Edit: Small
Không đợi hầu gái đáp lời, Tinh Thần đã trực tiếp tắt luôn.
Cô xoay người nói với mọi người: "Chờ đi."
Cảnh Thần Diễn có chút không vui lắm mồm: "Không phải chỉ thu tiền sao, cô kéo tôi tới làm gì."
"Đương nhiên phải kéo chứ, Cảnh gia tiếng tăm khá lớn, hơn nữa có không ít việc làm ăn có qua lại với Lục gia."
"Nhưng đó là anh trai với ba tôi quản, liên quan gì đến tôi?"
"Có liên quan, không trả tiền thì cậu gọi cho anh cậu nói rằng bạn học Lục gia nợ tiền cậu, nói với bọn họ để ý chặt chẽ tài chính làm ăn bọn họ chút, cẩn thận thu không được."
Cảnh Thần Diễn sửng sốt, nhìn Tống Tinh Thần nhiều thêm: "Này, Tống Tinh Thần, không nghĩ tới cô tuổi còn nhở mà đã mưu ma chước quỷ nhiều như này, vậy mà còn biết lợi dụng tôi lấy tiền cho cô."
Mưu ma chước quỷ: Mưu chước khôn ngoan xảo quyệt.
"Cái này sao thể nói là lợi dụng, mọi người đều là bạn học, vốn nên giúp đỡ nhau."
"Cô, cô đừng quá trớn."
"Quá trớn cái gì, một lần dùng vũ lực thu nợ mà thôi."
An Ninh nhìn về phía Lục trạch cao ngất, ánh mắt hơi lạnh: "Tinh Thần, thật sự phải như vậy?"
"Đương nhiên! Thật ra mình cũng không muốn làm ầm lên khó coi như vậy, nhưng mình đã đi tìm Lục An Hinh, cũng từng nhờ người liên hệ giúp, thậm chí cũng đã gửi mail, gửi tin nhắn cho cô ta, nhưng cô ta đều không trả lời mình. Mình nghĩ Lục gia sản đại nghiệp lớn cũng sẽ không đến mức lấy không ra được vạn, nhưng cứ trốn tránh không gặp, muốn định quỵt nợ đã chọc giận mình."
"An Ninh hiện giờ cậu vẫn đang bồi dưỡng thân thể, không cần nhọc lòng, chuyện này mình giúp cậu xử lý."
"Tinh Thần, cái này vốn là chuyện của mình..."
"Cậu là bệnh nhân, trước hết hãy nhanh dưỡng tốt thân thể đã, rồi chúng ta cùng nhau làm nghiên cứu khoa học, đi PK bạn ngồi cùng bàn của cậu"
Tống Tinh Thần vừa nói vừa nhìn Cảnh Thần Diễn bằng nửa con mắt.
Lục An Ninh nghe vậy liền cười.
Chờ một hồi lâu hầu gái không có đáp lại, Tinh Thần đứng ở trước lan can thưởng thức cảnh vật Lục gia, cảm thán nói: "An Ninh à, bài trí của Lục gia thật là đẹp, nếu mình là cậu thì sẽ không bỏ nhà trốn đi, dám gây khó dễ với mình, mình sẽ làm cho cả nhà cô ta đều không được yên, trực tiếp gϊếŧ về, đem tất cả mọi thứ ở Lục gia cướp lại."
Ánh mắt An Ninh lạnh lẽo nhìn Lục trạch, tay bên hông không tự giác nắm chặt chút.
Tinh Thần nói rất đúng, trốn tránh là cách làm yếu đuối nhất.
Dù cô có đi rồi, Lục An Hinh vẫn không có ý định buông tha cô như cũ, so với chờ đợi trong bị động, còn không bằng gϊếŧ trở về, đem tất cả mọi thứ giành lấy lại.
Tinh Thần nhìn vào bên trong vườn hoa, hầu gái rốt cuộc cũng đi ra: "Ai nha, tới thăm hỏi Lục trạch một lần, quả nhiên làm giá muốn cao hơn cả Mộ trạch nữa. Mộ gia là Mộ lão trực tiếp ở cửa đón, Lục trạch nửa ngày mới có một hầu gái đi ra, thế này liệu không biết còn có thể đi vào được không nữa."
Hầu gái sợ là đã nghe thấy được Tinh Thần nói châm chọc mỉa mai, bước chân nhanh hơn rồi để bảo vệ mở cửa, nói với mấy người: "Các vị khách quý, phu nhân bên trong cho mời."
Nói xong còn sâu kín nhìn Lục An Ninh một cái.
An Ninh thái độ lạnh nhạt, trực tiếp làm lơ.
Mấy người theo hầu gái vào Lục trạch, căn nhà rất lớn, từ cửa đi bộ vào sảnh lớn liền đã mất hơn mười phút.
Trong sảnh lớn, phu nhân Lục gia đã ngồi trên sô pha.
Ngay khi Tinh Thần nhìn thấy Lục phu nhân, liền biết vì sao cả nhà lại cưg chiều Lục An Hinh như thế, Lục phu nhân này và Lục An Hinh quá giống nhau.
Không nói là % nhưng thật sự là có %, Lục phu nhân có vẻ rất trẻ, làn da tuyết trắng, mày lá liễu, tĩnh tọa trên sô pha, có một cỗ cảm giác liễu nghiêng trước gió, yếu ớt xinh đẹp.
Tĩnh tọa: Nói nôm na có nghĩa là ngồi yên, giữ cho thân hình ngay ngắn và tập trung tâm trí.
Thấy mấy người đi vào, bà liền đứng lên, giọng nói mềm mại nghe rất thoải mái.
"Là Tống Tinh Thần và Cảnh Thần Diễn tới thăm sao? Trên mạng đều đưa tin ùn ùn về các cháu, đều nói hai người các cháu là đối thủ, thì ra phía sau lại rất hào thuận, còn cùng nhau tới thăm hỏi Lục trạch......"
Khi ánh mắt bà nhìn đến Lục An Ninh, ánh mắt rõ ràng ngừng lại, nụ cười cứng đờ: "An Ninh, con rốt cuộc đi đâu vậy, mẹ cho người đi tìm con khắp nơi nhưng tìm không thấy, làm mẹ vì con mà lo lắng một hồi."
Ánh mắt An Ninh nhìn Lục phu nhân rất lạnh, muốn oán giận lại thì bị Tinh Thần nắm tay.
Cô dừng một chút mới nói: "Bị bệnh, ở bệnh viện một thời gian dài."
"Là bị bệnh sao? Sao lại không gọi cho mẹ để mẹ đi thăm con."
"Đã ổn rồi, Tinh Thần đối với con rất tốt, lớp trưởng cũng rất chăm sóc con."
"Vậy à? Vậy mẹ liền yên tâm rồi. Ôi, các bạn học này cũng đừng đứng nữa, ngồi xuống, ngồi xuống đi." Lục phu nhân nhiệt tình tiếp đón bọn họ, cũng nói với hầu gái: "Dì Dương, mang trà lên cho các bạn học của An Ninh, đừng thất lễ với các bạn học."
Hầu gái nói: "Vâng, phu nhân."
Mấy người đều ngồi xuống.
Dáng ngồi Lục phu nhân thanh nhã, hai tay đặt ở trước người, nhìn qua từng người một.
Hiểu rõ trong lòng.
Trong mấy người này, Tống Tinh Thần và Cảnh Thần Diễn ở Đế Đô đều rất có danh tiếng, đặc biệt là Tống Tinh Thần, máy bay không người lái của cô còn vụ đánh cược trên lễ trao giải làm cô tiếng tăm vang dội.
Cảnh Thần Diễn coi như rất quen thuộc, trên chuyện làm ăn Lục gia và Cảnh gia có qua lại rất nhiều.
Sau khi Lục An Ninh bỏ nhà trốn đi, không chỉ lăn lộn không tồi, lại còn kết bạn thành công với những người trẻ tuổi nổi danh nhất hiện giờ, bà quá xem thường nó rồi.
Không nghĩ tới còn có chút tác dụng.
Lục phu nhân nhìn về phía Âu Dương Phúc Thụy, đánh giá trên dưới cậu một phen, khí chất hơn người, diện mạo thậm chí còn thanh tú hơn Vu Lâm vài phần, người này không phú thì quý.
Bà mỉm cười khách khí nói: "Vị này đây là, tôi thấy phong thái cậu ấy không tồi, nói vậy cũng là đời sau nhà quyền quý nhỉ."
Âu Dương Phúc Thụy khiêm tốn nói: "Lục phu nhân khen sai rồi, tôi tên Âu Dương Phúc Thụy, là lớp trưởng lớp vật lý ."
"Ồ, là cùng một lớp với An Ninh nhà chúng tôi sao?"
"Đúng vậy."
Lục phu nhân cười hỏi mọi người: "Lần này, mọi người đến Lục trạch có chuyện gì?" Dừng một chút, cảm thấy bản thân hỏi quá mức thẳng thắn,bà chuyển lại lời nói: "Là đưa An Ninh nhà chúng tôi về sao?"
Tinh Thần nhìn Lục phu nhân, ánh mắt trong veo, cười càng giả dối hơn bà: "Cũng không phải vì chuyện này, đương nhiên, bác muốn cho An Ninh trở về thì tôi cũng không thả người đâu, cậu ấy gần đây muốn đại diện Đế Đại tham gia thi đấu người máy cấp quốc gia nữa."
Đối với câu trả lời của Tinh Thần, Lục phu nhân có chút ngoài ý muốn, nhìn nhiều thêm An Ninh vài lần: "Ồ, ra là vậy? Ra là An Ninh còn có thể giành vinh quang cho trường nữa, bác thân làm mẹ cũng thật vui vẻ."
"Cũng phải thôi, năm nay rất nhiều người đều gửi gắm vọng cao về Đế Đại, tất cả đều hy vọng có thể giành lấy quán quân trong cuộc thi Người máy Châu Á - Thái Bình Dương. Dù sao nước Z đã mất đi quán quân hai năm, nếu có thể đại biểu quốc gia giành thắng lợi, thì đó sẽ có một ý nghĩa khác, nói không chừng Mười nhân vật truyền cảm hứng của nước Z sang năm sẽ có An Ninh."
Nụ cười của Lục phu nhân có chút giả tạo: "Ai da, xem cháu khen An Ninh nhà chúng tôi kìa, nếu thật sự tốt giống như cháu nói, vậy bác càng phải đón con bé về nhà."
"Ha ha, An Ninh cũng chưa chắc bằng lòng, đúng không An Ninh."
Thái độ An Ninh rất lạnh nhạt, nhìn cũng không thèm nhìn bà ta: "Hiện tại con rất tốt, rất tự do, còn có thể làm chuyện mình thích, tạm thời sẽ không trở về."
"An Ninh à, con vẫn đang giận mẹ đúng không."
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, mẹ là mẹ con, sao con sẽ giận mẹ được chứ."
"Vậy tại sao con không về nhà?"
An Ninh không trả lời, Tinh Thần chen vào nói: "Lần này tới đây, không phải nói về vấn đề An Ninh có về hay không, mà là có ."
Người hầu mang trà lên, Lục phu nhân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhìn Tinh Thần: "Còn có chuyện khác?"
"Đúng vậy, thật ra chúng tôi là tới tìm Lục An Hinh, nhưng nếu Lục An Hinh không ở thì nói với Lục phu nhân cũng đều giống nhau."
Tinh Thần từ trong túi xách lấy ra rất nhiều biên lai cùng hóa đơn dược phẩm: "Đây là tiền thuốc men nằm viện của An Ninh."
"Phí hiến nguồn thận là vạn, phí phẫu thuật vạn, phí nằm viện vạn, phí thuốc đào thải năm, phí dinh dưỡng , phí điều dưỡng, tổng cộng lại hết là vạn... Đương nhiên, đã có vạn do Lâm Giai Vi thanh toán rồi, phần còn lại sẽ là Lục An Hinh thanh toán nốt."