Tiểu Đào mở gói bột phấn kia ra, giơ cao nhìn dưới ánh đèn, thầm giọng nói: "Là ai đã đặt ở tủ lạnh vậy? Vôi tôi để nhai trầu của Lý thúc thì vẫn luôn để ở trong túi của chú ấy mà."
Tinh Thần nói: "Cho tôi xem chút."
"À vâng." Tiểu Đào đưa gói bột nhỏ cho Tinh Thần.
Tinh Thần ước lượng chiếc gói nặng tầm năm sáu gam, bột mịn màu trắng gần như trong suốt, không màu không mùi.
"Tiểu Đào, cái này cứ để tôi giữ trước, chị ăn đồ ăn vặt trước đi."
"Vâng, tam tiểu thư."
......
Nửa giờ sau, Tinh Thần xuống lầu chuẩn bị đi ra đại sảnh. Ở một góc tối đại sảnh, truyền đến giọng nói lạnh lùng của Khuê thúc: "Tam tiểu thư, đã giờ, tiểu thư muốn đi đâu?"
Không có người ngoài ở đây, Khuê thúc liền lộ ra bộ mặt thật, giọng điệu lạnh lẽo, ánh mắt như sói chăm chú nhìn Tinh Thần. Hắn mặc một chiếc áo choàng dài, chiếc bóng trải dài mơ hồ như một hồn ma vất vưởng.
Tinh Thần lạnh nhạt nói: "Tùy tiện đi dạo trong vườn"
"Trong vườn không có gì đặc biệt, tam tiểu thư vẫn là lên lầu đi."
Tinh Thần nhìn Khuê thúc, hỏi: "Khuê thúc, chuyện tới bây giờ, chú từng hối hận qua chưa?"
Nếu hắn đoán cô đã biết được, vậy cô cũng không cần giả vờ nói vòng vo với hắn nữa.
Khuê thúc đi đến ngồi xuống chỗ chủ vị ở đại sảnh, là nơi ngày thường ông nội hay ngồi.
Khi hắn ngồi xuống vạt áo rủ xuống đất, khóe miệng mang theo tia châm chọc. Hoàn toàn dáng vẻ hiền lành cung kính của ngày xưa.
"Hối hận, cô nói hối hận với tôi sao? Tôi thật sự hối hận, hai mươi năm, tôi ở Tống trạch làm trâu làm ngựa hơn hai mươi năm, tận tâm tận lực hầu hạ lão gia tử, nhưng tôi nhận được cái gì?"
"Tống gia không thể chống được nữa rồi, nó đã trở nên hiu quạnh không còn dáng vẻ của ngày xưa. Lão gia tử cũng già rồi, tận mắt nhìn Tống gia từng chút trở nên hiu quạnh suy yếu, tôi đã nghĩ, nếu Tống gia ở trong tay tôi. Nếu để Tống gia rơi vào tay Tống Húc yếu kém chỉ biết phá hoại kia, hắn ngay cả một người đàn bà cũng không áp chế được, thì hắn có thể làm được việc lớn gì?"
"Có lẽ tôi vẫn còn có thể đợi được, nhưng Tống Tinh Thần cô lại quá thông minh, khiến tôi cảm thấy bị uy hiếp. Lão gia tử có ý định đem sản nghiệp Tống gia truyền cho cô, mà cô thông minh lanh lợi, không giống tên Tống Húc chỉ biết phá hại đó. Lão gia tử rất có kỳ vọng với cô, cho nên.... tôi phải gϊếŧ cô trước khi lão gia tử lập di chúc."
Tinh Thần nghe từng lời Khuê thúc nói ra, sắc mặt bình tĩnh như thường, cô cười nhẹ: "Khuê thúc, chú nghĩ cũng thật đơn giản."
Kiếp trước, Khuê thúc vì sao lại đột nhiên chết trong lòng sông ở thành phố S, thi thể bị thối rữa rất nhanh. Khi thi thể được vớt ra từ trong ra, vẫn là cô chi tiền hoả táng cho hắn.
Khi hắn được chôn cất, ngay cả Lê Khâm cũng không có trở về thắp hương.
Lý do hắn chết, chỉ sợ là do phân chia tài sản không đều với Dương Như hoặc do biết quá nhiều chuyện, nên mới bị bọn Dương Như, Tống Húc thủ tiêu.
Lê Khâm không về là vì hắn không có giá trị lợi dụng, bởi lúc đó toàn bộ sản nghiệp Tống thị đều bị Dương Như khống chế.
Cuộc đời hắn rất đáng buồn, nhưng dù đáng buồn đến đâu cũng là do bản thân hắn tự tạo ra, lòng tham không đáy tựa như chỉ là một con rắn cũng muốn nuốt voi, và bị người ta sử dụng như một con dao nhỏ.
"Chú cảm thấy chỉ cần gϊếŧ tôi là có thể nắm được tập đoàn Tống thị? Hay chú cảm thấy Dương Như không phải đối thủ của mình, bởi chú có thể khống chế Tống trạch, trong công ty còn có Lê Khâm, là có thể đạt được mục đích? Chú cũng quá ngây thơ rồi, chuyện tới nước này tôi cũng không ngại nói cho chú rằng chú đã quá xem thường Dương Như rồi. Dương Như đã làm việc ở tập đoàn Tống thị hai mươi năm, người của bà ta đã sớm len lỏi vào từng góc ở trong tập đoàn. Cho dù bà ta có từ chức thì sao, nó sẽ ảnh hưởng đến bà ta chứ?"
"Còn nữa chú cảm thấy Dương Như chỉ là một người phụ nữ, Tống Húc lại không học vấn không nghề nghiệp? Chú sai rồi, chú quá nhẹ xem bọn họ, Dương Như có người bên ngoài giúp đỡ, thân phận, địa vị và danh tiếng cũng không bình thường, không phải một người quản gia trong nhà như chú có thể động đến được."
Hắn âm trầm nhìn chằm chằm Tinh Thần, vẫn bất động như cũ.
Tống Tinh Thần quả nhiên không giống đơn giản như hắn nghĩ, cô ta quá có mưu mô và giấu nó quá sâu, đầu óc cô rất linh hoạt và cực kì cẩn thận. Hắn đã bước vào độ tuổi trung niên, sống đã hơn nửa đời người, nhưng lại bị khí thể của nữ sinh tuổi này áp chế hoàn toàn.
Tinh Thần tiếp tục nói: "Khuê thúc, tôi không biết bọn họ hứa hẹn chú cái gì, nhưng tôi vẫn khuyên chú một câu. Thân phận của chú cũng chỉ là một tên tử tù trốn ngục, là ông nội thu nhận chú, cho chó chú một nơi về. Ông nội che chở chú hai mươi năm, cho chú một thân phận tự do quang minh chính đại...... Mà chú lại báo đáp ông ấy bằng cách gϊếŧ cháu gái của ông, đoạt đi xí nghiệp của Tống thị, còn muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt Tống gia."
Khuê thúc đứng lên, nổi giận nói: "Đủ rồi, tôi vẫn chưa đến lượt cô giảng dạy. Tôi mặc kệ cô vì sao biết được thân phận của tôi, nhưng tôi chỉ biết cô đã biết được chuyện của tôi, cô nhất định phải chết."
Tinh Thần đứng ở cạnh cửa, sắc mặt thản nhiên không dao động.
Cô nhẹ nói một câu: "Chú muốn gϊếŧ tôi?"
Khuê thúc lấy một con dao nhỏ từ ống tay áo ra, từng bước đi đến Tinh Thần, hai mắt ác độc nói: "Đúng, tôi nhất định phải gϊếŧ chết cô. Cô đã biết quá nhiều chuyện, không ai có thể biết được bí mật của tôi, người biết đến đều phải chết."
Tinh Thần cười nói: "Vậy thật xin lỗi Khuê thúc, vì đã biết quá nhiều bí mật của chú. Ông nội, Tiểu Đào, Lý thúc, vệ sĩ Tưởng ca...... A, đúng rồi, là chuyện chú là tử tù trốn ngục là do Sở Vân được cho tôi, những thủ hạ cấp dưới của Mộ Đình Tiêu cũng đã biết."
Nói xong, Tinh Thần hỏi hắn một câu: "Nhiều người như vậy, chú gϊếŧ hết được không?"
Khuê thúc hoảng sợ trừng mắt nhìn Tinh Thần.
Đã biết, tất cả đều đã biết, hắn trước kia là một tên tội phạm gϊếŧ người tất cả đều cho đã biết!
Hắn rốt cuộc cũng không giấu được.
Chuyện này một khi bị đào ra, hắn sẽ phải bị bắt lại về ngục để chịu án tử hình. Năm đó vì để chạy trốn, hắn đã gϊếŧ giám ngục, trong khoảng thời gian hắn trốn trong Tống trạch. Ban ngày hắn không dám đi ra ngoài, tối ngủ cũng không yên, sợ bị bắt về.
Hai mươi năm qua gió êm biển lặng, quá là yên bình, đã khiến hắn quên rằng mình từng là một tên tội phạm gϊếŧ người.
Ngay cả thứ Dương Như uy hiếp hắn cũng chỉ là chuyện hắn với Lê Khâm. Mấy năm này, làm hắn quên đi mình là một tử tù trốn ngục, còn vọng tưởng muốn đoạt đi gia sản Tống gia.
Nhưng vậy thì sao?
Cho dù bị bắt trở về chấp hành án tử hình, hắn cũng muốn kéo thêm một cái đệm lưng. Là Tống Tinh Thần làm lộ ra bí mật của hắn, cô ta bắt buộc phải chết!
Trong giây lát, dao nhỏ trong tay Khuê thúc đâm về phía Tinh Thần.
Tinh Thần duỗi tay đẩy cửa ra.
Ngoài cửa, một con dao được phi vào, đâm trúng bên vai phải Khuê thúc. Leng keng, sao nhỏ trong tay hắn bị rơi xuống đất.
Đầu bếp Lý thúc từ trên cầu thang nhảy xuống, một chân đá vào sau lưng Khuê thúc. Khuê thúc sợ hãi kêu một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất.
Lý thúc ấn chặt hắn xuống, lấy ra còng tay chế trụ hắn.
Ngoài cửa, Tưởng ca vừa xoay hai con dao hai bên tay vừa đi vào, một chân lại tung một cước lên lưng.
Động tác nhanh như tia chớp, chi trong vài giây Lê Khuê đã bị hạ gục.
Hắn ngẩng đầu, con ngươi hung ác nhìn Tinh Thần.
Tinh Thần đứng ở cửa, vẫn là vừa tư thế kia, bình thản dựa vào cửa cửa, từ trên cao nhìn hắn.
Cô không hề di chuyển quá nửa mét.
Khuê thúc phát hiện, Tống Tinh Thần quá bình tĩnh, chỉ mới tuổi đã bình tĩnh đến đáng sợ.
Một người chưa từng trải qua sóng to gió lớn, trải qua núi đao biển lửa, đao nhọn khát máu, sẽ không có sự trầm lặng như biển này.
"Cô là ai? Cô rốt cuộc là ai?"
Dao nhỏ chỉ còn cách nửa mét là sẽ đâm trúng cô, cô lại không nhúc nhích chút nào. Cô ta, vậy mà không sợ chết.