Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

chương 147: tự rước lấy nhục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Small

Truyền thông phỏng vấn không màng tâm trạng của mấy người, trực tiếp tiến vào phòng điều phối phỏng vấn Tinh Thần.

Ánh đèn nhấp nháy, microphone, camera đồng thời nhắm ngay cô.

MC mặc kệ cô muốn hay không, mạnh mẽ phỏng vấn: "Xin hỏi Tống Tinh Thần, đối với thảo luận che trời lấp đất trên mạng đều cho rằng cô trong trận bán kết sẽ thua bởi Cảnh Thần Diễn, cô cảm thấy thế nào?"

Tinh Thần bình tĩnh cười nói: "Còn chưa có thi đấu mà, nếu mọi người đều nang lực tiên đoán rồi vậy thì tôi không nói."

"Cô cảm thấy bản thân có bao nhiêu xác suất để chiến thắng cậu ấy?"

Tinh Thần khách sáo trả lời: "Rất lớn."

MC bám theo hỏi: "Rất lớn cụ thể là bao nhiêu?"

"Ít nhất là một nửa ."

Những nhân viên truyền thông khác đứng ở sau phóng viên đều cười lên, cảm thấy Tinh Thần ba hoa chích choè.

Cũng phải thôi, ngưởi ta chính là quán quân thế giới hai năm trước, mà cô chỉ là làm một cái máy bay không người lái, đối robot cần phải bắt đầu lại, nhưng trần trụi cười nhạo cô và nhóm nhỏ của cô như vậy cũng không tránh khỏi quá xem thường người ta.

MC cũng cười nói: "Được rồi, tôi hy vọng Tống Tinh Thần có thể đạt được thắng lợi trong vòng thi lần này, tiến vào trận chung kết."

Mọi người phía sau, một đám người xem náo nhiệt , không biết là ai nói: "Cô ta đi vào cũng vô dụng, đấu bán kết coi như vận khí cô ta tốt không có gặp phải Cảnh Thần Diễn, nên thắng được trận đấu. Nhưng trận chung kết nhất định sẽ gặp phải Cảnh Thần Diễn, thắng hay không còn chưa có chắc. Nếu vận khí cô ta thật sự tốt, thắng được Cảnh Thần Diễn - người đã có thành tựu lớn, thì cũng không thể được thua trong cuộc thi quốc gia. Một khi thua, sinh viên toàn trường khẳng định sẽ phun chết cô ta, dù sao cũng là cô ta chặt đứt con đường Cảnh Thần Diễn đoạt giải quán quân."

"Rồi đến thi đấu thể giới, không lấy được giải quán quân thì chính là tội nhân cả nước. Cho nên.. cô ta so máy bay không người lái với Cảnh Thần Diễn, chẳng những lấy trứng chọi đá, còn tự rước lấy nhục."

Đúng vậy, người này tuy nói không xuôi tai nhưng rất chính xác, trừ phi vẫn luôn tiếp tục thắng, lấy về giải quán quân thế giới, bằng không sự nổi tiếng của cô tích lũy trước đó sẽ toàn bộ sẽ bởi vì một trận thi đấu mà mất đi, dư luận trên mạng thậm chí còn sẽ nghiêng về một phía.

Nói hơi khó nghe, nhưng nếu năm nay cô dùng máy bay không người lái thi đấu lại thua cuộc lần nữa, thì cô chính là một tội đồ.

Vị trí đang đứng quá cao, áp lực phải chịu còn gấp mấy trăm lần các đội khác.

Các phóng viên đồng loạt xoay người, ngay cả camera và ánh đèn cũng quay về phía cửa.

Ở cửa có một chàng trai trẻ tuổi đang đứng, Tinh Thần chưa từng qua, anh ta ăn mặc chiếc áo T-shirt màu xanh lam, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, làn da trắng ngần, đeo kính đen, thoạt nhìn lần đầu tiên còn tưởng rằng đó là một cô gái.

Nhưng giọng anh ta hoàn toàn là giọng nam, anh ta nhìn Tinh Thần, tiếp tục nói: "Tốt nhất cô nên rời khỏi trận đấu hoặc là thua ở bán kết, cô là một nhân tài, không cần phải phí thời gian trong lĩnh vực mình không am hiểu, thua bởi cậu ta cũng không khó coi."

Tinh Thần nhìn chàng trai đeo kính đen, nói: "Nếu tôi không rút thì sao?"

"Như vậy cô sẽ không có đường lui, chỉ có thể thắng trong tất cả cuộc thi, danh tiếng cô một khi hạ xuống sẽ rất khó tẩy trắng. Trừ phi nghiên cứu phát minh ra thành phẩm có mức nổi tiếng hơn hệ thống điều khiển bay, bởi vì, cuộc thi Robot Châu Á - Thái Bình Dương năm nay, tất cả mọi người đều xem trọng, ôm kỳ vọng lớn với cậu ta, hy vọng cậu ta có thể giúp nước Z thắng lợi, lấy về vinh quang trước đây."

Tinh Thần cười nhạt nói: "Ừm, nhưng thật ra tôi không cảm thấy rằng đoạt giải quán quân chỉ có thể dựa vào cậu ta."

"Tôi cũng vậy, cho nên, nếu cô đã quyết định tiếp tục, vậy hãy đánh bại cậu ta."

"Nói hay!"

"Cố lên!"

Nói xong, người đàn ông dứt khoát rời đi, để lại quần chúng vây xem và truyền thông vẻ mặt khó hiểu.

Âu Dương Phúc Thụy lấy lý do điều phối tiễn nhóm truyền thông đi, rồi cũng đóng lại cửa.

Phòng điều phối rất yên tĩnh, lời người nọ nói làm các đội viên đều gánh lên lưng áp lực vô hình.

Lúc ấy khi lớp đang tập hợp, Cảnh Thần Diễn đã công khai trào phúng là thứ đồ chơi rách nát mà mấy người làm, nói thẳng là thứ đồ chơi của trẻ con, bảo bọn họ đừng đi thi cấp trường cho đỡ mất mặt xấu hổ.

Tên kia miệng thiếu đòn lại dùng giọng điệu xem thường người ta, Tiểu Bích Hổ ngay tại chỗ thiếu chút nữa ra tay với cậu ta, Hổ Nữu giữ chặt lại mới không làm ầm lớn.

Lúc ấy trong lòng những đội viên đều nghẹn một cỗ tức giận, thế nào cũng phải chiến thắng cậu ta, để xem sau này cậu ta còn kiêu ngạo ở lớp nữa không.

Nhưng lúc này, lời người đàn ông đó nói làm bọn họ đều nhìn thẳng vào, thi đấu robot không chỉ có chỉ là một cuộc thi cạnh tranh, mà càng là đem bọn họ đưa vào tuyệt cảnh.

Dù là đối với Tinh Thần hay bọn họ, không có đường lui nào khác, chỉ có thể thắng.

Nếu thua, nửa năm này Cảnh Thần Diễn sẽ không lúc nào là không giễu cợt bọn họ.

Thắng Cảnh Thần Diễn, lại thua bởi những người khác thì lần thi đấu này cũng sẽ bị cư dân mạng cả nước phun chết.

Âu Dương Phúc Thụy nói với: "Chúng ta có thể thắng, mọi người phải có lòng tin lên, robot dưới nước là điểm yếu của chúng ta, nhưng không trung, bóng đá, lôi đài chúng ta cũng không kém hơn người khác. Hơn nữa, Tinh Thần đã cải tiến bình ắc-quy và cảm biến, hai mục này mình tin rằng trong tất cả robot, thậm chí là thế giới đều là đứng đầu."

Lục Thuận nói: "Đúng vậy, mình tin lớp trưởng."

Tiểu Bích Hổ nói: "Mọi người nhanh đứng lên, lắp ráp, bắt đầu làm đi."

......

Thi đấu chính thức bắt đầu, tám đội ngũ bắt đầu tiến hành rút thăm, vòng thứ nhất hai PK hai .

Mọi người ngồi xổm canh máy tính ở trước mặt, xem tình hình cuộc thi phát sóng trực tiếp, nhìn chằm chằm đối thủ rút thăm.

Đội đầu tiên phó hiệu trưởng rút là đội khoa vật lý lớp của Âu Dương Phúc Thụy cùng Tinh Thần, đội thứ hai, chính là đối thủ của bọn họ.

Tim mọi người treo đến tận cổ họng, Hổ Nữu thậm chí còn cầu Bồ Tát phù hộ, ngàn vạn lần cầu không gặp phải đội của Cảnh Thần Diễn kia.

Đội thứ hai rút ra, là đội các đàn anh năm tư khoa kỹ thuật điện tử.

Phòng điều phối yên tĩnh, vài người đồng thời thở phào.

Đội các đàn anh năm tư tuy rằng khó có thể đối phó, nhưng so với Cảnh Thần Diễn thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Cảnh Thần Diễn từ thi đấu trong lớp đến đấu vòng loại vẫn không tham gia, nhà trường trực tiếp cho cậu thẻ thông hành, trực tiếp tham gia đấu bán kết.

Robot hiện tại của cậu, bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Nhà trường cũng gửi gắm kỳ vọng cao với cậu, nên để cậu ít lộ diện trong những trận thi đấu ở trường, cơ hội bị nghiên cứu không cao, hy vọng cậu có thể giành thắng lợi trong cuộc thi Châu Á - Thái Bình Dương, đối với các đội khác trong vườn trường, nhà trường trực tiếp bỏ qua.

Mà đa số người xem đối sự thiên vị của nhà trường cũng trực tiếp bỏ qua.

Aizzz, Cảnh Thần Diễn thật sự chiếm giữ hết thiên thời địa lợi nhân hòa.

Cho nên, Tinh Thần càng hy vọng bọn họ chiến thắng, đánh vào mặt mọi người.

Tưởng tượng là thế, hiện thực lại khác xa.

Vòng đấu đầu tiên, đội của Tinh Thần đã thua trong phần thi robot dưới nước.

Hệ thống không thấm nước chưa đủ hoàn thiện, sau khi khởi động liền trực tiếp bị hẫng.

Khi đang điều hành, Tả Thanh Thanh đứng ở ngay cạnh bọn họ trực tiếp châm biếm nói: "Không làm được thì đừng tham gia, quả thực lãng phí chỗ."

Hổ Nữu cãi lại: "Lãng phí em gái cậu, chúng tôi có thể vào bán kết cũng là từ đấu vòng loại chém gϊếŧ lên, đâu giống các cô, trực tiếp đi cửa sau, còn dám nói chúng tôi."

Đối với thất bại lần này, Lục Thuận phụ trách robot dưới nước cực kỳ ảo não: "Thật xin lỗi, tất cả là lỗi tại mình. Đấu vòng loại hôm qua vẫn rất ổn nên mình đã không kiểm tra, cho rằng hôm nay cũng sẽ không thành vấn đề."

Âu Dương Phúc Thụy vỗ vỗ vai cậu ta nói: "Được rồi, vậy đi xuống kiểm tra chuẩn bị cho vòng kế đi."

Trình Viễn có chút bi quan nói: "Chúng ta còn có vòng tiếp theo sao?"

Tinh Thần chém đinh chặt sắt nói: "Có, nhất định có, hai người các cậu bảo trì tốt robot dưới nước. Các hạng mục khác còn có chúng mình, đi, lập tức sẽ là vòng kế rồi, kiểm tra không ra vấn đề thì trực tiếp đổi một bộ mới."

Trình Viễn và Lục Thuận đáp: "Được, hai người tụi mình nhất định sẽ sửa lại cho tốt."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio