"Vũ nhi, làm sao vậy?"
Nghi hoặc nhìn tiểu nhân nhi đột nhiên chơi xấu không chịu nhúc nhích, Mộ Tịch Thịnh tràn ngập khó hiểu. Ông trời ơi! Không cần tiếp tục dằn vặt hắn có được hay không?
"Cha, ngươi nhanh như vậy kéo ta trở về, có đúng hay không muốn làm chuyện xấu gì?"
Đôi mắt to xinh đẹp mở to đầy vẻ vô tôi. Biểu tình điềm đạm đáng yêu làm Mộ Tịch Thịnh càng thêm huyết mạch bạo trướng, hận không thể hóa thành sói dưới đêm trăng, lập tức đẩy y ngã nhào xuống đất, tử hình ngay tại chỗ. Bé con ranh ma này, đã tới lúc này rồi còn giả bộ trêu hắn.
"Không có! Vũ nhi, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta mau về nghỉ ngơi đi!"
Cẩn thận dỗ dành, Mộ Tịch Thịnh xấu hổ cười cười, đầu lưỡi vô ý thức liếm khóe môi, nhãn thần càng thêm u ám thâm thúy, tràn đầy dục vọng trắng trợn. Lôi kéo, kết quả tiểu nhân nhi kia vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thật là làm cho Mộ Tịch Thịnh càng thêm nóng nảy.
"Hừ, cha đừng lừa ta! Ta cũng không phải trẻ con, lần trước làm xong, hại người ta thắt lưng đau thật lâu, còn có nơi nào đó cũng ——"
Vừa nghĩ tới tình cảnh hương diễm kia, mặt Mộ Ti Vũ không khỏi đỏ lên, nói cũng không nói được nữa.
"Nơi đó là chỗ nào, ân?"
Thanh âm trầm thấp khêu gợi đột nhiên vang lên bên tai Mộ Ti Vũ, thì ra Mộ Tịch Thịnh không biết từ lúc nào đã kề sát lại gần y, dục vọng tăng vọt không chút nào che giấu thể hiện ra.
Hô hấp nóng ẩm, không nhẹ không nặng phun lên vành tai mẫn cảm, trên cổ, rất nhanh, da thịt tuyết trắng liền nổi lên một tầng hồng nhạt. Nhiệt độ cơ thể bất ngờ tăng cao, nhãn thần cũng dần mê ly.
"Cha ——"
Nỗ lực hé cái miệng nhỏ nhắn, thanh âm ngọt ngào, kêu lên xưng hô khiến người kia không khỏi run lên. Mộ Tịch Thịnh một tay kéo yêu tinh câu nhân kia vào lòng, lắc mình trốn vào một ngõ tối không người. Kỳ thực ngẫu nhiên thử một lần cảm giác ngoài trời cũng không tồi.
Thô bạo lại không mất ôn nhu đem Mộ Ti Vũ cứng rắn áp đảo lên tường, toàn bộ thân thể rất nhanh dán lên. Cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi hồng nhạt hé mở. Thô lỗ mút vào, thậm chí còn phát ra thanh âm dâm mỹ! Chỉ một lát, đôi môi kia đã bị hôn đến vừa hồng vừa sưng.
Bàn tay to cũng không nhàn rỗi, giảo hoạt trượt vào bên trong y phục, phất qua da thịt trắng noãn, cảm giác tê dại rất nhanh lan ra trên người Mộ Ti Vũ.
"A, a ——— Đừng ——"
Trong miệng ngoại trừ rên rỉ mê người cũng không thể phát ra thanh âm nào khác nữa. Bàn tay to rất nhanh đi tới hai điểm đỏ nho nhỏ, nắn bóp, nhu lộng, lồng ngực tuyết trắng rất nhanh hiện lên hai điểm đỏ tươi dâm mỹ.
Kéo xuống cái quần vướng bận, Mộ Tịch Thịnh cầm lấy thứ tinh xảo đã khẽ ngẩng đầu trước người Mộ Ti Vũ, trên dưới bộ lộng. Đầu lưỡi xẹt qua cần cổ duyên dáng, đi tới hai điểm hồng anh trước ngực, nhẹ nhàng đùa bỡn, sau đó một ngụm ngậm lấy, cảm giác ẩm ướt làm Mộ Ti Vũ sợ hãi kêu thành tiếng.
"A, cha —— không —— muốn—— đừng—— ân ——"
"Ha hả, chỗ này của Vũ nhi đã ướt đẫm rồi!" Nổi ý xấu búng lên thứ tinh xảo đã chảy ra dịch thể trong suốt, "Vũ nhi, bảo bối, tới sờ sờ chỗ này của cha!"
Kéo qua bàn tay nhỏ trắng nõn, xoa lên thứ nóng rực của bản thân, xúc cảm hơi lành lạnh làm Mộ Tịch Thịnh thoải mái rên rỉ thành tiếng.
"Bảo bối, thật lớn!"
Đương nhiên, bàn tay to cũng không dừng lại, tiếp tục bộ lộng dục vọng đã muốn bạo phá của Mộ Ti Vũ.
"Cha, ta muốn, a ———"
Thoải mái gầm nhẹ, Mộ Ti Vũ cuối cùng phóng thích ra. Dư vị cao trào làm hai mắt y mê ly, hơi thất thần, mà ngay cả động tác trên tay cũng ngừng lại.
"Vũ nhi, ngươi chỉ quan tâm đến bản thân thoải mái, cũng không trông nom cha!"
Ngón tay thon dài dính bạch trọc, nhẹ nhàng lần tới nơi nếp uống nhu ấn, sau đó chậm rãi trượt vào. Cảm giác căng chặt làm Mộ Tịch Thịnh thoải mái than nhẹ. Một ngón, hai ngón, chậm rãi mở rộng, tuy rằng không có kiên nhẫn, hận không thể đem dục vọng đang kêu gào lập tức ào vào trong cơ thể Mộ Ti Vũ, nhưng Mộ Tịch Thịnh cắn răng, vẫn là nhịn xuống.
Cuối cùng, cảm giác được nơi đó đã có thể thừa nhận, mới không chút do dự, một mạch vọt đi vào. Xung lượng đột nhiên tới đem cả người Mộ Ti Vũ đều giật nảy lên.
"Đừng ———" Cảm giác mãnh liệt làm y như bay trong đám mây.
"Vũ nhi, Vũ nhi ——"
Nam âm trầm thấp kêu lên, Mộ Tịch Thịnh tựa hồ muốn đem tương tư mấy ngày nay, tất cả đều hóa thành hành động xông vào nơi ngọt ngào khiến kẻ khác điên cuồng.
"Cha —— Cha —— đừng ———"
Cánh tay nhỏ bé không biết từ lúc nào đã quấn chặt lên bả vai dày rộng của người nọ, ở trong lòng người này, vĩnh viễn là thoải mái, an tâm như vậy.
...
"Kỳ quái, như thế nào mới một lát, người đã bỏ chạy không thấy bóng dáng?"
Nữ âm thanh nhã dễ nghe đột nhiên vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, mặc dù chỉ là nhỏ giọng nói thầm nhưng vẫn lọt vào trong tai Mộ Tịch Thịnh.
Thân thể hai người thoáng chốc cứng đờ. Bộ vị chăm chú tương giao tựa hồ muốn chậm rãi hòa tan, vừa nóng rực vừa tê dại.
Cẩn thận giật giật, một đạo điện lưu xẹt qua, kích thích Mộ Ti Vũ thiếu chút nữa kêu lên, may mà miệng đã sớm bị che lại.
Hung hăng trừng mắt với người nào đó không chịu an phận, Mộ Ti Vũ ngay cả hô hấp cũng phóng rất nhẹ. Vậy mà nhãn thần ai oán đáng yêu kia lại sắp đem Mộ Tịch Thịnh hòa tan, tiểu bảo bối của hắn từ lúc nào đã biến thành tiểu yêu tinh câu nhân như vậy.
Khương Quân còn đang tức giận không tha tiếp tục tìm, một tấc đất cũng không buông tha, vì người đẹp của nàng, nàng nguyện trả bất cứ giá nào.
"Hừ, ta không tin bọn họ có thể chui xuống đất!"
Rất nhanh, thân ảnh nho nhỏ đã tìm tới ngõ tối.
"Cha ——"
Mộ Ti Vũ xấu hổ kêu một tiếng, nơi hai thân thể dán cùng một chỗ, cách một lớp y phục vẫn có thể nghe được thanh âm đang kịch liệt nhảy lên.
"Suỵt, đừng nhúc nhích ——"
Nhưng mà nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng hai người ở ngay trước mắt, Khương Quân lại giống như không nhìn thấy, ở bên người bọn họ đi tới đi lui, không có một tia biểu tình kinh ngạc.
"A, mỹ nhân của ta rốt cuộc chạy đến đâu rồi!"
Tìm đến không còn kiên nhẫn, Khương Quân đột nhiên quát to một tiếng, tiếng kêu sắc bén xẹt qua phía chân trời, trong không khí tựa hồ có tiếng thủy tinh vỡ vụn rất nhỏ truyền đến, từng chút từng chút một. Thanh âm này làm cả ba người ở đây đều ngây ngẩn cả người.