"Anh không phải từng nói rằng bọn họ đã chấp nhận giải hòa, không tố cáo nữa rồi sao? Địa chỉ nhà của bọn họ anh đều biết, chẳng nhẽ anh không tìm được nhóm xã hội đen nào thuê dọa bọn họ?"
"Dọa bọn họ? Năm trước đã làm như vậy khiến bọn họ không dám hé răng. Nhưng hiện giờ biện pháp này đã không còn tác dụng, nhà đó đều đã chuyển đi, đến thám tử anh thuê cũng tìm không thấy, bạn bè thân thích cũng không biết. Bây giờ bọn họ mở miệng đòi năm trăm triệu, mỗi nhà một trăm triệu, anh nào lấy ra số tiền lớn như vậy được. Em yêu, anh đã cùng đường rồi, chỉ có em mới có thể giúp anh."
Dương Như sợ hãi kêu: "Năm trăm triệu, anh bảo em đi nơi nào moi ra năm trăm triệu tiền mặt cho anh, không phải anh vẫn còn vài cái bệnh viện sao? Đem mấy cái bệnh viện đó bán đi."
Nghe bà nói, người đàn ông trong điện thoại nổi giận:
"Dương Như, em bảo anh bán bệnh viện? Những bệnh viện đó là tâm huyết của anh, cho dù không xảy ra chuyện này, anh cũng sẽ không bán đi. Năm trăm triệu chắc chắn em có, nếu không lấy ra được tiền mặt thì còn có Tống Húc. Trong tay có vái khối đất, tùy tiện để hắn bán một khối đi thì cũng được xấp xỉ năm trăm triệu rồi."
Dương Như cũng tức giận: "Cái gì, anh bảo em đi xin Tống Húc bán đất của hắn? Anh chẳng lẽ không biết, hắn ở bên ngoài có một tiểu tam, còn có con với tiểu tam đó. Mà ả ta còn dám tính kế với em để đuổi em ra khỏi nhà, nên em đã để người đánh cô ta sẩy thai. Bây giờ Tống Húc còn đang làm loạn đòi ly hôn với em, anh còn bảo em đi xin hắn?"
Dương Như điên tiết quát: "Em cho anh biết, không đời nào em sẽ cúi người thấp giọng cầu xin tên phế vật kia, anh chết tâm đi."
"Dương Như, chúng ta đã dây dưa với nhau hơn hai mươi năm, Tinh Nguyệt cũng đã lớn như vậy. Em bảo anh chết tâm với em như nào được? Nhiều năm như vậy anh cũng chưa từng kết hôn, anh thật sự xem em là người phụ nữ của anh, không ngại em đã kết hôn với Tống Húc hai mươi năm. Nhưng lần này anh gặp nạn, em không thể không giúp anh, tất cả các mối quan hệ của anh, thậm chí ngay cả người từng dạy anh, anh cũng đã đi cầu. Dẫu vậy, vẫn không ai có thể giúp anh, ngoài trừ mình em, cho anh năm trăm triệu được không?"
Kim Hoa Thanh thay đổi phương pháp, cúi đầu thấp giọng cầu xin bà.
"Em nói vài lời hay trước mặt Tống Húc, để hắn bán một miếng đất đi."
"Nhưng chuyện bán đất sẽ không nhanh như vậy, cho dù có tể được, thì Tống Húc cũng sẽ không đưa cho em" Dương Như phá vỡ lời nói của anh.
"Vậy Sao Lam mà hắn lần trước tặng cho em."
"Anh đánh chủ ý lên Sao Lam?"
"Anh không phải nghĩ cách sao?"
Dương Như cười lạnh nói: "Anh nghĩ cách rồi đánh chủ ý lên người em? Sao Lam đó em đã đưa cho Tinh Nhật tham dự hoạt động, hiện tại con bé đang trong đoàn đóng phim, mà đoàn phim đang ở chỗ nào em cũng không biết, hiển nhiên cũng không tìm thấy người."
Kim Hoa Thanh lớn tiếng nói: "Cái gì, nó có giá trị hơn tỷ đó, mà em lại đưa cho Tống Tinh Nhật, tại sao em lại......"
"Kim Hoa Thanh, anh có ý gì?"
"Em cho Tống Tinh Nhật làm gì, muốn đưa cũng phải tặng cho con gái chúng ta chứ. Tống Tinh Nhật là đại tiểu thư Tống gia, là đại minh tinh, nó muốn cái gì mà chẳng được, còn cần em trợ cấp cho nó?"
Dương Như bực bội: "Kim Hoa Thanh nói chuyện cẩn thận chút, cái gì mà trợ cấp cho con bé? Tinh Nhật không phải con gái tôi chắc? Ít nhất con bé còn có tiền đồ hơn Tinh Nguyệt, Tinh Nguyệt suốt ngày chỉ biết khóc nháo thì có ích lợi gì. Tôi tỉ mỉ dạy dỗ nó, nhưng nó không những không thể so với Tinh Nhật thì thôi, còn bị Tống Tinh Thần bỏ lại rất xa."
"Trong khoảng thời gian này nó không những không giúp được gì, ấy vậy em lại vì nó mà bị mất chức ở công ty. Nuôi nó gần hai năm, trả giá nhiều như vậy, còn anh một chút sức gì cũng không bỏ mà vẫn mắng em ở điểm này."
Kim Hoa Thanh vội vàng dỗ bà: "Thật xin lỗi, là anh nói sai. Em yêu, lần này em nhất định phải giúp ta, anh thật sự không chịu nổi nữa, hộ là là năm trăm triệu, còn hai hộ khác mỗi hộ đòi mấy ngàn vạn, thật sự nhân lúc cháy nhà hôi của."
"Vì sao bọn họ đòi nhiều như vậy."
"Chuyện này nháo quá lớn."
"Trong tình huống bình thường, tiền bồi thường thuốc men mấy chục vạn đã là rất cao."
" nhà đó mời luật sư từ Đế Đô chưa từng thua kiện tới, chỉ là phí tố tụng mỗi hộ đã tốn hơn một ngàn vạn, tên luật sư đáng chết kia còn nói, hy vọng anh bỏ tiền ra để giải quyết tiền. Nếu thật muốn nháo lên toà án, hắn sẽ khiến anh không chỉ bỏ ra năm trăm triệu, mà khả năng sẽ là tám trăm triệu hoặc tỷ."
Dương Như giật mình nói: "Dựa vào cái gì?"
"Bởi vì con cái trong hộ nhiễm AIDS đó, đứa nhỏ nhất mới mấy tháng tuổi, lớn nhất thì mới tuổi, học năm nhất, còn lây nhiễm sang bạn gái...... Tóm lại tình huống rất phức tạp, hắn cho anh thời gian một ngày, lần này chỉ có em mới giúp được anh. Coi như vì anh là ba ruột của Tinh Nguyệt, em mau giúp anh đi."
Dương Như bực dọc: "Anh bảo em giúp anh kiểu gì, hôm nay lão gia tử còn dẫn theo Tống Tinh Thần tham dự buổi kí hợp đồng hôm nay. Với lại em cũng đã đủ phiền rồi, Tinh Nguyệt thì không trông cậy được, Tống Húc còn đang cãi nhau đòi ly hôn với em. Anh còn hỏi em xin tiền, Dương Như tôi nợ các người sao, đời này đều phải giúp các người trả nợ?"
"Em không cần bận tâm đến Tống Tinh Thần, giao cho anh, anh sẽ xử lý tốt cô ta."
Nhắc tới Tống Tinh Thần, Dương Như càng bực bội.
"Xử lý cái gì, lần trước cơ hội tốt như vậy, đều đã đem người bắt cóc ra ngoài, vậy mà vẫn thất thủ. Trưởng tôn Mộ gia nhìn trúng cô ta, còn sắp xếp người bảo vệ ở bên cạnh, không có cơ hội xuống tay. Hôm nay, họ Mộ đó cũng tham dự, Tống Tinh Thần vừa xuất hiện, hai mắt cũng chưa từng nhìn qua chỗ khác. Anh cảm thấy bản thân có thể đấu với mộ gia ở Đế Đô?"
"Dương Như, lão gia tử đem tập đoàn Tống thị cho Tống Tinh Thần, em cam tâm?"
Bà đương nhiên không cam tâm, gả vào Tống gia chịu thương chịu khổ hai mươi năm, chính là vì muốn nắm được tập đoàn Tống thị.
Kim Hoa Thanh tiếp tục thuyết phục: "Lần này em giúp anh, anh nhất định sẽ gϊếŧ chết Tống Tinh Thần. Em yên tâm, vì con gái chúng ta, cho dù bị thương chính mình, anh cũng sẽ hoàn thành cho em."
Nghe Kim Hoa Thanh nói vậy, Dương Như có chút mềm lòng. Dù sao hai người cũng đã yêu nhau lâu như vậy, còn sinh ra Tinh Nguyệt.
Từ sự nuông chiều của bà đối với Tống Tinh Nguyệt cũng có thể nhìn ra, bà yêu Kim Hoa Thanh rất sâu đậm.
"Em phải giúp anh như thế nào?"
"Em không phải còn có % cổ phần tập đoàn Tống thị sao? Anh đã tìm được người mua, % cổ phần đó có thể bán ra hơn tỷ tiền mặt."
"Cái gì, chỉ mới hơn tỷ?"
Cổ phần đó có ít nhất cũng có giá trị vài tỷ, Dương Như nổi giận.
"Nhỏ giọng chút, anh không phải không biết cổ phần trong tay em dựa theo giá trị thị trường hiện tại, ít nhất cũng là vài tỷ, mà ít người trong thành phố S có thể mua được. Người anh tìm được đang ở nước ngoài, tiền cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ em chuyển nhượng thôi."
Kim Hoa Thanh cảnh báo bà: "Em yêu, em đừng nghĩ sẽ vứt nó đi. Nếu tập đoàn Tống thị cùng lúc bị vứt nhiều cổ phiếu như vậy, sẽ tạo nên khủng hoảng dẫn tới cổ phiếu bị rớt giá. Hơn nữa đám cổ phiếu cùng lúc bị vứt nhiều như vậy, cũng không thể mua được hết."
Nhưng bán đi chỉ hơn tỷ, giá cả này, bà khó cam tâm cho được.
"Em, không bán......"
Dương Như còn chưa nói hết, Kim Hoa Thanh đã tức giận nói: "Em không bán? Người mua với anh đã giao hẹn xong rồi, đến giờ là một bên ký một bên đưa tiền. Em không bán là đang chơi anh đúng không?"
"Kim Hoa Thanh, bệnh viện anh xảy ra chuyện, dựa vào cái gì mà chuyện của anh lại muốn tôi bán cổ phần của mình trong tập đoàn Tống thị đi để cứu anh?"
Chức vị của bà trong công ty đã mất, toàn bộ bất động sản với đất đai dưới tên vợ chồng cũng bị Tống Húc nắm hết. Ngoại trừ % cổ phần này, bà cái gì cũng không có, chỉ còn trắng tay.
Nếu đem vật cứu sống cuối cùng bán đi, sau này bà lấy cái gì để sống?