"Vô Hoa, Tịch Viễn muốn tới ——"
Mạc cơ hiện tại việc thích làm nhất là lẳng lặng ngồi bên người Mộ Tịch Thịnh, ngắm dung nhan khi ngủ của hắn, nói chuyện với hắn.
"Ngươi khẳng định sẽ không muốn biết ta muốn làm gì với y đâu."Ngón tay một lần lại một lần phác họa, kỳ thực từ lâu đã đem dung mạo người nọ từng tấc từng tấc thật sâu khắc vào đáy lòng nhưng y vẫn làm không biết mệt. Rõ ràng có thể giải tỏa hồn chi độc cho Mộ Tịch Thịnh nhưng Mạc cơ lại không muốn làm, bởi vì y biết, ngày mà người này mở mắt, hắn sẽ không còn thuộc về mình. Mất đi đã nhiều lần, y sợ hãi, cũng mệt mỏi, y không muốn nếm lại tư vị khổ sở mất mát nữa.
"Tịch Viễn, tuy hiện tại ngươi chỉ là một phàm nhân, nhưng ai bảo ngươi lại muốn cướp Vô Hoa của ta chứ. Cho nên ngươi đã định trước là sẽ bị ta giết chết, bị các tộc nhân tôn sùng ngươi giết chết."
Mạc cơ bi thương, kì thực khi y làm ra quyết định này, trái tim không ức chế được đau đớn một chút, nhưng một ít mềm lòng không đủ để ngăn y lại. Bản thân trả giá nhiều như vậy, nếu như lại mất đi, y sẽ vạn kiếp bất phục.
Đúng ra thì cho tới bây giờ chưa từng có được, vậy thì sao có thể mất đi? Mạc cơ cảm thấy mình hiện tại giống như con thiêu thân, để có một chút ánh sáng, cho dù bị ngọn lửa cắn nuốt cũng sẽ không tiếc.
...
Đã hỏi ra vị trí của Nạp Tháp Tạp tộc, Mộ Ti Vũ cùng Lãnh Phong lập tức mang người mã bất đình đề (đi liên tục không nghỉ) đi thẳng tới Nhạn thành.
Tới Nhạn thành.
Chuyện xưa kể rằng có một đôi chim nhạn phu thê tình thâm, chúng nó tự do bay lượn giữa trời đất, nhưng có một ngày, một trong hai con bị thợ săn bắn hạ, con chim kia vì đồng bạn báo thù, không để ý nguy hiểm, mổ mù mắt thợ săn, bản thân cũng trả giá bằng sinh mệnh.
Cuối cùng, người thợ săn kia cũng không bắt được đôi chim nhạn. Toàn bộ chuyện này bị một người nhìn thấy, cảm khái cho đôi chim nhạn tình thâm, đã đem đôi chim mai tang, còn lập ra một nhà mồ gọi là Nhạn Khâu, tọa lạc ở phía bắc Nhạn thành.
Thực ra Nhạn thành này trước kia không gọi là Nhạn thành, không biết bắt đầu từ lúc nào lại cải danh thành như bây giờ, tựa hồ là để kỉ niệm cảm tình trung trinh của đôi chim nhạn. Một đôi nhạn vì nhau mà chết làm cho người ta xót xa, xác thực đáng giá suy nghĩ sâu xa.
Hỏi thế gian, tình là gì
Mà khiến ta sống chết một lời hứa lụy
Lữ khách kẻ trời Nam người đất bắc
Khi đôi cánh mỏi, nhớ những lúc hàn ôn
Khi hoan lạc vui vầy, lúc chia ly đau khổ
Đều chỉ vì si mê một người con gái
Lời người nói ra , đã xa tít trên tầng mây vạn dặm
Tuyết chiều trên Thiên Sơn, bóng lẻ ấy biết về đâu ?
Ngang bước sông Phần, nhìn cảnh tịch mịch, nhớ tiếng trống năm xưa
Khói hoang vẫn như ngày nao bình quân Sở
Than ôi, khúc chiêu hồn nước Sở nay còn kịp chăng
Quỷ núi khóc trong mưa gió thê lương
Trời cũng hờn ghen, chẳng thể nào tin được
Chim én chim oanh, rồi cũng thành đất bụi
Ngàn mối sầu vạn cổ, lưu lại đợi người thơ
Hát trong điên cuồng, ca trong đau khổ
Tìm lại nơi đâu nấm mộ chim nhạn năm nào
(Nhạn khâu – Mồ chim nhạn)
...
Khi Mộ Ti Vũ một mạch chạy tới Nhạn thành đã là buổi trưa của ba ngày sau, chỉ vội vã ở trong thành dùng bữa trưa, bọn họ lại ra thành, thẳng tới ngọn núi phía bắc.
"Tiểu chủ tử, phía trước không xa là địa giới của Nạp Tháp Tạp tộc, nhưng mà ngọn núi kia rất cổ quái, chúng ta từng phái đi rất nhiều người nhưng cũng không thể vào."
"Hừ ~ Cho dù như vậy ta cũng muốn đi. Nếu bọn họ dám đụng đến cha ta, bất luận phải trả giá nào ta cũng sẽ khiến bọn họ hối hận, hối hận đã chọc vào ta, chọc vào Mộ gia."
Vào giờ khắc này, Mộ Ti Vũ chân chính trưởng thành, không bao giờ còn là hải tử chỉ biết trốn trong lòng Mộ Tịch Thịnh, vô lo vô nghĩ.
Hài tử Mộ gia đều trưởng thành sớm, bởi vì trên vai bọn họ gánh trách nhiệm nặng nề, vì thịnh vượng của gia tộc, vì sinh con nối dõi... Tất cả đều từ rất sớm đã đặt trên lưng người thừa kế, trực tiếp khiến cho hài tử Mộ gia cũng không còn tuổi thơ.
Nhưng Lãnh Phong thấy Mộ Ti Vũ là đứa bé may mắn, nó không phải sớm thừa nhận những thứ này. Chính là hôm nay, không biết từ lúc nào, Mộ Ti Vũ đã lặng lẽ trưởng thành, lớn đến độ đủ để đeo trên lưng trách nhiệm của người thừa kế Mộ gia.
"Tiểu chủ tử, tới rồi."
Nhìn ngọn núi được tầng tầng mây mù bao phủ, Mộ Ti Vũ lần đầu tiên rơi vào tự hỏi, hóa ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản, quả nhiên có thể mang cha đi tuyệt không phải là người bình thường.
"Lãnh Phong, ngươi đưa tất cả mọi người đến dịch trạm ở Nhạn thành đợi lệnh, ở đây để hai chúng ta đi vào là được rồi. Nếu thật sự có nguy hiểm cũng không phải hi sinh bọn họ."
"Vâng."
Lãnh Phong không có phản bác, hắn biết cho dù có phản bác cũng vô ích. Bởi vì đây là Mộ Ti Vũ, là nhi tử của Mộ Tịch Thịnh, bọn họ là cùng một loại người, tuyệt đối không bao giờ cho phép thuộc hạ phản đối mình.
Đợi bọn thuộc hạ theo mệnh lệnh lui ra, Mộ Ti Vũ cùng Lãnh Phong bắt đầu nghiên cứu làm thế nào vào núi.
Vẫn đề trước mắt là phải vào núi, nhưng ở trên núi không hề có đường đi, căn bản không thể tiến tới. Lúc này, Viễn Viễn vẫn an tĩnh nằm trong lòng Mộ Ti Vũ lại chợt đứng lên.
"Làm sao vậy? Viễn Viễn, ngươi phát hiện cái gì sao?"
Mộ Ti Vũ ôm lấy Viễn Viễn, quan tâm hỏi. Đột nhiên Viễn Viễn nhảy ra khỏi tay nó, nhẹ nhàng nhảy xuống trước ngựa.
Lãnh Phong quả thực không thể tin vào hai mắt mình, con tiểu ly bạch sắc nho nhỏ cư nhiên dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi biến lớn, rất nhanh đã lớn bằng một con cọp.
"Viễn Viễn ——"
Mộ Ti Vũ cũng là một bộ không thể tin, tuy rằng chuyện Viễn Viễn có thể nói làm cho nó hiếu kỳ thật lâu, nhưng không nghĩ tới Viễn Viễn còn có thể biến lớn, đây quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng của nó.
"Chủ nhân, ta có một loại cảm giác quen thuộc, ngươi trước ngồi trên lưng ta, ta đưa ngươi vào."
"Ân, được —"
Nghe xong lời này, Mộ Ti Vũ rất nhanh thu hồi kinh ngạc, nhảy dựng lên, rơi lên lưng Viễn Viễn.
Lúc này Lãnh Phong đang mở lớn miệng, đầu óc của hắn đã không thể hoạt động, tất cả chuyện vừa phát sinh vượt quá phạm vi tiếp nhận của hắn, một con tiểu ly bỗng nhiên biến lớn, còn có thể nói, hắn không phải đang nằm mơ đi?
"Lãnh Phong, còn đứng đó làm gì? Không mau đuổi theo!"
"Vâng, tiểu chủ tử!"
Ngữ khí có chút không kiên nhẫn của Mộ Ti Vũ đáng thức hắn, Lãnh Phong lập tức phản ứng, rất nhanh đi theo. Kỳ thực thần kinh của hắn đã đủ cứng rắn, nếu là người bình thường đã sớm ngất đi rồi.
...
Trước mặt ngoại trừ một mảnh trắng xóa thì cái gì cũng không thấy rõ. Trong không khí thổi từng hơi gió ẩm, nghe không được một tia động tĩnh.
Đường đi bằng phẳng, không có một tia cản trở, nếu như không phải đã biết đây là sơn đạo, người đi vào sợ rằng sẽ nghĩ đây là một vùng bình nguyên.
Lãnh Phong mất nhãn lực thật lớn mới miễn cưỡng đuổi kịp Viễn Viễn, tinh thần hắn tập trung cao độ bởi chỉ cần một giây thư giãn thôi hắn sẽ bị lạc giữa mê cung sương mù này.
"Tới rồi —"
Mộ Ti Vũ đột nhiên kì quái nói nhỏ, vừa dứt lời, sương mù dày đặc liền dần tiêu tán, trước mắt xuất hiện một cửa hang.
"Đây là Nạp Tháp Tạp tộc sao?"
Mộ Ti Vũ không biết mình đang hỏi ai, trong đầu có rất nhiều hình ảnh không rõ, từng chút từng chút thoáng hiện, ký ức cũng có chút hỗn loạn, âm thanh, hình ảnh, thời gian, quá khứ, hiện tại... tất cả hỗn loạn giao tranh ở trong đầu.
"Tiểu chủ tử, người xem ——"
Đột nhiên Lãnh Phong thét lên một tiếng kinh hãi, Mộ Ti Vũ mạnh mẽ lấy lại tinh thần nhìn về phía trước, kết quả ——