Edit: Small
Cô từ sợ qua, nhưng nếu các cuộc đấu tranh gia tộc được nói là nguy hiểm thì những gì cô trải qua trong đời trước được tính là gì.
Không hiểu sao lại ông nội mắng một trận, còn bị ông cúp máy, Tinh Thần càng nghĩ càng giận, từ trong góc ghế xe tìm được điện thoại.
Gọi lại cho ông nội Tống.
Điện thoại rất nhanh kết nối, phía bên kia ông nội Tống vẫn chưa nguôi giận: "Cháu gọi điện lại làm gì?"
Tinh Thần bực bội nói: "Cháu sẽ không đi gặp Mộ Lệ Sâm nữa, ông muốn tác hợp cháu với anh ta thì đừng hòng!"
"Tống Tinh Thần, ông là vì tốt cho cháu, cháu có thái độ gì đây."
"Cháu cứ có thái độ vây đấy, sau này đừng nghĩ lừa cháu đến bất cứ nơi nào nữa, cháu và Mộ Lệ Sâm không có khả năng."
"Được, cháu nói một chút, ở Đế Đô ngoại trừ Mộ Lệ Sâm của Mộ gia là người được chọn sáng giá nhất thì còn có ai?"
Tinh Thần buột miệng thốt ra: "Mộ Đình Tiêu! Mặc kệ ông còn muốn sắp xếp cháu thân thiết với ai thì ông cũng đừng có cái lòng kia, cháu chỉ nhận định Mộ Đình Tiêu, không phải anh ấy thì không gả!"
"Cháu, cháu muốn tức chết ông phải không? Mộ Đình Tiêu căn bản không để ý tới cháu, nuôi lớn cháu như vậy, thi đậu vào đại học tốt nhất, cho cháu tài nguyên tốt nhất, cháu liền đối nghịch với ông như vậy? Tống Tinh Thần, cháu biết ông có kỳ vọng rất cao về cháu, tập đoàn Tống thị khổng lồ như vậy ông đều có thể giao vào tay cháu, ông sẽ không để cháu tùy hứng làm bậy."
Giọng nói ông nội Tống rất nghẹn, cảm xúc rất kích động.
Nghĩ đến độ tuổi của ông, sợ ông tức giận thành bệnh, trái tim thắt chặt lại, giọng điệu Tinh Thần hơi chút mềm xuống: "Ông nghe cháu nói đã, ông nội!"
Ông nội Tống trực tiếp từ chối: "Ông không muốn nghe."
"Cháu và Mộ Lệ Sâm không có khả năng."
"Cháu gả cho cậu ta, ông già ở Mộ gia sẽ chăm sóc cháu, Mộ Lệ Sâm quản lí tập đoàn Mộ Thị đối với Tống thị chúng ta sẽ có trợ giúp, càng có thể nâng đỡ sự nghiệp của cháu..."
"Anh ta nâng đỡ cái gì chứ, ông nội, ông hiểu anh ta không, biết anh ta là người như nào sao? Ông biết anh ta đối với cháu có mục đích gì không."
"Còn có thể cái dạng gì, còn không phải là muốn cưới cháu à?"
Cưới cô, thật đúng là trò cười.
"Ông cho rằng Mộ Lệ Sâm theo đuổi cháu là thật lòng muốn cưới cháu ư, ông đừng nghĩ đơn giải như vậy, anh ta chẳng qua là nhìn trúng hệ thống điều khiển bay, xe điện không người lái... Tập đoàn Mộ Thị đang nghiên cứu phát minh ra xe không người lá, tin tức này ông hẳn là đã nghe nói qua. Ông thật sự cho rằng nhóm thiên kim hào môn ở Đế Đô đều chết hết, anh ta ngoại trừ cháu ra thì không thể?"
"Là vì cháu có ích với anh ta mà thôi, lúc trước anh còn muốn thu mua tòa nhà thí nghiệm, còn muốn cháu bán hệ thống kiểm soát rủi ro cho anh ta, cháu không đồng ý. Ông đoán xem anh ta đã làm gì, ở trước cổng trường dùng sức mạnh với cháu, phái đến mười vệ sĩ, người đến người đi trước cổng trường còn muốn bắt cóc cháu lên xe, điều này ông biết không?"
"Hiện tại ông muốn tác hợp cháu với anh ta, cháu nói với ông, đời này cháu không kết hôn, cũng không có khả năng lựa chọn Mộ Lệ Sâm. Sau này bọn cháu cũng chỉ sẽ là đối thủ một mất một còn, không phải anh ta làm chết cháu thì cũng là cháu làm chết anh ta."
Tinh Thần nói một hơi xong, tâm trạng còn có chút nóng liền bổ thêm một câu: "Nếu ông không tin thì cứ hỏi Kiều Thâm với Đàm Quân Trạch, ngày đó nếu không phải hai người bọn họ thì cháu đã bị ép bắt cóc lên xe. Ông còn tác hợp cháu với anh ta ở bên nhau, là đầu óc có gì không ổn sao?"
Ông nội Tống bị Tinh Thần oán giận, qua hồi lâu mới đáp lại cô, có lẽ là đang trên đường tìm người gọi điện thoại cho Kiều Thâm và Đàm ca để hỏi này chuyện này.
Ông nội Tống hỏi lại Tinh Thần để xác định. "Chuyện này là thật?"
"Đúng vậy."
"Mộ Lệ Sâm thật sự tìm cháu?"
"Ông không tin thì có thể bảo Tiểu Đào cho ông xem camera trước cổng trường."
"Mộ Lệ Sâm có ý tứ gì, tìm cháu để là gì?"
"Thu mua phòng thí nghiệm, nhà xưởng của cháu, muốn tất cả của cháu, càng muốn để cháu vì anh ta bán mạng, phục vụ cho công ty thay anh ta. Ông à, ông phải biết rằng không có vô duyên vô cớ thích, anh ta là ai, là Mộ Lệ Sâm lừng lẫy nổi danh ở Đế Đô, anh ta dựa vào cái gì mà thích cháu, muốn cưới cháu cơ chứ. Nếu trên người cháu không có thứ đáng giá để anh ta mưu tính, thì anh ta sẽ nhìn cháu nhiều hơn một cái sao?"
"Ông nội, ông đừng hồ đồ, chết tâm với Mộ Lệ Sâm đi, quan hệ của cháu với anh ta từ lần đầu tiên gặp mặt đã là cãi nhau đến căng thẳng rồi, không có khả năng hợp tác. Hiện giờ ông để cháu với anh ta ở bên nhau, ông không cảm thấy buồn cười sao?"
Đầu bên kia điện thoại kia im lặng hồi lâu, ông nội Tống mới nói: "Sao giờ cháu mới nói với ông, ngay lúc hắn ta bắt cóc cháu, cháu nên gọi điện cho ông chứ. Lấy quan hệ của ông với ông bạn già đó thì cho dù ở Đế Đô không ai dám dạy bảo hắn, ông già đó sẽ không ngồi yên mà nhìn."
"Đã qua lâu như vậy, cháu không muốn nhắc với ông."
"Được rồi, chuyện này cứ thế đi, sau này ông cũng sẽ không đồng ý để hắn gặp gỡ cháu gì nữa, ông già đó có nhắc lại thì ông cũng sẽ không để tình cảm đi xuống. Nhưng mà Tinh Thần à, ở Đế Đô nếu cháu đối đầu với tập đoàn Mộ Thị, vậy không gian sống của cháu sẽ rất nhỏ."
Tinh Thần tự tin nói: "Ông, ông yên tâm đi, dù cho Mộ Lệ Sâm ở Đế Đô một tay che trời nhưng anh ta cũng không thể lũng đoạn toàn thế giới. Hệ thống máy bay không người lái của cháu là bán ra phía toàn cầu, ở châu Âu đã có hai công ty chuẩn bị ký kết thỏa thuận sửa dụng hệ thống máy bay không người lái, sẽ mở nguồn tiêu thụ, không cần lo lắng anh ta dùng cường quyền áp bức cháu."
"Đứa nhỏ này, ở Đế Đô xảy ra chuyện cũng không nói với ông, làm ông hôm nay còn cãi nhau một trận lớn với chúa như vậy, còn là khiến cháu bị mắng oan."
Tâm tình Tinh Thần thỏa mái hơn chút: "Cháu không có trách ông."
"Cháu chính là quá độc lập, sau này có chuyện gì nhất định phải bàn bạc với ông, biết không."
"Đã biết, ông nội."
"Được rồi, cúp máy đi."
Tinh Thần cúp máy, trong lòng thở phào một hơi, ông nội bên này cuối cùng cũng thuyết phục được, ít nhất tương lai sẽ không mù quá về chuyện của cô.
Nhưng mà bên cạnh ~
Đôi mắt Tinh Thần nhìn về phía Mộ Đình Tiêu, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh băng như trước, gương mặt điển trai như khắc băng vẫn soái khí đẹp mắt như cũ.
Vừa rồi cãi nhau với ông hao phí rất nhiều sức lực của cô, đến nỗi Đình Tiêu, cô còn không biết nghĩ muốn giải thích với anh như nào.
Tinh Thần lại gần anh, bỗng nhiên đầu ngả vào bên vai anh, nói: "Mệt mỏi quá, anh cho em dựa chút nhé."
Nói xong liền nhắm mắt lại rồi đếm số, một, hai, ba...
Đến ba, anh không đẩy cô ra, vậy mà không có đẩy ra!
Cánh môi Tinh Thần trộm cười.
Tiếp đó tay cô đặt trên ngực anh, nói với giọng điệu có ý làm nũng: "Anh đừng giận em được không, anh tức giận em sẽ rất đau khổ."
Mộ Đình Tiêu rũ mắt nhìn người con gái ở vai trái: "Ừm."
Anh đồng ý rồi!
Anh nói ' Ừm '.
Tinh Thần lập tức mở mắt ra, mắt to trong veo sáng ngời chăm chú nhìn chiếc cằm đường nét tinh tế nhẵn nhụi của anh, vui mừng nói: "Anh nói lại lần nữa đi, vừa rồi em không nghe rõ."
Mộ Đình Tiêu liếc cô một cái, trong ánh mắt cao ngạo nhỏ bé xen lẫn khinh thường không đáp lại cô.
Cái gì chứ, lặp lại lần nữa cũng không chịu.
Cô vừa rồi không có nghe rõ mà.
Hai tay Tinh Thần vòng lấy eo anh, đầu đặt trên vai anh, chơi xấu nói: "Em nghe thấy rồi, anh đồng ý sẽ không tức giận với em nữa."
Mộ Đình Tiêu gỡ từng ngón tay cô ra, di chuyển về hướng cạnh cửa, kéo ra khoảng cách với cô.
Tinh Thần chen qua, móng vuốt nhỏ còn chưa duỗi đến trên người anh, Mộ Đình Tiêu đã đột nhiên nói: "Dừng xe."
Tiểu Quan dừng xe lại.
Mộ Đình Tiêu mở cửa xuống xe, đứng trước cửa xe lạnh lẽo nói: "Xuống xe."
Không phải chứ, không phải chỉ chiếm chút tiện nghi của anh, anh liền tự mình đuổi xuống xe.