện gì!

Alan phải cảm tạ kiếp sống gián điệp làm thần kinh căng cứng kiếp trước, khiến cho tinh thần của cậu hết sức kiên định nhạy cảm, đối với loại thôi miên giống như ma chú cấp thấp của kiếp trước này cậu chỉ hơi choáng váng trong chốc lát liền khôi phục thần trí.

Bất động thanh sắc thi triển Bế Quan Bí Thuật, kiên quyết đuổi thứ quyền năng bên ngoài làm tâm trí trở nên điên cuồng này ra khỏi não.

Bế Quan Bí Thuật là một loại nghệ thuật ma pháp chống lại sự xâm nhập tâm trí từ bên ngoài, cậu có thể phong bế đại não để chống lại sự ảnh hưởng và quấy nhiễu của ma pháp. Kiếp trước, giáo sư là một bậc thầy Bế Quan Bí Thuật vô cùng thành công, bởi vì hắn có thể làm gián điệp trong các Tử Thần Thực Tử, dưới mũi Voldemort. Voldemort là một bậc thầy thuần thục Chiết Tâm Trí Thuật, hơn nữa có lý do rất tốt hoài nghi sự trung thành của Snape. Nhưng năm đó, Severus chưa từng vì Bế Quan Bí Thuật không đủ bền vững mà làm bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, đó có thể thấy được thành tựu của hắn ở phương diện này!

Nhìn lại mọi nơi, du khách chung quanh hoàn toàn rơi vào loại trạng thái mông lung, bước chân cứng ngắc đi theo cô hướng dẫn viên xinh đẹp kia. Chỉ có hai đứa bé tuổi còn quá nhỏ không bị loại lực lượng này cuốn hút, vui sướng lôi kéo tay cha mẹ chỉ trỏ bức tranh treo trên vách tường, cho dù không được cha mẹ đáp lại cũng có vẻ vô cùng hưng phấn.

Một bé gái xinh đẹp, có mái tóc quăn dài màu vàng kim, đôi mắt màu xanh thẳm, thoạt nhìn rất đáng yêu. Bé gái tựa hồ cảm thấy mẹ mình đang ngẩn người, hung hăng lôi kéo mẹ, nhưng lại không được đáp lại, cô hướng dẫn viên xinh đẹp kia đi đến bên người mỉm cười với cô bé một cái, đôi mắt ban đầu vốn trong trẻo không chút tạp chất lập tức trở nên trống rỗng, thành thành thật thật nắm tay mẹ mình đi theo đoàn người.

Không biết có phải ảo giác hay không, đang nhìn khuôn mặt quyến rũ nghiêng nghiêng của cô gái, Alan rõ ràng thấy trên mặt cô ta lộ ra một tia gần giống như dã thú lúc nhìn cái cổ trắng noãn non mịn của bé gái, thần thái thèm thuồng cứ như đang nhìn vào thức ăn, còn có cặp mắt kia…

Đôi mắt màu đỏ, một lớp màng mỏng màu máu đỏ rực bao vây đôi mắt trong trẻo kia, mang theo sự hung tàn khát máu!

Loại ánh mắt này, làm cho Alan nghĩ tới thanh niên tuấn mỹ trong bóng râm dưới đá điêu khắc của quảng trường bị mình nhìn thấy khi nãy, bọn họ thật sự có quá nhiều điểm chung: bề ngoài xinh đẹp kinh người, khí chất nội hàm ưu nhã không thuộc về độ tuổi này, khí thế bức người bị cất dấu nhưng vẫn lợi hại như cũ, cùng với… Cùng với cặp mắt đỏ ké mang theo hơi thở yêu dị kia!

Một danh từ ẩn sâu trong đầu bắt đầu rõ ràng, đó là…

Cơ hồ là bản năng, toàn thân Alan lập tức căng cứng, tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến đấu, trí nhớ xa xôi không ngừng thoáng hiện trong đầu, các loại chú ngữ sinh tồn trước đây từng cái xẹt qua trong đầu, các loại chi tiết nên chú ý trong tình thế nguy hiểm cũng dần dần tái hiện trong não bộ.

Alan kiếp trước trải qua quá nhiều cuộc chiến, âm thầm may mắn mình không vì cuộc sống yên bình mười bảy năm mà lãng quên đi sự tỉnh táo và linh mẫn của một chiến sĩ, tuy điều này cũng không làm cho tâm trạng khẩn trương của cậu buông xuống nửa phần.

Thân là một phù thủy, còn là một phù thủy thông hiểu ma pháp hắc ám, Alan biết rõ tình trạng hiện tại của mình như thế nào.

Sức mạnh của một phù thủy một nửa thể hiện ở đũa phép, cho dù là mạnh như bọn người Voldemort, Albus, Grindelwald, có thể nói là những đại phù thủy của ma pháp giới năm đó, cũng không thể ở thời điểm mạnh nhất thoát ly khỏi sự tương trợ của đũa phép.

Bản thân đũa phép cũng không có phép thuật, chỉ có tác dụng là một loại dẫn đường. Ma lực trong cơ thể phù thủy cường đại mà lộn xộn, bọn họ thường không thể vận dụng tự nhiên mà tiến hành khống chế. Nếu như nói ma lực trong cơ thể phù thủy là dòng nước cuồn cuộn lộn xộn, như vậy đũa phép chính là thứ khai thông dòng lũ, tạo ra con đường trôi chảy tự nhiên, mà muốn sử dụng Vô Trượng Ma Pháp thì phải trải qua huấn luyện rèn giũa không ngừng, mới có thể sử dụng nhuần nhuyễn, nhưng cho dù là vậy, sử dụng Vô Trượng Ma Pháp có trở ngại rất lớn.

Giáo sư, ở trạng thái linh hồn đầu thai thành Alan Prince, tất nhiên không có đũa phép bên người, mà chế tạo đũa phép cũng không phải việc cậu có thể làm được, cho nên mặc dù có sức mạnh cường đại gấp bội so với kiếp trước, mặc dù từ lúc thức tỉnh ma pháp năm mười một tuổi đã bắt đầu kế hoạch huấn luyện Vô Trượng Ma Pháp, nhưng hiện tại, lúc đã không có đũa phép, sức mạnh của cậu chỉ sợ còn không bằng một nửa so với thời kì toàn thịnh vào kiếp trước.

Huống hồ nhờ đọc các loại sách ma pháp cũ trong Hogwarts, nếu như nữ hướng dẫn viên làm cậu kiêng kị kia thật sự là thứ trong tưởng tượng, chỉ sợ cho dù là mình trong thời kì toàn thịnh ở tiền thế, cũng không nhất định có thể chống lại!

Âm thầm niệm lại Độn Thổ mấy lần trong đầu, xác nhận không quên, tâm tình khẩn trương của Alan bình phục không ít.

Mỹ nhân hướng dẫn du lịch dẫn bọn họ đi vào một hành lang sáng ngời, trên trần là những bóng đèn huỳnh quang thông dụng được lắp đặt đều nhau làm cho không gian ấm áp rất nhiều so với vừa rồi. Cuối hành lang thật dài là một cái thang máy, có thể cùng lúc chứa mấy chục người.

Ánh mắt rình rập như có như không từ những góc âm u bị Alan phát hiện. Lờ mờ cảm nhận được sự tham lam và khao khát không chút nào che giấu, làm cho Alan muốn lập tức Độn Thổ chế trụ động tác của mình, Độn Thổ cũng không phải là loại ma pháp nhanh chóng, một khi bị người phát giác, chỉ sợ sẽ lập tức lọt vào công kích, người cẩn thận như cậu không muốn mạo hiểm như vậy!

Sau khi ra khỏi thang máy, trước mắt là một cái quầy, người phụ nữ sau quầy hàng mặt không biểu tình lên tiếng chào hỏi với cô gái dẫn đầu, cậu nghe thấy cô ta gọi người phụ nữ kia kia là Heidy.

Heidy dẫn bọn họ trực tiếp đi đến nơi tiếp khách bên cạnh. Lúc này, một cánh cửa cũ kỹ to lớn chậm rãi mở ra.

Đi vào một không gian giống như cung điện, chợt nghe mỹ nhân hướng dẫn viên dùng loại ngữ điệu mềm mại đáng yêu mang chút hưng phấn cất tiếng: “Hoan nghênh! Các vị! Hoan nghênh đến với Volturi!”

Volturi? Alan nhíu mày, cái tên này mang ý nghĩa gì…

“Volturi là vật gì?” các du khách vốn rơi vào trạng thái mê mang lúc tiến vào không gian này liền thanh tỉnh lại, bọn họ tựa hồ không rõ tình cảnh hiện tại, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn nhau. Lúc này, chợt nghe thấy tiếng Heidy nói chuyện với một người nam nhân khác.

“Hoan nghênh trở về, Heidy.” Trong bốn người từ bức tường ra, một thiếu niên bên ngoài cực kỳ tinh xảo mở miệng.

“Alec.” Heidy chào hỏi y, thanh âm êm mượt như tơ.

” Thu hoạch lần này thật không nhỏ nha.” Thiếu niên tên Alec kia cười đến quỷ dị, tơ đỏ trong mắt tràn ngập, chỉ là nụ cười này mang theo một tia tà khí trào phúng, làm vẻ ngoài vốn cực kỳ xuất chúng của y bị đánh xuống thấp vài phần.

“Cảm ơn.” Cô tiếp nhận ca ngợi của y, cười hấp dẫn nói: “Ba vị đại nhân đâu? Jane cũng không đi cùng ngươi sao?”

“Lập tức đến, lưu lại mấy tên cho ba vị đại nhân cùng Jane.”

Dự cảm không tốt trong nội tâm càng ngày càng mãnh liệt, Alan bình tĩnh lui về phía sau vài bước, xem ra tình hình này cách chân tướng trong đầu cậu càng ngày càng gần.

Đáng chết! Đây không phải một thế giới bình thường sao? Tại sao có thể có loại sinh vật này tồn tại!

Đang lúc Alan vạn phần đề phòng, đột nhiên nghe được một tiếng gầm nhẹ tựa như dã thú, trước mắt lóe lên, bên tai truyền đến tiếng thét chói tai cao ngất, chỉ thấy mấy vị một phút trước còn ưu nhã như quý tộc trong phòng, giờ đây đột nhiên cuồng tính đại phát, móng tay bén nhọn xuất hiện ở đầu ngón tay, răng nanh màu xanh dài ra khỏi môi, gặp người liền cắn.

Huyết tộc! Thật là huyết tộc! Một chủng tộc kiếp trước cậu cũng chỉ gặp sơ qua một lần, một loài tuy cậu không hiểu quá nhiều nhưng trong truyền thuyết vô cùng cường đại cùng khát máu!

Alan mượn tiếng thét hỗn loạn của khách du lịch lui về phía sau, một đường thối lui đến góc tường, không phải cậu muốn trơ mắt nhìn những hành khách kia toi mạng, chỉ là hiện tại cậu thật sự thân mình còn lo chưa xong, một phù thủy không có đũa phép hộ thân, vô luận như thế nào cũng không phải là đối thủ của một đám ma cà rồng hung ác điên cuồng khát máu, am hiểu chiến đấu!

Những người kia… Không, những Ma cà rồng kia không rảnh để ý cậu, tàn sát hết một người liền tiện tay quăng ra, nhào tới mục tiêu kế tiếp.

Máu tươi tanh nồng bắn ra ào ạt ra bốn phía, những mảnh nhỏ của tứ chi có vẻ hết sức dữ tợn, tràn ngập trong không gian làm cho Ma cà rồng vốn hưng phấn có vẻ càng thêm tàn bạo.

Một thi thể lăn đến bên chân cậu, là bé gái xinh đẹp tóc vàng mắt lam khi nãy, trên cổ có hai dấu răng rõ ràng, máu tươi chảy ồ ạt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt còn duy trì biểu lộ hoảng sợ.

Mùi máu tươi trong phòng càng ngày càng đậm, vài người còn chưa bị công kích đã bắt đầu nôn khan.

Trải qua mười bảy năm sống an nhàn sung sướng, Alan,tuy rằng kiếp trước từng trải qua sóng to gió lớn, cũng có vẻ không khỏe, trong dạ dày một trận sóng cuộn biển gầm.

Loại đơn phương tàn sát này chỉ duy trì vài phút, lại dài dằng dặc như một thế kỷ.

Quay mắt về phía còn thừa không mấy người, vài du khách cơ hồ lâm vào điên cuồng, có người nói chuyện: “Tốt lắm, lưu vài tên cho những người khác a.”Namnhân nói chuyện ưu nhã móc khăn tay ra lau sạch khóe miệng, phảng phất là nhấm nháp hết một món ngon tuyệt vời.

“Từ từ, nơi này còn một tên nè.” Mỹ thiếu niên mang tên Alec nhìn Alan lưng dựa vào vách tường, trên mặt phát ra tiếu dung trào phúng cay nghiệt trước sau như một.

Nhìn thấy biểu lộ ‘Hoảng sợ’ của Alan, ác ý trên mặt y càng thêm nồng đậm: “Nhìn một cái, thiếu niên tuấn mỹ cỡ nào, quả thực giống một vị thần của bóng đêm, máu của nó sẽ nhất định ngon hiếm thấy, thật sự là cực phẩm khó gặp.” Tựa hồ cố ý muốn thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của đối phương, Alec nện bước chân thong thả ưu nhã đi đến chỗ Alan.

Alan đứng ở vị trí khá xa, những Ma cà rồng khác tựa hồ biết rõ Alec có chút ham mê tối tăm, bởi vậy cũng không đi theo, ngược lại bắt đầu quét dọn hiện trường.

Mặt Alan lộ vẻ ‘Hoảng sợ’ nhích càng sát vào góc hẻo lánh, dần dần cách những Ma cà rồng khác càng xa.

Nhìn thiếu niên Ma cà rồng mặt mang vui vẻ ác độc bước lại càng gần, cậu đột nhiên trở tay bắn một cái Thần Phong Vô Ảnh, đánh tới phía đối phương.

Làm ma pháp đắc ý nhất do chính mình phát minh kiếp trước, mặc dù không có đũa phép, thi triển không thuận tay lắm. Tuy rằng so ra không đủ mạnh, nhưng Alan kinh hỉ phát hiện vì kiếp này ma lực thức tỉnh nhiều hơn mấy lần so với kiếp trước, uy lực không phải rất lớn, nhưng độ chuẩn xác đã có chỗ tăng lên.

Một nhúm tóc bị cắt đứt, biểu lộ ưu nhã mang theo nụ cười trào phúng của Alec lập tức dữ tợn, y phẫn nộ gầm thét, hiển nhiên không ngờ Alan thậm chí có năng lực công kích mình.

Y mạnh bổ nhào qua, cơ hồ không lưu tình chút nào.

Alan chật vật cúi thấp người, tránh thoát công kích của đối phương, phất tay lại cho ra một cái Thần Phong Vô Ảnh.

Hắc bào trên cánh tay phải đối phương lập tức nát bấy, giống như cánh bướm màu đen tung bay trong mật thất đen tối mờ nhạt. Trên cánh tay trong suốt kia xuất hiện một vết cắt, nhưng lại biến mất với tốc độ cực nhanh.

Tiếng gầm thê lương vang lên, quanh quẩn trong không gian yên tĩnh mà tràn đầy mùi máu tanh, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Những Ma cà rồng khác lập tức phát hiện cảnh ngộ của Alec, tức khắc chạy tới, Alan liền bày ra Khôi Giáp Hộ Thân trước người, hy vọng có thể kéo dài một lát.

Chú ngữ Độn Thổ lấy tốc độ cực nhanh tràn ra khỏi miệng.

Nhưng trong nháy mắt, Khôi Giáp Hộ Thân ngăn cản trước người bỗng nhiên bị phá, đi đầu chính là gương mặt phẫn nộ mà vặn vẹo của Alec.

Âm tiết cuối cùng từ miệng tràn ra, Alan chỉ cảm thấy sau lưng tê rần, trong miệng cuồn cuộn tanh ngọt, lập tức rơi vào một cơn choáng váng.

————————————

Hình trên là Alec trong phim đóa….

Được rồi, Vân thừa nhận, “‘cậu bé’ trên đã làm con tim fan gơ của Vân chết lâm sàn ngay từ cái nhìn đầu tiên”, chết thật, sao mình có thể đen tối đến thế không biết…. [hố hố hố]

Thôi, bàn vấn đề chính: xét thấy tình trạng càng ngày càng ít người com, mà lượng view lại càng ngày càng tăng… Vân đang quạu và muốn ‘cắn’ một ai đó

OK, Vân vốn là một chủ blog “hiền nhành” và cũng từng là một reader “thích-đọc-chùa” nên Vân hiểu…

Chỉ xin là làm ơn ấn nút like hoặc vote nhá… Vân đang cực buồn vì mỗi lần post thì hơn người vào coi mà dòm lại thì chỉ thấy có , bạn like thôi (gởi lời cảm ơn đến mấy bợn yêu nhá)… Vân biết mình còn non tay và mắc nhiều lỗi, bản dịch của mình có thể còn lủng củng nhưng dù gì thì đó cũng là công sức hàng tiếng đồng hồ của mình, Tại sao mấy bợn có thể làm thế hử?! Vân chỉ đòi hỏi một cái clip chuột thôi mà, có quá quắc quá không? [lật bàn][gào thét]

Được rồi, nói thật với mấy bợn nhá, khi Vân tạo cái blog này, trên Vân còn có một “sếp” khác nữa, “sếp” này “nắm quyền sinh sát trong tay” và nếu “sếp” này quạu luôn thì mình nói thật, mình phải đóng blog đấy [chui vào góc tường tự kỷ]

Thôi, mong rằng “sếp” ko ghé qua nhà chơi…

những gì nói trên hoàn toàn là sự thật, không hăm dọa hay đùa đâu nhá!!! Mình thật sự không muốn say good bye đâu, vì vậy, làm ơn bấm nút LIKE khi đã đọc xong dùm mình!!!!

Rùi, xong, những gì mình nói đã hết, nếu có đụng trúng tự ái người nào thì mình thật xin lỗi, hẹn gặp lại lần sau nhá[cúi đầu] [lon ton chạy vào]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio