Edit: Small
Cảm nhận độ ấm xung quanh ngày càng thấp, Sở Vân và Tiểu Quan đều dịch về phía ngoài dịch, nín thở tập trung, chậm rãi bỏ chạy.
Tranh thủ trước khi thái tử gia phát giận, nhanh chóng biến mất.
Hai người chạy trốn tới chỗ ngoặt hành lang, há miệng thở dốc.
Sở Vân: “Ai da, hù chết tôi. Cậu nói Tống tiểu thư sao lại thế này, lúc trước không phải rất thích thái tử gia sao? Sao lại cùng Âu Dương Phúc Thụy có quan hệ thân mật?”
Tiểu Quan nói: “Anh không hiểu, người trẻ tuổi đúng là khi mới biết yêu, lửa gần rơm dễ nảy sinh tình cảm.”
Sở Vân kêu lên: “Cái gì mà lửa cần rơm, cậu cũng đừng để thái tử gia nghe thấy, anh ấy sẽ gϊếŧ người.” Rồi cho Tiểu Quan một động tác cắt cổ.
Tiểu Quan sợ tới mức nhanh chóng che miệng.
Sở Vân mang vẻ mặt khuôn mặt u sầu, bầu chọn hoa khôi trên diễn đàn Đế Đại, độ nổi rất lớn.
Thái tử gia biết chuyện này, muốn gọi điện thoại hỏi Tống tiểu thư.
Sở Vân nghĩ, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là để anh ấy phải tìm Tống tiểu thư đối mặt hỏi, như vậy mới có thể kéo gần quan hệ.
Kết quả, liền thấy một màn của cô cùng Âu Dương Phúc Thụy vừa rồi.
Thái tử gia lòng dạ nhỏ nhen, trong mắt chứa được hạt cát. Lúc này mà tức giận, sợ là sẽ càng cách xa với Tống tiểu thư.
Đoạn cảm tình này còn chưa bắt đầu đâu, lại đã phải chết non.
Tống tiểu thư thật là, không thể kiềm chế chút gì sao?
Khi Sở Vân đang nghĩ ngợi, Mộ Đình Tiêu từ hành lang sắc mặt âm trầm đi tới, nói: “Trở về!”
“A? Thái tử gia, ngài từ nhà thuỷ tạ lái xe hơn phân nửa tiếng đồng hồ đến đây, lời cũng còn chưa nói đã phải trở về. Điều này……”
“Cho cậu cút trở về đi.”
Sở Vân lập tức đứng thẳng: “Vâng!”
Hai người bay nhanh xuống lầu, bỏ chạy!
Mộ Đình Tiêu đứng ở chỗ ngoặt, đôi mắt âm trầm nhìn hướng hành lang, lấy điện thoại ra gọi.
Chuông điện thoại Tinh Thần vang lên, thấy số điện báo, cầm điện thoại đi ra phòng học nghe máy.
Vừa bắt máy lập tức thấy Mộ Đình Tiêu, một thân đồ đen mạnh mẽ, đôi mắt hung ác nham hiểm đứng ở chỗ ngoặt hành lang. Sau lưng là cây đa lớn bị gió thổi giương nanh múa vuốt.
Ánh mắt anh sâu thẳm từ xa nhìn lại cô, biểu tình lạnh lùng nghiêm nghị.
Ai chọc anh ấy tức giận vậy?
Tinh Thần đi đến, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Đình Tiêu lạnh nhạt, không nói gì.
“Tới gặp em? Vẻ mặt này của anh, là ai chọc anh không vui?”
Mộ Đình Tiêu liếc mắt nhìn cô một cái: “Em và Âu Dương Phúc Thụy rất thân nhau?”
“Vẫn tốt, làm sao vậy?”
“Tôi vừa rồi thấy bọn em qua lại gần với nhau, lúc trước ở trung học Hoằng Dương, quan hệ cũng không tốt như vậy.”
“Cậu ấy muốn kéo phiếu trên diễn đàn cho em, em từ chối rồi. Cậu ấy là lớp trưởng, rồi gần đây em còn bận tối ưu hóa hệ thống điều khiển máy bay. Dự án Bách Thành, cần rất nhiều tiền để dự trữ, không thể kiếm tiền. Mỗi ngày đều ra ngoài, em cũng rất gấp. Có quan hệ tốt với cậu ấy, một khi em không có tới rồi nghỉ làm, giáo sư chẳng phải sẽ điểm danh cậu ấy đến hỗ trợ sao.”
“Cậu ta chỉ là một lớp trưởng, tôi là Mộ Đình Tiêu, em không tìm tôi?”
Tinh Thần cười nói: “Chút việc nhỏ này, sao có thể làm phiền thái tử gia.”
“Linh kiện em thiết kế cho máy bay không người lái, đã tìm được nhà máy lắp ráp. Trước mắt toàn cầu không có mẫu linh kiện, đầu tư không dễ dàng, chỉ sợ cần chính bản thân tự phát triển, làm mô hình.”
“Vậy làm thôi, kinh phí ban đầu, ông nội em đầu tư triệu là đủ rồi. Em còn muốn ưu hoá vài phiên bản, mọi mặt đạt tới trình độ đứng đầu thế giới, mới có thể chính thức đầu tư quy mô lớn.”
"Sẽ mất bao lâu. "
"Ba tháng là đủ, nhà máy và dây chuyền sản xuất vẫn cần thiết trong giai đoạn đầu. "
"Vậy giao cho tôi. "
“Vâng!”
Nói chuyện ngắn gọn về công việc xong, Mộ Đình Tiêu bỗng nhiên hai mắt thâm trầm nhìn Tống Tinh Thần. Hai người đột nhiên yên tĩnh, làm cô có chút khó chịu.
Cô nhìn Mộ Đình Tiêu, nói: “Làm sao vậy? Vì sao lại nhìn em bằng ánh mắt này?”
“Gần đây, em rất nổi trên diễn đàn.”
Tinh Thần lúng túng nói: “Đó không phải ý cả em, là là các anh chị khóa trên ồn ào, mới đầu em cũng không biết.”
“Nhưng em cũng không ngăn cản, không phải sao? Hay là chính em muốn làm hoa khôi?”
Tinh Thần cười khan vài tiếng, nói thật cô cũng không hư vinh. Nhưng mà vì chèn ép Lâm Giai Vi, cô không ngại hư vinh một lần.
Nhưng đối mặt với Mộ Đình Tiêu, cô thật sự chột dạ.
Thậm chí cũng không dám ngẩng đầu, nhìn thẳng Mộ Đình Tiêu.
“Em cảm thấy, hoa khôi là đại diện cho bộ mặt và hình ảnh của trường. Lâm Giai Vi và Lục An Hinh đều không thích hợp, cho nên…… Em liền miễn cưỡng mà làm…… cái kia……"
“Miễn cưỡng mà để tự mình đảm nhận?”
“Nhưng em không nói như vậy, nếu còn người được chọn tốt hơn, em không ngại nhường một chút.”
“Ý của em là đại học Đế Đô, không ai càng thích hợp, hoặc càng ưu tú hơn so với em. Nên em mới là người có tư cách nhất?”
Mộ Đình Tiêu, từ khi nào học được cách tranh cãi vậy.
Trước kia anh luôn dùng một loại ánh mắt không sắc bén, thì cũng là từ trên cao nhìn xuống, như bậc đế vương nhìn xuống chúng sinh.
Lúc này, sao lại bận tâm đến cả hoa khôi.
Tinh Thần ngượng ngùng nghiêng đầu, rất xấu hổ: “Lời anh nói cũng không thể nói như vậy, em thật chột dạ.”
Mộ Đình Tiêu hừ lạnh: “Ngược lại tôi lại không nhìn ra!”
“Thật sự, em được chọn cho hoa khôi, là bị động, không phải chủ động.”
“Mặc kệ em chủ động hay bị động, mục tiêu của em là hoa khôi?”
Anh nói lời này có ý gì, chẳng lẽ tự mình kéo phiếu cho cô?
Không cần, cũng không đáng. Hơn nữa tự cô có chừng mực, nếu thật sự muốn kéo phiếu, tự cô đã chém gϊếŧ trên diễn đàn trong buổi sáng.
“Yên tâm, em có niềm tin.”
“Không cần tôi hỗ trợ?”
“Không, loại việc nhỏ này không thể chiếm dụng thời gian quý báu của anh.”
Mộ Đình Tiêu khinh thường nhìn cô: “Chuyện của em, không phải việc nhỏ.”
Lời này thật ấm áp, bạn trai cô có sức mạnh vậy sao.
Chỉ tiếc, anh trước sau không thừa nhận là bạn trai cô. Không sao, mùa đông là cô tròn mười tám tuổi, sẽ thành niên.
Trên hành lang, giáo sư đã đi đến cửa phòng học, Tinh Thần nói với Mộ Đình Tiêu: “Em phải đi học.”
Mộ Đình Tiêu gật đầu, sắc mặt không còn lạnh băng như vậy: “Đi đi.”
“Trở về sẽ gọi lại sau.”
“Được!”
Tinh Thần từ cửa sau đi vào phòng học.
Mộ Đình Tiêu đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng lưng cô biến mất. Môi mỏng cong lên nụ cười nhạt, hiểu lầm được giải quyết, tâm tình dường như cũng không tồi.
Cô nói trở về sẽ gọi lại, hẳn là buổi tối sẽ gọi điện thoại cho anh.
Cô mà dám leo cây, chính là chết chắc rồi.
……
Bình chọn hoa khôi, tiến hành trong hừng hực khí thế. Quả nhiên như Tống Tinh Thần dự đoán, cuộc chiến giữa Lâm Giai Vi và Lục An Hinh chỉ mới bắt đầu.
Từ khi Lục An Hinh đăng lên video múa, liền chèn ép số phiếu Lâm Giai Vi.
Lâm Giai Vi không cam lòng tụt lại, lập tức phản kích.
Cô chơi những danh khúc piano, gửi cho Elise, đăng lên diễn đàn.
Vì để chơi đàn này, cô cố tình trang điểm, mặc váy công chúa, trang điểm tỉ mỉ, chơi đàn ở trong căn phòng xa hoa như lâu đài châu Âu.
Video vừa tải lên, lập tức bị fans Lâm Giai Vi và thuỷ quân điên cuồng đăng lại khắp nơi.
Nhiệt độ bay cao tăng vọt, lại đánh ngã Lục An Hinh.
Lục An Hinh vẽ một bức quốc hoạ, lại trở lại chiến trường.
Lâm Giai Vi trực tiếp nhảy ba lê, lộ ra lưng sau tuyệt đẹp, đùi đẹp thon dài trắng nõn. Đặc biệt hai chân kia, làm các fan nam một lần nhìn đã mắt, ảnh đại diện đều đổi thành đùi đẹp của Lâm Giai Vi.
Lục An Hinh thậm chí còn đi xa hơn, đăng lên những tấm ảnh đồ bơi càng bùng nổ, mặc áo tắm với chất vải cực mỏng. Thứ lộ ra không chỉ là đùi đẹp thon dài, còn có dáng người nuột nà.
Âu Dương Phúc Thụy nhìn đến đây, xem thế là đủ rồi. Video kéo phiếu, rồi đến cuối cùng giống như không phải đua tài nghệ, mà là khoe thịt thấp kém.
Còn nói với Tinh Thần: “May cậu không kéo phiếu, hai người kia, cũng không có điểm dừng.”
Tinh Thần cười nói: “Yên tâm, sau này bọn cô ta càng không có điểm dừng!”