"Trăng thanh gió mát, cầu nhỏ, nước chảy, liễu rủ, người ước hẹn sau hoàng hôn, sợ là nhất định có gian tình!"
Trong miệng thì thầm mấy câu bản thân tự nghĩ ra, không vần điệu cũng chẳng bằng trắc, tùy ý đặt vài câu thơ cũng chả ra thơ, buổi tối trăng treo đầu cành, Hàn Nguyệt cũng nổi hứng đi làm trò rình mò. Nếu tất cả những người đi theo dõi người khác đều thần kinh như hắn, chỉ sợ đừng nói đến theo dõi, thất thủ bị bắt cũng không biết bao nhiêu lần.
Ngày đó hôn mê tỉnh lại, hai người liền trực tiếp trở về kinh thành. Chuyện Mộ Ti Vũ, trong lòng Hàn Nguyệt vẫn còn một cục tức, nôn cũng nôn không ra, nuốt cũng nuốt không trôi, liền thẳng thắn cùng Đào Vũ Hi bắt đầu chiến tranh lạnh, hai người một câu dư thừa cũng không nói, chân chính coi nhau như người lạ, chỉ lúc ăn mới gặp mặt.
Thật ra Hàn Nguyệt cũng biết chuyện này không thể trách Đào Vũ Hi, nhưng không biết vì sao toàn bộ tức giận trong lòng đều đổ lên người y, bởi vì chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể yên tâm thoải mái tha thứ cho bản thân.
Thái độ lần này cũng Đào Vũ Hi cùng khác thường, Hàn Nguyệt không thèm nhìn y, y cũng phối hợp không để ý tới, tỏ ý rõ ràng: Hàn Nguyệt ngươi thích làm cái gì thì làm, ta Đào Vũ Hi cũng không muốn chăm nom, cũng không xen vào! Nước sông không phạm nước giếng, mọi người cứ thế sống qua ngày thôi!
Một khi đã như vậy, Hàn Nguyệt vì sao còn muốn tiếp tục loại trò chơi buồn chán này? Nguyên nhân phải ngược dòng đến xế chiều hôm nay.
Cơm nước xong, Hàn Nguyệt không có chuyện gì làm, đi tới lui chung quanh, chính là vì "Ăn xong đi trăm bước, sống đến tuổi!"
Nhưng chính vì nguyên nhân như vậy làm cho hắn nhìn thấy một màn lão quản gia quý phủ vẻ mặt cười gian (hắn tự cho là như vậy, thực ra người ta là đang tươi cười hợp lễ!), cầm một phong bì thư màu hồng nhạt, một đường chạy gấp, chạy ào vào thư phòng của Đào Vũ Hi, thậm chí Hàn Nguyệt ở ngay bên cạnh cũng không phát hiện, cứ thế đi qua.
Người bị bỏ qua rất khó chịu, hơn nữa chú ý tới trên mặt lão quản gia tươi cười đến sắp rút gân, Hàn Nguyệt lập tức thay đổi bước chân, nhanh chóng đi theo. Kỳ thực Hàn Nguyệt không muốn thừa nhận, hắn để ý nhất là phong thư kia thoạt nhìn rất giống thư tình.
Cẩn thận chui xuống dưới cửa sổ thư phòng, ngừng thở, ngưng thần yên lặng lắng nghe. Trong phòng truyền đến thanh âm tiếng nói chuyện, âm điệu không cao lắm, làm cho Hàn Nguyệt dựng thẳng lỗ tai cũng không nghe được rõ ràng, chỉ mơ hồ truyền đến mấy chữ "... Trở về... Vương gia... Thanh Nguyệt lâu...."
"Thanh Nguyệt lâu, vương gia trở về? Lẽ nào có gian tình?" Suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, Hàn Nguyệt lập tức giống như khi tới, lặng lẽ ly khai.
"Hừ, tốt lắm, tốt, phi thường tốt!" Liên tiếp nói ba chữ "tốt", triệt để phát tiết tình tự bất mãn lúc này của hắn, "Hiện tại không chỉ không thèm để ý tới ta, còn muốn đi ra ngoài ăn dã thực! Sớm đã biết ngươi không phải người tốt, đầu tiên là tư thông với công chúa, để hoàng đế lão tử tứ hôn, kết quả chơi chán liền đem công chúa nhà người ta một cước đạp đi, làm hại một thiếu nữ hoa quý đi đòi sống đòi chết, ngươi nói là vì ta, được, ta khong tính toán với ngươi! Giờ thì hay rồi, ngay cả vương gia cũng dám tư thông, thực có bản lãnh! Ta ngày hôm nay muốn xem Đào Vũ Hi ngươi lớn lên có bao nhiêu mị lực, trêu chọc hết người này đến người khác, ngay cả ta cũng ———"
Càng nghĩ càng giận, ở trong phòng điên cuồng kêu gào, Hàn Nguyệt moi hết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của Đào Vũ Hi ra mắng một trận, sau đó còn chưa hết giận, thậm chí còn ân cần hỏi thăm đến trưởng bối tổ tông, mắng từ đời thứ đến đời thứ , càng mắng càng nghiện, cư nhiên còn mắng tới nỗi muốn ngừng cũng ngừng không được, làm cho Đào Vũ Hi đừng ngoài cửa nghe phải bất lực lắc đầu.
"Đứa nhỏ này, quả nhiên gần đây không có giáo huấn, càng ngày càng không có quy củ. Mắng ta còn chưa tính, lại còn dám mắng cả tổ tông trưởng bối trong họ tộc, aish ~~~ Chờ xong chuyện này, nhất định phải hảo hảo trị tội!"
Vừa nói vừa lắc đầu rời đi. Thực ra từ lúc Hàn Nguyệt lén lút tới gần thư phòng Đào Vũ Hi đã biết nhưng không có vạch trần mà còn cố ý hạ thấp âm điệu, giả vờ ý tứ bất minh, kích thích Hàn Nguyệt, nghĩ tới lợi dụng chuyện lần này đột phá cửa khẩu, cải thiện mối quan hệ của hai người.
Hoàng hôn buông xuống, Đào Vũ Hi vội vội vàng vàng xuất môn, cho dù vội cũng không quên rửa mặt chải đầu thay quần áo, điều này làm Hàn Nguyệt càng thêm kiên định y là đi ra ngoài gặp tình nhân.
Dọc theo đường đi cũng không thể nào che giấu tung tích, có thể là Hàn Nguyệt cũng có ý để lộ hành tung của mình, thậm chí còn hừ hừ cười nhẹ, ngâm nga thơ vè, chính là dù có làm gì Đào Vũ Hi giống như cũng không phát hiện. Vì thế, tâm trạng Hàn Nguyệt càng buồn bã.
...
Thanh Nguyệt lâu là nơi phong nguyệt số một số hai trong kinh thành, từ trước tới nay là nơi lý tưởng để quan to quý nhân chiêu đãi thân bằng cố hữu, so với những thanh lâu tửu quán khác, nơi đây cao nhã hơn một chút, không chỉ là người, cảnh sắc đồ ăn cũng so với nơi khác tốt hơn.
Chính là một gian ăn uống lớn như vậy, đêm nay bị một người bao hết, này không khỏi làm cho người ta cảm khái, chỉ sợ cũng chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể làm như vậy!
Một đường đi tới cửa, đôi mắt trông mong nhìn Đào Vũ Hi đi vào trong, nhoáng cái đã không thấy bóng dáng, Hàn Nguyệt gấp đến giậm chân, bất động thanh sắc theo góc tường di động tới, tiến vào một góc không người, quan sát xung quanh một vòng, thả người nhảy, leo tường tiến vào.
Tuy nói đêm nay chỉ có hai vị khách nhưng Thanh Nguyệt lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng, ca múa đàn hát biểu diễn đầy đủ, tiếng động lớn ầm ĩ như thường.
Chẳng qua chỗ ánh mắt có thể nhìn tới cũng chỉ là vài ca kỹ bồi rượu bán rẻ tiếng cười, đừng nói là cái gì vương gia, ngay cả cái bóng của Đào Vũ Hi cũng không thấy.
Lặng lẽ ẩn vào một góc tối, bịt kín mặt, "Nói, đêm nay mở tiệc chiêu đãi khách nhân ở đâu? Không nói ta giết ngươi!" Chủy thủ hiện hàn quang không hề báo trước gác lên cổ một nữ nhân, Hàn Nguyệt rất nhanh xoay người, bịt chặt miệng nàng ta đề phòng nàng hét lên.
Thỏa mãn thấy nữ tử trước mắt không chút nào che giấu kinh sợ, Hàn Nguyệt gật đầu, "Chỉ cần nói cho ta biết đêm nay khách nhân bao toàn bộ nơi này ở đâu, ta sẽ không tổn thương ngươi!"
Nhìn nữ tử gật đầu, Hàn Nguyệt mới cẩn thận buông bàn tay đang che miệng nàng ra.
"Vị công tử này, tiểu nữ tử không dám lừa gạt ngài, hai vị gia kia hiện đang ở Đông sương!"
Vừa khúm núm nói chuyện, thân thể nữ hầu đều run rẩy sợ hãi, trên mặt không còn chút huyết sắc, đã bị hù dọa đến tái nhợt.
"Đông sương? Ở chỗ nào? Ngươi có thể dẫn ta đi không?"
"Thực không dám giấu diếm, tiểu nữ tử phụng mệnh một lát nữa đi bồi rượu, công tử có thể đi theo phía sau ta!"
"Được, chúng ta bây giờ đi, ngươi cũng không cần nghĩ cách lừa ta!"
Tàn bạo nói xong, Hàn Nguyệt còn ý xấu đem một viên thuốc không biết là cái gì nhét vào miệng nàng ta, cái này càng làm nàng run rẩy lợi hại hơn.
"Công tử ———"
"Yên tâm, cho ngươi ăn chỉ là chút độc dược, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, chờ chuyện này kết thúc, nhất định cho ngươi giải dược! Chẳng qua, nếu như ngươi không nghe lời ta thì hậu quả... hắc hắc———"
Nửa câu còn lại không cần nói cũng hiểu, khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Công tử, ngài đi theo ta, đừng để bại lộ hành tung, bằng không cho dù ngài không giết tiểu nữ, sợ rằng mạng của ta cũng không giữ được!"
Nói xong, nữ tử bưng khay rượu đã chuẩn bị kĩ từ lâu, chỉnh lại vẻ xinh đẹp đi ra ngoài, Hàn Nguyệt lập tức đi theo, cũng không quên ẩn giấu hành tung.
...
"Cộc cộc cộc" Tiếng gõ cửa vang lên, một thanh âm trầm thấp từ tính truyền đến, "Tiến vào!"
Nhận được mệnh lệnh, nữ tử mới cẩn thận đẩy cửa phòng ra, trong phòng không có ai khác, chỉ có Đào Vũ Hi cùng một nam tử, cho dù xuyên qua khe cửa không thể nhìn rõ, Hàn Nguyệt cũng bị phong thái của nam nhân thuyết phục.
Trên đời sao lại có người sạch sẽ như vậy, giống như gió nhẹ ấm áp, thanh dật như mây trời, không phải loại quá mức tuấn tú tiêu sái nhưng lại có vẻ rất đặc biệt, hơn nữa kì quái chính là càng nhìn càng cảm thấy người nọ rất quen mắt.
"Tiểu nữ bái kiến hai vị gia!"
Dịu dàng cúi người, nữ tử giơ tay nhấc chân đều có một phen phong lưu lịch sự tao nhã.
"Cô nương không cần khách khí, hai chúng ta bạn tốt lâu ngày không gặp, muốn cùng nhau ôn chuyện, cho nên ——"
"Vâng, tiểu nữ minh bạch, xin phép cáo lui!"
Trái tim treo trên cổ họng chậm rãi thả xuống, nữ tử cảm thấy may mắn, cái này cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên can đến nàng! Bước chân có chút gấp gáp đi ra ngoài nhưng vẫn không mất đoan trang ưu nhã.
Cánh cửa "chi nha" một tiếng được đóng lại.
"Vũ Hi, gần nhất cùng Nguyệt nhi sống thế nào?"
Từ trong cánh cửa truyền ra thanh âm trầm thấp từ tính, lại hỏi chuyện của mình cùng Đào Vũ Hi, Hàn Nguyệt không khỏi đem lỗ tai dựng thẳng lên, cả người đều hận không thể dán lên khe cửa.
"Vân, chuyện của ta cùng Nguyệt nhi từ khi nào đến phiên ngươi quan tâm? Còn có, không cho phép ngươi gọi Nguyệt nhi nhà ta thân thiết như vậy!"
"Ngươi nha, lúc nào cũng như thế này. Ha hả!"
Trò chuyện với nhau thật vui nha, lại còn vừa nói vừa cười. Bất quá Hàn Nguyệt bây giờ không rảnh đi tức giận, hắn đang không ngừng nghĩ xem người kia là ai.
"Vân? Vân vương?"
Kinh ngạc thét ầm lên, lúc này che miệng đã không còn kịp rồi, thanh âm trầm thấp đã truyền ra, "Không biết là vị bằng hữu nào, mời ra gặp mặt."