Dương Như vừa dứt tiếng, những vệ sĩ phía sau tiến lên, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Hạ Lệ Cầm.
Hạ Lệ Cầm thấy vệ sĩ hùng hổ xông lên, lúc này cô mới biết là mình nhanh mồm nhanh miệng đắc tội hoàn toán với Dương Như.
Cô sợ hãi lui về đằng sau Tống Húc, run rẩy nắm góc áo Tống Húc, run run nói: "Bà ta.... Bà ta không phải...... làm thật đâu đúng không. Trong bụng tôi còn đang hoài thai cốt nhục của Tống gia mấy người, bà ta sẽ không dám ra tay với em."
"Tống Húc.... Anh mau ngăn bà ta lại, mau ngăn bà ta đi."
Nhìn vẻ mặt giận giữ của Dương Như, Tống Húc biết bà ta đang cực kì tức giận, hắn quay sang quát đám vệ sĩ: "Lùi lại, tất ca lùi xuống hết cho tôi."
"Đi lên đánh ả đàn bà kia mau, đánh đến sảy thai thì thôi, nếu ả chết thì cứ tính lên đầu tôi."
Tống Húc ngày thường không bao giờ qua tâm đến chuyện ở Tống gia, nên tất cả vệ sĩ cùng người hầu vẫn luôn nghe theo lời của Dương Như. Bọn họ ùa lên, lôi Hạ Lệ Cầm ra.
Hạ Lệ Cầm sợ hãi đến phát khóc, kinh hãi gào lên: "Buông ra, các anh dừng tay lại. Tôi đang mang thai hài tử của Tống gia hài tử, các người ai dám chạm vào tôi dù là một chút, lão gia tử sẽ không tha cho các người."
Đến bây giờ còn đem cả ba hắn ra làm tấm chắn, đừng nói cô ta có thể thấy được mặt của ba, mà Dương Như sẽ càng không để cô ta có thể gặp mặt bất cứ ai.
Tống Húc lớn tiếng quát Dương Như: "Bà muốn làm gì? Nhiều năm như vậy bà đã làm hỏng không ít chuyện tốt của tôi, nhưng duy nhất cô ấy bà không thể động vào, đứa bé cần phải giữ lại."
Dương Như đỏ mắt nhìn Tống Húc.
Hắn nói cái gì, bà phá hư chuyện tốt cua hắn?
Cả đống nợ phong lưu của hắn trước kia để lại, cho dù ba không thu thập thì lão gia tử cũng sẽ từ hắn làm bậy chắc?
Bà không so đo với những hiềm khích trước đây, phải chịu áp lực từ những lời nhạo báng chế giễu của các phu nhân trong trong vòng, đem thu thập đám phụ nữ đó, thế mà bây giờ hắn lại nói bà làm hỏng rồi chuyện tốt của hắn.
Nhiều năm như vậy, bà vì cái nhà này mà đã hy sinh biết bao nhiê. Đi sớm về trễ, bận bịu, thu xếp ổn thỏa để cân bằng giữa gia đình cùng công ty.
Còn hắn?
Chơi bời vui vẻ ở bên ngoài, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện gia đình, việc lớn ở công ty cũng không làm chủ được, đều phải dựa vào bà để quyết định.
Nhân lúc chuyện này vẫn chưa nháo đến tai lão gia tử, nên bà đã phải ra tay trước để xử lí gọn gàng người phụ nữ này, ấy vậy hắn lại dám nói là bà phá hư chuyện tốt của hắn.
"Tống Húc, tôi nói cho ông biết, Tống gia của ông đều phải dựa vào một mình Dương Như chống đỡ. Còn ông, ông có tư cách gì mà dám nói vậy trước mặt tôi, không có Dương Như tôi, ông ở Tống gia có thể thoải mái như vậy chắc? Có thể ở bên ngoài không kiêng nể ăn chơi đàng điếm với đống phụ nữ, mà tôi lại phải vất vả làm việc trong hai mươi năm. Ông đã không những không chịu phụ giúp tôi dù là một chút, lại phải để tôi thay ông xử lý đám phụ nữ đó, vậy mà ông dám nói tôi phá hư chuyện tốt của ông!"
"Tôi nói ông biết, hôm nay có tôi thì không có cô ta. Ông mà dám ngăn cản, thì cút khỏi Tống gia cho tôi, không được mang theo thứ gì đi cùng. Muốn dùng đứa nhỏ này để giành cảm của lão gia tử, muốn cho đem toàn bộ tài sản của ông cho nó. Nằm mơ! Chỉ bằng một thứ tiện chủng, được sinh ra từ bụng loại đàn bà thấp hèn như này cùng muốn vào cửa Tống gia? Đúng là viển vông."
"Người đâu, kéo ả đàn bà kia đến trước mặt tôi."
Đám vệ sĩ không chút do dự, xông tới kéo Hạ Lệ Cầm ra.
Hạ Lệ Cầm hoảng sợ thét lên chói tai, bật khóc nức nở: "A...... Tống Húc, phải giữ lại con của chúng ta, nó là con trai, đứa bé không thể mất đi được."
Tống Húc muốn giữ chặt cô lại, nhưng một người còn khó địch được bốn tay, chứ đừng nói là mười mấy người. Do vậy, đám vệ sĩ chẳng cần phải tốn quá nhiều sức, cũng lôi được Hạ Lệ Cầm đến trước mặt Dương Như.
Tống Húc đã ngoài , khi còn trẻ tướng mạo cũng rất tuấn lãng và còn chiếm được rất nhiều tình cảm của phụ nữ. Đến tuổi trung niên, mị lực vẫn không hề không giảm.
Hắn cũng không thiếu phụ nữ, nhưng người có thể mang thai, nhiều năm như vậy cũng không mấy có mấy người. Cho dù có,thì sau ba tháng xác nhận, cũng sẽ bị Dương Như lặng yên phá đi.
Tống Húc biết là bà làm, những năm đầu vẫn là cảm thấy áy náy với Dương Như. Dù vậy, cả hai mươi năm hai người vẫn luôn không có một mống con trai, điều đó đã trở thành tâm bệnh lớn nhất của hắn. Quan hệ vợ chồng của hai người ở bên ngoài nhìn vào thì rất là ân ái, nhưng kỳ thật đã sớm bằng mặt không bằng lòng.
Vào những lúc không ở bên ngoài, cả hai đều lạnh nhạt với nhau đến một câu cũng chẳng buồn nói.
Nếu không phải bởi vì Tống Tinh Nhật là minh tinh, sợ việc xấu trong nhà bị lôi ra, thì cả hai đã sớm ai chơi theo ý người nấy.
"Dương Như, tôi cảnh cáo bà. Nếu bà dám động vào cô ấy, tôi sẽ không để yên đâu."
Không để yên, hắn còn dám không để yên với bà?
Tất cả những vất vả bà phải trả giá cho gia đình này, Tống Húc không những không cảm kích, đi gây chuyện ở ngoài cũng còn chưa đủ sao? Mà còn dám uy hiếp bà?
"Ông dám uy hiếp tôi? Không để yên cho tôi? Ngược lại tôi muốn xem xem, ông có thể không để yên cho tôi như thế nào."
Tầm mắt Dương Như chuyển sang trên khuôn mặt đang sợ hãi đến mất hồn của Hạ Lệ Cầm. Vừa rồi tiện nhân này chẳng phải rất kiêu ngạo sao, còn dám mắng bà là gà không biết đẻ trứng mà......
Chát~
Dương Như hung hăng tát Hạ Lệ Cầm một cái, trong nháy mắt, khóe miệng Hạ Lệ Cầm lập tức có máu chảy ra. Hai mắt cô rưng rưng nhìn Tống Húc, hy vọng hắn có thể cứu cô.
Tống Húc thấy tiểu tình nhân của mình bị đánh, đau lòng quát lên: "Dương Như, bà dừng tay cho tôi."
Dương Như làm như không nghe thấy.
Chát~
Lại một cái tát nữa?
"Vừa rồi tiểu tiện nhân này còn nói cái gì mà để tao mau chóng nhường chỗ rồi cút đi, ha.... Chỉ là một ả tiểu tam đê tiện, cũng xứng để tao cút, để đè đầu cưỡi cổ tao? Đúng là thứ không biết trời cao đất dày."
Mới nãy Hạ Lệ Cầm còn dám khóc nháo ầm ĩ, nhưng sau khi thấy được sự tàn nhẫn của Dương Như, cũng bị dọa đến không dám khóc nữa.
Hai má sưng tấy, khóe miệng chảy máu, đôi mắt rưng rưng nhìn Tống Húc cầu cứu.
Tống Húc muốn đi đến cứu, nhưng hắn lại nhanh chóng bị hai tên vệ sĩ giữ chặt, không thể đến cứu được.
Lão quản gia xuống xe, khuyên can Dương Như: "Phu nhân, chuyện nhà cùng chuyện bên ngoài đã bắt đầu nổi lên rồi. Hãy cứ mang tiểu tam kéo đến bệnh viện làm phẫu thuật phá thai thôi, đừng nháo quá lớn."
Tinh Nguyệt cũng xuống xe, khuyên bảo Dương Như: "Mẹ, thôi bỏ đi, ba đã biết sai rồi, ba sẽ sửa."
Hắn sẽ không sửa!
Hai mươi mấy năm này, đay cũng không phải lần đầu tiên, đương nhiên cũng không phải lần cuối cùng. Nhưng trong khoảng thời gian này, Dương Như đã chịu đủ rồi.
Nếu không cho hắn nhận thức khắc sâu sai lầm của chính mình, hắn vĩnh viễn sẽ không sửa sai.
Trước kia, bà luôn trộm xử lý đống phụ nữ đó. Nhưng lúc này, bà muốn chính mắt nhìn tiểu tiện nhân này bị đánh, bị sẩy thai, để xem về sau hắn gan đi yêu được vụиɠ ŧяộʍ ở ngoài hay không.
"Đánh cho tôi!"
Vệ sĩ không chút chần chừ, từng đón giáng xuống thân Hạ Lệ Cầm.
Hạ Lệ Cầm ôm bụng, đau đớn nằm trên mặt đất, thét chói tai xin tha.
Dương Như lạnh mắt nhìn.
Lão Từ thấy khuyên không được, liền nhanh nhạy trốn vào trong xe. Chuyện ở Tống gia, hắn nên biết ít thì tốt hơn.
Tống Tinh Nguyệt thấy thế, cũng không khuyên Dương Như nữa, ở một bên nhìn.
Tống Húc giận dữ, lớn tiếng gào lên: "Dương Như,tôi bảo bà dừng tay, dừng lại......"
Nhưng đám vệ sĩ không một ai dừng tay.
"Dương Như, bà muốn để Tống gia đoạn tử tuyệt tôn mới bằng lòng bỏ qua sao?"
Nghe hắn nói vậy, Dương Như liền quát lớn: "Đánh xuống chỗ hiểm, đánh đến gần chết mới thôi, một đám buổi sáng chưa ăn cơm sao?"
Đám vệ sĩ đánh xuống càng mạnh tay.
Không đến vài phút, sắc mặt Hạ Lệ Cầm tái nhợt đi, có máu chảy ra từ dưới thân, giọng càng ngày càng nhỏ. Mà động tác của đám vệ sĩ vẫn không dừng lại.
Tống Húc thấy thế, xong rồi!
Đứa nhỏ chết rồi, đã không thể cứu được lại.
Hắn điên cuồng tức giận quát mắng: "Tôi muốn ly hôn với bà, từ hôm nay trở đi, chúng ta hoàn toàn chấm dứt! Dương Như, tôi nói bà biết, tất cả những chuyện này đều do bà bức tôi."
"Bức ngươi? Tống Húc, là ông ép tôi, nếu ông không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bỏ ba về bốn, nếu không phải tôi bận tâm đến mặt mũi của Tinh Nhật thì tôi đã sớm ly hôn rồi. Ông cho rằng những phụ nữ ông từng chơi qua, tôi không lưu lại chứng cứ sao, tất cả tôi đã lưu lại, ông đừng có mà cãi chày cãi cối được nữa, trực tiếp cút ra khỏi Tống gia."
Tống Húc run rẩy chỉ tay vào bà: "Bà... được lắm đồ đàn bà đáng chết này. Bà dám tính kế tôi, còn lưu lại bằng chứng?"