Không biết lại qua bao lâu, Mộ Ti Vũ cứ như vậy lẳng lặng nằm trên giường, con mắt mở thật to, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dương quang ấm áp vốn cũng không chói lọi bao nhiêu nhạt dần.
"Chi nha ———"
Có người chậm rãi đẩy cửa gỗ, phát sinh thanh âm rất nhỏ, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh lại có vẻ chói tai. Chính là cho dù nghe được thanh âm, Mộ Ti Vũ cũng không có ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư không biết đã bay tới nơi nào rồi."Công tử, công tử ——"
Có người ở trước mặt nhỏ giọng gọi. Qua thanh âm, là một tiểu nha đầu , tuổi, cung phục màu lục nhạt, hai búi tóc tròn khả ái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt to như quả nho, có vẻ khả ái lại nhu thuận. Trên tay bưng một cái khay phong cách cổ xưa, bên trên có một bát ngọc trắng, còn tỏa nhiệt khí nhè nhẹ.
Thấy Mộ Ti Vũ nhìn mình, mặt tiểu nha đầu không khỏi đỏ hơn, nàng xấu hổ cúi đầu, sau đó rất nhanh lại ngẩng lên.
"Công tử, đây là bệ hạ lệnh ta đưa tới!"
Nói xong lại nâng cái khay trên tay lên, không biết là vô ý hay cố ý, cái khay kia vừa lúc che khuất mặt nàng.
"Bệ hạ?"
"Đúng vậy, là bệ hạ!"
"À, được rồi!"
Thản nhiên nói như thể chuyện chả liên quan đến mình, Mộ Ti Vũ cũng không nhiều lời, chậm rãi ngồi dậy, điều chỉnh tư thế thoải mái, sau đó sửa sang y phục có chút mất trật tự trên người, đưa tay nhận bát ngọc kia.
"Được rồi, ngươi có thể đi xuống."
Nhìn tiểu cô nương còn đứng tại chỗ không động đậy, vẻ mặt không biết làm sao mà hồng lên, Mộ Ti Vũ không hiểu sao tâm lại sinh thương hại, cư nhiên dùng vẻ mặt ôn hòa phân phó nàng.
"A, vâng ——"
Nói xong, tiểu cô nương tựa hồ vừa kịp phản ứng, lập tức ôm khay, nhanh như bay chạy ra phía ngoài cửa, nhưng vừa chạy được vài bước, tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại ngừng lại, sau đó bước chân hợp quy tắc, chậm rãi đi ra ngoài.
"Thật là một tiểu nha đầu khả ái!"
Cười cười, tiện tay dùng thìa múc thứ canh gì đó trong bát, cho vào miệng. Vị ngọt nhè nhẹ trong miệng chậm rãi tan ra, bụng vốn có chút đói liền bị làm cho muốn ăn.
"Không tồi!" Một ngụm tiếp một ngụm, cũng không sợ bị hạ độc, chén canh nhỏ rất nhanh liền thấy đáy, "Thật là, cũng không chuẩn bị nhiều một chút, một bát canh tí tẹo, đủ ai ăn a!?" Bất mãn oán giận nhưng cũng không có cách nào, chỉ phải đem bát bỏ lên bàn, nằm xuống ngủ, lần này thật sự là ngủ.
Y hôm nay phi thường giống một con sâu gạo, ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, đối với an nguy của mình một chút cũng không quan tâm, ngày trôi qua trái lại rất thích ý. Đương nhiên, đó cũng là kết quả của việc Mộ Ti Vũ tìm vui giữa gian khổ.
...
"Y ăn chưa?"
"Bệ hạ, công tử đã ăn, còn oán giận đồ ăn ít!"
"Vậy lần sau chuẩn bị nhiều một chút!" Làm như nghĩ tới điều gì, Hách Liên Khởi Tô lại phân phó thêm, "Thời gian này làm chút đồ ăn nhẹ thôi, y mới vừa tỉnh lại, ăn dầu mỡ không tốt."
"Vâng, bệ hạ! Bệ hạ coi trọng công tử sao, lão nô đã xem qua, thật là một kì nhân!"
Tiểu nha đầu không biết lớn nhỏ trả lời, ngữ khí quái dị không nói nên lời, đồng thời còn mang theo chút ý trêu chọc.
"Được rồi, Bích Anh, ở đây không còn chuyện gì nữa, ngươi đi xuống trước đi!"
Rõ ràng là chịu không nổi người này tiếp tục huyên náo nữa, Hách Liên Khởi Tô phất tay, muốn nàng lui xuống.
"Vâng ——"
Bích Anh đang muốn nói tiếp, đột nhiên nhớ tới chuyện đã sớm bị nàng quăng ở sau đầu, không khỏi vỗ ót, "Đúng rồi, bệ hạ, Khương Quân đại nhân đứng ở ngoài điện chờ đã lâu, ngài có muốn gặp nàng hay không?"
"Khương Quân? Để cho nàng ta vào!"
"Vâng!"
Bên ngoài điện.
Khương Quân từ sau khi trở về đã đứng ngoài này hơn một canh giờ. Tuy nói ánh mặt trời không quá gắt nhưng mà cứ đứng như vậy, đối với nàng vừa đường xa mệt nhọc, ngàn dặm gấp gáp trở về mà nói, đúng là có chút quá sức.
"Thật là, Bích Anh này đi thông báo sao lại lâu như thế? Bệ hạ nếu như không muốn gặp thì nói sớm để ta về không phải được rồi sao, hại ta đứng đến xương sống, thắt lưng đều đau!"
Không được tự nhiên giật giật cái cổ cùng thắt lưng cứng ngắc, Khương Quân nhỏ giọng oán giận, trong lòng sớm đã đem trên dưới đời tổ tông của Bích Anh ân cần hỏi thăm một lượt. Kỳ thực nàng còn muốn hỏi nữ vương điện hạ vài chuyện, nhưng với tính tình có tà tâm nhưng không dám ăn trộm này của nàng, căn bản chỉ là nghĩ trong đầu chứ không dám thực sự hành động.
"Ai ô, Khương Quân đại nhân, ngài coi trí nhớ của Bích Anh này, cư nhiên quên mất là ngài còn chờ bên ngoài điện!
Ngữ khí ê ẩm lành lạnh, căn bản nhìn không ra đây lại chính là tiểu cô nương khả ái dễ xấu hổ vừa nãy, trái lại còn có vẻ là loại người lợi hại.
"Bích Anh đừng nói vậy, ta sao có thể trách ngươi chứ. Bệ hạ ——" Ngữ khí thoáng có chút lấy lòng, ngay cả chính Khương Quân tự mồm nói ra cũng cảm thấy rùng mình.
"Hừ, một lão yêu bà mang bề ngoài thiếu nữ, ngươi mà rơi vào tay ta thì đừng hòng sống dư dả!"
Thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội kẻ tiểu nhân, mà kẻ tiểu nhân ở đây chính là Bích Anh. Nhất là một tiểu nhân cả ngày đi theo bên người quân chủ. Một khi muốn hại ai, một câu gièm pha không đầu không cuối cũng đủ là người ta không thể chịu được.
"Bệ hạ gọi Khương Quân đại nhân đi vào."
Hiển nhiên câu vỗ mông ngựa này làm Bích Anh rất hưởng thụ, thái độ lập tức thay đổi, bất quá tuy rằng có chút hòa hoãn, trong giọng nói vẫn hàm xúc ý tứ ngạo mạn.
"Vậy ta đây liền tiến vào!"
Đã đợi được điều mình muốn, Khương Quân cũng không muốn tốn thêm một khắc nào ở cùng Bích Anh, cấp tốc biến mất làm cho Bích Anh cũng chẳng biết tại sao.
"Ta rốt cuộc đã làm gì nàng ta?"
Ngẫm lại, không nghĩ ra, thì thôi, nàng cũng không lại nghĩ tới nữa.
...
"Thế nào vừa về đã khẩn cấp chạy tới gặp ta, bình thường không phải đều trốn được bao xa thì trốn bấy nhiêu sao?"
Hách Liên Khởi Tô có chút kì quái. Đối với người bạn cùng nàng lớn lên từ nhỏ này, nàng thậm chí hiểu Khương Quân hơn chính Khương Quân hiểu bản thân mình, cho nên đối hành vi bất thường của Khương Quân, nàng có chút không giải thích được.
"Cái kia, ta —— ta ——"
"Ta" nửa ngày, Khương Quân cũng không biết nên thế nào mở miệng, ai nha, lời như thế nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ.
Nhìn nữ tử đã chìm vào vô hạn ảo tưởng, trên mặt còn lộ vẻ háo sắc ửng đỏ khả nghi, hận không thể chảy nước miếng ngay tại chỗ, Hách Liên Khởi Tô là triệt để hết chỗ nói rồi.
"Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Có việc nhanh nói, không có việc thì trở về đi! Sắc trời cũng không còn sớm!"
Nghe lời nói hiển nhiên là mệnh lệnh đuổi khách, Khương Quân lập tức tiếp lời, "Có việc, thế nào lại không có việc được! Cái kia, ta chính là muốn hỏi, bệ hạ lúc nào đem Mộ Ti Vũ kia thưởng cho ta?"
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, tới cuối cùng nếu không tỉ mỉ nghe sợ rằng cũng nghe không được. Nói xong, khuôn mặt Khương Quân càng đỏ hơn, đầu cúi gằm xuống, cũng không dám liếc mắt nhìn nữ tử ngồi bên trên.
Trầm mặc, trầm mặc quỷ dị. Trong một chốc, Hách Liên Khởi Tô còn không kịp có phản ứng. Nàng còn đang bận tiêu hóa lời Khương Quân vừa nói, "Nàng ta vừa rồi ý là muốn ta đem Mộ Ti Vũ thưởng cho nàng! Ta không nghe lầm chứ?!?" Vừa nghĩ thông, trên người nàng tức thì tản ra hơi thở nguy hiểm.
"Khương Quân, ta xem ngươi là chán sống rồi? Cư nhiên dám chạy tới chỗ ta đòi cướp người. Ngươi nhớ rõ cho ta, y không phải là của ngươi, tuyệt đối không phải là của ngươi! Nếu như nghe rõ ràng rồi thì cút về cho ta!"
Đây là lần đầu tiên Hách Liên Khởi Tô phát hỏa với Khương Quân, lửa giận ngập trời, Khương Quân ngây cả người, một bộ không biết phải làm sao.
"Ngươi, ngươi còn đứng ở đó làm gì? Còn không đi ra ngoài!"
Tựa hồ cảm giác được bản thân không thích hợp, Hách Liên Khởi Tô lập tức điều chỉnh hạ giọng xuống, thế nhưng cỗ lửa giận kia, chỉ cần có dụng tâm liền có thể cảm giác được.
"Oa —— Ngươi bắt nạt ta ——"
Đột nhiên, làm cho bất luận kẻ nào cũng không dự liệu được chính là Khương Quân cư nhiên khóc ầm lên, cũng không thèm quan tâm mặt mũi lăn lộn trên mặt đất.
"Ngươi mắng ta, ngươi cư nhiên mắng ta ——"
Một bên khóc, một bên còn hăng hái chỉ tay trách móc, nói rõ từng chữ từng câu.
"Ngươi ——"
Hách Liên Khởi Tô triệt để bó tay, bây giờ là tình huống gì? Ai tới nói cho nàng đi! Nữ tử tức giận thở gấp, lại còn khóc lóc om sòm, lại còn lăn lộn xấu xí trước mặt nàng thật sự là Khương Quân sao? Sợ rằng nói ra cũng không có ai tin!
"Được rồi, được rồi, đừng khóc!"
Cố gắng từ trên thượng vị đi xuống, người có địa vị cao lại đầu hàng trước người có địa vị thấp, ngồi xổm xuống trước mặt nữ tử, dè dặt đỡ nàng dậy.
"Thật là, đã thành đại nhân rồi mà còn khóc thành như vậy! Ngươi cũng không phải không biết, của ta còn không phải là của ngươi sao? Lại khóc thành như vậy?"
"Đúng a ——"
Vừa nghe lời này, người nào đó đang khóc đến đất rung núi chuyển lập tức ngừng lại giống như ảo thuật, mà ngay cả lệ ngân trên mặt cũng biến mất sạch sẽ.
"Được rồi, tối nay cũng đừng trở về, ở lại ăn cơm đi!"
"Ân! Lời ngươi vừa nói cũng đừng có quên!"
Một bên đáp ứng, một bên đòi được cam đoan, này thuần túy là giở trò trẻ con.
"Được rồi, được rồi, được rồi! Liên tiếp đáp ứng ba lần, Hách Liên Khởi Tô ý tứ có chút bất đắc dĩ.