Trong lòng bão lớn quay xuồng.
Vào lúc nguy hiểm như vậy, cô vậy mà lại gọi tên anh. Điều này đánh thẳng vào tận trái tim và linh hồn anh.
Cô rốt cuộc đã có chập niệm như nào với anh.
Nếu Mộ Đình Tiêu là núi băng, thì lúc này núi băng đó đã bị tan ra mất một góc.
Khói càng ngày càng đặc, Mộ Đình Tiêu nhìn người đàn ông một thân đầy máu đang nằm co quắp cách anh mét. Trong tay hắn cầm súng cao áp đã tắt lửa.
Vì miệng vết thương trên người không ngừng chảy máu, nên hắn vẫn nằm đó nhưng chưa tắt thở.
Mộ Đình Tiêu nhìn con dao trong tay Tinh Thần, đem bế cô lên lấy áo khoác trên người bọc cô lại. Chạy một con đường máu ra cánh cửa phía trước trong ánh lửa nóng ngút trời.
Ba con chó săn điên cuồng sủa lớn ở cửa, sau khi Mộ Đình Tiêu chạy ra, ánh mắt tàn nhẫn quát bọn chúng: "Cút...."
Bọn chó bị uy áp của anh dọa sợ, cong đuôi chạy xuống cầu thang.
Mộ Đình Tiêu ôm Tinh Thần xuống lầu, chạy nhanh tới chiếc xe máy đang đỗ trên bãi đất trống, đặt cô nằm xuống đất.
Hàn Tử Quân cùng thủ hạ của hắn, còn có Sở Vân, Tiểu Quan lái xe vào.
Sở Vân vừa xuống xe, lập tức nhìn thấy Tống Tinh Thần cả người toàn máu đang nằm trên mặt đất. Trên mặt còn có vết máu khô, bộ quần áo mặc nhà vốn trắng tinh nay đã bị khói hun đen, cùng với rất nhiều máu.
Nhưng trên mặt, trên người không có bị thương.
Sở Vân ngồi xổm xuống, tỉ mỉ kiểm tra. Ngoại trừ có vài lọn tóc bị đốt, thì không có bị thương.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Thái tử gia, chuyện gì đã diễn ra vậy?"
Mộ Đình Tiêu giúp cô ổn định lại hô hấp, quay đầu lại nhìn lầu . Đôi mắt sắc sảo tỏa ra sự tàn nhẫn: "Ở trên lầu có người đàn ông, chờ lửa nhỏ xuống thì lên bắt lại."
"Trên người tiểu thư không có vết thương nào, chỉ có chút ít tóc là bị đốt cháy. Vậy, máu đó là của tên đàn ông kia?"
Mộ Đình Tiêu không nói chuyện.
Sở Vân thấy trong tay cô vẫn nắm chặt một con dao rộng cm. Con dao màu trắng bạc, trên lưỡi dao vẫn còn có máu, chỉ liếc mắt một cái hắn liền hiểu.
Tam tiểu thư Tống gia, thì ra so với tưởng tượng của hắn còn hung ác hơn nhiều. Vốn chỉ nghĩ rằng cô lài một cô gái nhỏ con yếu ớt, không nghĩ lại sắc bén như vậy, còn có vãi chiêu phòng thân... Nhất định là một nữ trung hào kiệt.
Hàn Tử Quân tiến lên, cẩn thận đánh giá Tống Tinh Thần đang hôn mê.
Khuôn mặt tái nhợt nhỏ xinh, ngũ quan tinh xảo Cho dù trên mặt có vài vết đen của khói, nhưng cũng chẳng thể nào che giấu được sự xinh đẹp của cô.
So với Tống Tinh Nhật còn đẹp hơn.
"Tiểu mỹ nữ này là tìm được ở đâu vậy? Đây chính là tìm được bảo bối rồi, tướng mạo của cô ấy nhất định là đứng nhất trong giới giải trí. Dung nhan tựa như em gái hàng xóm, dễ tạo ra thiện cảm với mọi người. Nếu như trang điểm đậm, khuôn mặt còn sẽ như búp bê, so với chị cả Tống Tinh Nhật của cô ấy thì càng xinh đẹp gợi cảm hơn. Cô ấy tên là gì, trong bộ phim mới của tôi còn thiếu một vai nữ chính."
Mộ Đình Tiêu liếc Hàn Tử Quân một cái, nói: "Câm miệng."
Sở Vân ngại Hàn Tử Quân nói nhiều: "Hàn thiếu gia, cậu hết hy vọng đi. Tam tiểu thư Tống gia sẽ không tiến vào giới giải trí đâu, cô ấy muốn đi đến Đế Đại học."
"Đế Đại có cái gì tốt, thái tử gia còn không phải ba ngày hai đầu đánh cá phơi võng sao? Tôi đã không gặp câu ta mấy ngày rồi. "
"Cậu có thể so với thái tử gia sao? Ít nhất thái tử gia sẽ đi trường học, còn cậu từ khi bắt dầu học đại học liền đã ra ngoài đóng phim. Càng quá đáng hơn là một tháng nhận liền bộ phim, các nhà đầu tư cùng đạo diễn cũng chỉ có thể chịu đựng cậu. Mà bộ cậu diễn cũng là mấy bộ dở tệ, tính cách nhận vậy cũng thế nốt."
Hàn Tử Quân hét lớn: "Im đi... lịch sử đen đó không cần nhắc lại. Tháng trước tôi đã được nhận giải thưởng nam chính diễn tốt nhất, giám khảo đã chứng minh thực lực của tôi."
Sở Vân không lưu tình chút nào đâm chọc hắn: "Nói đi, đã chi bao nhiêu tiền để mua giải."
"Cậu... Mộ Đình Tiêu, người của cậu càn rỡ như vậy cậu cũng không quản?"
Mộ Đình Tiêu không để ý đến hắn, ngẩng đầu thấy lửa đã nhỏ dần, nói với Sở Vân: "Mang tên đàn ông trên đó xuống đây. Cho dù chết cũng phải mang thi thể xuống."
"Vâng." Sở Vân nhìn Tống Tinh Thần hơi thở đã ổn định, hỏi: "Có cần liên lạc đến Tống lão gia tử không ạ?"
"Không cần, ở Tống gia không an toàn. Nếu để lộ tin tức, người phía sau màn sẽ lần nữa ra tay."
"Vâng."
Sở Vân chạy chậm lên lầu.
Vài phút sau, hắn mang một tên đàn ông đầy máu xuống, ném trên mặt đất.
Mặt gã đàn ông bị khói hun đến đen nhẻm, nhìn không ra tuổi, cao m, rất gầy, mặc chiếc áo blouse trắng, trên tay đeo đôi găng tay y tế nhựa, một bên tai vẫn còn đeo bên khẩu trang bị khói hun đen sì.
Trên người hắn rất nhiều vết thương, vai phải có vết rạch, cánh tay có vết chém, vết chí mạng nhất là vết ở bụng có một lượng máu lớn chảy ra.
Tống Tinh Thần rốt cuộc đám đâm tan nhẫn đến bao nhiêu.
Dùng tay kiểm tra hô hấp hắn: "Thái tử gia, còn thở."
Mộ Đình Tiêu nói với Hàn Tử Quân: "Để người của cậu lục soát nhà xưởng này một lần, chứng cứ đều mang đi."
Hàn Tử Quân gật đầu, búng tay một cái, vệ sĩ đi theo phía sau hắn đi lên.
"Lục soát toàn bộ, bất luận ngóc nghách gì cũng đều kiểm tra. Bao vây nơi này lại, phái vài người đến bảo vệ, ngay cả một con ruồi cũng không cho ra."
Vệ sĩ nhìn lửa cháy càng ngày càng to, hỏi: "Vâng, nhưng lửa đó..."
"Hẳn là có phòng chữa cháy đi tìm một chút rồi dập lửa, tin tức không được để lộ ra ngoài."
"Vâng."
Sau khi phân phó không sai biệt lắm, Mộ Đình Tiêu bế Tống Tinh Thần lên xe.
Tiểu Quan lái xe, Sở Vân ngồi ở ghế phụ.
Xe mới vừa ra khỏi nhà xưởng, điện thoại Sở Vân liền vang lên. Nhìn màn hình hiển thị, là quản gia gọi tới.
Hắn quay đầu nói với Mộ Đình Tiêu: "Thái Tử gia, là Khuê thúc, quản gia của Tống trạch."
"Nói người không tìm được."
"Vâng."
Sở Vân nghe điện thoại.
Bên kia Khuê thúc cực hỗn loạn, tạp âm ồn ào. Hiện giờ hai giờ rưỡi sáng, nhưng vẫn còn có thể nghe thấy giọng của Tống lão gia tử ở bên Khuê thúc nôn nóng hỏi: "Có tìm được không, tìm được không? Hỏi mau..."
Khuê thúc hỏi Sở Vân: "Sở Vân tiên sinh, tam tiểu thư có tìm được không? Lão gia tử bên này đã gấp đến điên rồi, đã điều động cảnh sát thành phố S nhưng vẫn không có chút manh mối."
Sở Vân nói: "Thực xin lỗi Khuê thúc, Tam tiểu thư vẫn chưa tìm được."
Khuê thúc có chút mất mát xen lẫn lo lắng, nghe giọng cũng không phải là giả.
"Vẫn chưa tìm được sao? Thật làm phiền đến Sở Vân tiên sinh, vất vả rồi."
"Khuê thúc, ông để lão gia tử nghỉ ngơi trước đi, đã khuya rồi."
"Tôi không khuyên được lão gia tử. Không tìm được tam tiểu thư, ông ấy vẫn không an tâm, tôi cúp điện thoại trước. Sở Vân tiên sinh, cảm ơn anh."
"Không cần khách khí."
Gọi xong, Sở Vân quay đầu lại nhìn Mộ Đình Tiêu: "Ngài cảm thấy sẽ là Khuê thúc sao?"
"Người vẫn chưa tìm ra, ai cũng đều khả nghi."
Mộ Đình Tiêu lấy khăn tay lau đi vết máu trên tay Tinh Thần, muốn láy đi con dao trong tay cô.
Nhưng cô nắm chặt rất chặt, không thể nào lấy ra được cả.
Xe chạy đến bệnh viện tập đoàn Mộ thị đã đầu tư, bác sĩ cùng y tá sớm đã chuẩn bị xong, nhận lấy Tinh Thần còn đang trong trạng thái nửa hôn mê.
Sau khi làm một loạt kiểm tra, bác sĩ nói với Mộ Đình Tiêu: "Vị tiểu thư này hút vào nhiều khí độc, nhưng may là cấp cứu kịp thời. Chúng tôi sẽ làm phẫu thuật lọc sạch phế quản để vị tiểu thư này có thể dễ dàng hô hấp. Trước mắt đã không có trở ngại gì, khoảng hai ba giờ nữa là có thể tỉnh lại."
"Phẫu thuật, ngay lập tức."
"Vâng."
Chiếc xe giường được đẩy vào phòng giải phẫu, Tiểu Quan nhỏ giọng nói: "Thái tử gia, người đàn ông kia đã tỉnh. Hơn nữa từ trong kho lạnh đã tìm được đồ vật chứng minh thân phận của hắn."
Đưa điện thoại cho Mộ Đình Tiêu, trên màn hình hình ảnh chụp lại kho lạnh.
Từng hàng dao phẫu thuật được sắp xếp chỉnh tề, còn có những đồ vật như để giải phẫu: mặt nạ dưỡng khí, bình truyền nước, ống truyền dịch, kim tiêm....
"Hàn thiếu đã bước đầu xác định thân phận của hắn."