Edit: Small
Tống Tinh Nhật một thân váy gợi cảm gợn nước, trang điểm tinh tế, tóc xoăn cuộn sóng lớn bồng bềnh theo từng bước đi, ngũ quan các cạnh xinh đẹp, môi đỏ gợi cảm, hàm răng trắng đều. Cô vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn lực chú ý của toàn phòng.
"Ông nội, ông chuyển % cổ phần cho em ấy, sao lại không nói với cháu tiếng?"
Tống Tinh Nhật xuất hiện, dẫn tới vô số người liếc nhìn, hơn nữa lời của cô có ý phân chia gia sản, mọi người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
"Tống Tinh Nhật lần này trở về, chẳng lẽ là tới cùng Tống Tinh Thần tranh quyền cổ phần?"
"Nghe nói Tống Tinh Nhật không thiếu tiền, hẳn là không phải."
"Làm minh tinh nổi tiếng cũng không thiếu tiền, nhưng mà tập đoàn Tống Thị là công ty gì, lợi nhuận một năm hơn tỷ, là chỉ mỗi lợi nhuận thôi đó, là xí nghiệp siêu cấp của thành phố S. Cô ấy sao có thể trơ mắt nhìn lão gia tử đem gia sản đưa hết cho Tống Tinh Thần? Nếu là tôi, tôi cũng không phục."
"Ừm, tôi cũng cảm thấy cô ấy là tới phân gia sản, Tống lão gia tử cũng rất thương yêu cổ, hiện tại hai đứa cháu gái ở trước mặt ông ấy, ông ấy sẽ thiên vị ai? Có trò hay để xem rồi."
"Đúng, đúng, Tống gia trong khoảng thời gian này đều đảm nhận tất cả nội dung tin bát quái của tôi, mọi người xem trước này."
Tống Tinh Nhật xuất hiện, ông nội Tống rất vui vẻ, hắn rời khỏi bục, đi thẳng đến trước mặt Tinh Nhật, hỏi: "Ông gọi điện thoại cho cháu, cháu nói bận đóng phim không tới tham gia tiệc học lên được. Lần này trở về sao lại không nói một tiếng, để ông phái người ra sân bay đón cháu."
Tống Tinh Nhật đầu tiên là ôm một cái với ông nội Tống, rồi lại quay đầu nhìn Tống Tinh Thần đứng ở bên cạnh.
Vô hình, Tống Tinh Thần cảm thấy nụ cười của cô ta không đơn giản, trong mắt mang gai, xem ra có bị mà đến.
"Tinh Thần đứng đầu kì thi đại học. đến chị cả là cháu cũng được nhiễm ánh sáng theo. Hiện tại mọi người toàn đoàn làm phim, toàn công ty đều biết Tinh Thần, nói cháu có em gái thủ khoa thi đại học cả nước, cháu sao có thể không trở lại."
"Tốt tốt, cháu trở về là tốt rồi, đi tàu xe mệt mỏi, ngồi xuống trước ăn chút gì đi."
"Trên máy bay đã ngủ một giấc, không mệt." Tống Tinh Nhật hỏi ông nội Tống: "Ông nội, ông thật sự chuẩn bị đem % cổ phần cho Tinh Thần?"
Ông nội Tống gật đầu: "Đúng vậy, chuyện này ông đã quyết định."
Tươi cười Tống Tinh Nhật giảm xuống, hỏi: "Đột nhiên như vậy, ông còn chưa trao đổi với cháu và ba nữa."
Ông nội Tống đã quen ra lệnh, không có thói quen bàn bạc với người ta. Chuyện hắn quyết định, không ai có thể thay đổi.
Hôm nay, Tống Tinh Nhật có thể làm ông nội Tống thay đổi suy nghĩ?
Không có khả năng.
"Việc này còn phải thương lượng? Ba cháu đức hạnh ra sao so với ai khác ông đều biết rõ hơn, từ nhỏ chí hướng của cháu đã không ở công ty, Tống gia chúng ta lại là truyền từ đời này sang đời khác, ai có thể tiếp nhận công ty? Cũng chỉ có thể bồi dưỡng Tinh Thần."
"Tinh Thần em ấy có thể vận hành công ty tốt không?"
Ông nội Tống nói: "Ông không thể cam đoan, nhưng trước mắt chỉ có cháu ấy mới thích hợp nhất. Được rồi, chuyện này cháu không cần lại trao đổi với ông, ông cũng là đã suy nghĩ cặn kẽ, Tinh Thần còn nhỏ, tương lai đều có khả năng. Cháu trở về ông rất vui mừng, ngồi xuống trước đi."
Tinh Thần một mực đứng ở một bên, nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt chăm chú nhìn Tống Tinh Nhật xinh đẹp. Nếu cô quản lí tập đoàn Tống Thị, người không thoải mái nhất chỉ sợ cũng là Tống Tinh Nhật.
Dương Như ngồi tù, Tống Tinh Nguyệt bị đuổi ra Tống gia...... Điều đó đều trực tiếp hoặc là gián tiếp liên quan đến cô.
Nếu cô là Tống Tinh Nhật, dù tập đoàn Tống Thị bị phá sản hoặc là bị người khác thu mua, cũng sẽ muốn rơi vào trong tay cô.
Cho nên, Tống Tinh Nhật sẽ làm thế nào, để ngăn cản ông nội đem tập đoàn Tống Thị giao cho cô?
"Ông nội, ông nghĩ lại đi, dù sao % cổ phần này ông cho ra ngoài, sẽ không thu được lại. Theo lý mà nói, ba mới là người thừa kế trực hệ của ông."
"Ông đem công ty giao cho ba cháu, công ty có khác gì sẽ phá sản đâu."
"Nhưng mà, ông đem quyền cổ phần đều cho Tinh Thần, cháu cùng ba về sau phải làm sao bây giờ?"
Ồn ào ~
Cuối cùng cũng nói ra, rõ ràng là tới phân gia sản mà. Còn tưởng cô ta là minh tinh lớn, muốn duy trì hình tượng hiền lành hào phóng, sẽ không nói thẳng ra.
"Ông đã không còn %!"
"Nhưng Tinh Thần là %, cháu cùng ba mới có %. Điều này không hợp lý, cũng không công bằng."
Tống Tinh Nhật dứt lời, khuôn mặt ông nội Tống nghiêm lại, hai mắt đầy áp lực nhìn Tống Tinh Nhật: "Cháu hôm nay trở về là muốn nói chuyện với ông về vấn đề cổ phần?"
Khí thế ông nội Tống rất đủ, một khi hắn bày ra bộ mặt nghiêm túc, có vài phần làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tống Tinh Nhật không phải là người mới ra mắt, ở giới giải trí có trường hợp gì là chưa thấy qua, nên không bị ông nội Tống dọa.
Khuôn mặt cô mang tươi cười, giọng mềm xuống dịu dàng nói: "Cháu không phải đang cùng ông trao đổi sao, ông lại nghĩ đi, bởi vì là chuyện lớn liên quan đến gia tộc, ông lại không nói với cháu cùng ba, làm chúng cháu đều rất bất ngờ, cảm thấy khó có thể chấp nhận. Tinh Thần còn nhỏ như vậy, lần này thi được điểm tối đa chúng cháu đều mừng thay em ấy, nhưng ông bởi vì cái này đem tương lai tập đoàn giao cho em ấy, không khỏi quá mức qua loa."
"Đương nhiên, cháu không phải không đồng ý giao cho em ấy, bởi vì ông cảm thấy em là người thích hợp nhất để chọn. Cháu cảm thấy ông lùi lại mấy năm, để em sau khi tốt nghiệp đại học xong rồi đi làm, nhìn năng lực làm việc của em ấy rồi lại quyết định. Trên dưới tập đoàn Tống Thị có mấy vạn nhân viên phải làm công ăn lương, chúng ta phải làm cho nhóm nhân viên yên lòng, ông nói phải không?"
Chiêu lấy lùi làm tiến này của Tống Tinh Nhật rất thông minh, lấy giọng điệu nhượng bộ thoải mái thương lượng như vậy, là bộ dáng ông nội Tống rất thích.
Quả nhiên, ông nội Tống đã có dấu hiệu buông ra.
"Ông quả thật đã sắp xếp tương đối vội vàng cùng đột ngột, nhưng đứa nhỏ Tinh Thần này thông minh, kinh doanh không thành vấn đề."
"Nếu không, ông thử bồi dưỡng Tinh Thần mấy năm, nếu em ấy thực sự có năng lực, ông lại đem quyền cổ phần chuyển nhượng cho em ấy cũng không muộn. Hơn nữa, thân thể ông còn khỏe mạnh, gấp như vậy làm cái gì, Tinh Thần còn nhỏ, phải gánh vác tương lai của xí nghiệp lớn như vậy, đối với em ấy là áp lực quá nặng, cháu lo sẽ ảnh hưởng tới việc học."
"Cháu nói cũng đúng, chương trình học của đại học cũng rất quan trọng, Đế Đại không phải tùy tiện có thể vào đọc, điểm này là ông không nghĩ tới."
"Cho nên là, ông nội chúng ta lùi lại vài năm đi?"
Lùi lại vài năm ?
Lấy thủ đoạn sắc bén của Tống Tinh Nhật, cô có thể sống qua mấy năm đó không còn rất khó nói.
Chuyện này có thể bỏ qua?
Nói cũng nói ra rồi, như bát nước đổ đi. Hôm nay ông nội Tống cứ buông tay tử như vậy, không chuyển cổ phần?
Tinh Thần không vui!
"Ông nội, chị nghĩ còn rất chu đáo."
Ông nội Tống có chút áy náy nhìn về phía Tinh Thần, vốn dĩ đã quyết định tốt, cũng đã thông báo ra với đông đảo phóng viên, hắn sửa lại cũng không có gì. Nhưng nếu Tinh Thần không vui, lại bỏ nhà trốn đi lần nữa, cô là Trạng Nguyện trong kì thi đại học không thể so với tam tiểu thư Tống gia không chút tiếng tăm như trước được, ông nội Tống cũng cần mặt mũi.
Ông nội Tống gần như dùng giọng điệu lấy lòng hỏi Tinh Thần, "Tinh Thần, cháu cũng cảm thấy được không? Nếu không vội, chúng ta lại chờ mấy năm."
Tinh Thần theo lời ông nội Tống, mang mỉm cười, tư thái so với Tống Tinh Nhật còn dịu dàng hơn: "Ông nội, ông nói mấy năm thì mấy năm, cháu không vội, nhưng cháu sợ ông nội vội."
Ông nội vội? Mệt cô nói ra.
Tống Tinh Nhật cười nhạo nói: "Ông nội vội, ông đã là người già còn vội cái gì?"
"Chị không không hiểu, người thừa kế này đã được bồi dưỡng tốt từ nhỏ, chị nhìn những thế gia lớn trong nước xem, từ nhỏ đều dựa theo tiêu chuẩn người thừa kế để bồi dưỡng. Không nói xa, chúng ta nói gần lại, Mộ Đình Tiêu của Mộ gia ông đã gặp qua kia đi. Khí phách đó, khí thế ung dung bình tĩnh đó, tác phong trong chuyện làm ăn mạnh mẽ vang dội, nếu cháu không nói anh mới tuổi, ai có thể nhìn ra? Đây là phong cách người thừa kế đỉnh cấp được bồi dưỡng từ nhỏ trong hào môn."
"Nhìn lại em, em cũng đã bao lớn rồi, đã mười bảy mười tám, đứng trên vạch xuất phát kém Mộ Đình Tiêu bao nhiêu năm. Còn muốn chờ thêm vài năm nữa, vậy về sau người nối nghiệp Tống gia ta không có ai, cũng đừng trách em, từ đầu em cũng đã muốn hết sức, vì thế em đã bắt đầu luyện tập."
Tinh Thần cười nhìn về phía ông nội Tống: "Ông nói phải không? Ông nội!"