Editor: Từ
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Tử Tử, em không ngoan……
Mộ Tử có chút tức giận, cô không phải con chó con mèo được hắn nuôi!
Nhưng mà trong đầu cô vang lên hồi chuông cảnh báo, cô đột nhiên hiểu ra, giật mình hỏi: “Anh giám sát tôi?!”
Mộ Dung Thừa không trả lời, ngược lại còn hỏi cô: “Các người đứng hàn huyên cái gì đấy?”
Hắn thực sự giám thị cô!
Tên này đúng thật là kẻ điên! Rốt cuộc có tư cách gì mà chất vấn cô?!
“Liên quan gì đến anh chứ!” Mộ Tử chịu đủ một Mộ Dung Thừa bá đạo vô lý rồi, vặn người muốn tránh thoát hắn.
Nhưng vì cánh tay Mộ Dung Thừa cứng như thép, cô liều mạng giãy giụa, lại chẳng mảy may lay động.
Mộ Dung Thừa nắm lấy cái cằm tinh tế của Mộ Tử, khiến cô phải nhìn thẳng vào mình.
Trong không gian tối tăm thiếu ánh sáng, đồng tử của hắn đen láy thâm thúy mà yên lặng, như vực sâu không đáy, khiến người ta sợ hãi.
“Không chịu nói sao?” Giọng hắn lạnh lẽo, từng câu từng chữ đều mang theo lửa giận. “Là muốn giữ gìn thanh danh cho hắn, chờ lần sau lại cùng em hẹn hò dưới tán cây?”
Mộ Tử kinh ngạc đến nói không ra lời, ngay sau đó tức giận đến cả người phát run!
“Tôi chỉ đi ngang qua nơi đó thôi! Anh cho rằng ai cũng như anh, không phân biệt phải trái đúng sai hay gì! Anh là đồ khốn! Là kẻ điên!”
Cô tức điên lên được! Cơ thể cô đang bị chế trụ, không thể động đậy, phẫn nộ cắn hẳn một ngụm to lên tay Mô Dung Thừa!
…Chính giữa hổ khẩu.
hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ
Hương vị tanh mặn nhè nhẹ, ở trong miệng tràn ra……
Phẫn nộ của Mộ Dung Thừa trong khoảnh khắc liền tiêu tán, bởi vì câu trả lời của Mộ Tử, hắn ngược lại cười.
“Được rồi được rồi, anh là tên khốn, là tên điên, mau nhả ra đi, tiểu bảo bối của anh, coi chừng cộm đau răng.” Mộ Dung Thừa chuyển hóa lời nói của Mộ Tử từ nhục mạ thành ve vãn đánh yêu.
Đầu óc Mộ Tử đang bị lửa giận chi phối bỗng chốc tỉnh táo lại, cô nhả ra, trong lòng cảm thấy vô lực!
Cô cắn Mộ Dung Thừa, chẳng những không bị hắn phạt, ngược lại làm hắn càng vui vẻ?
“Anh có phải bị bệnh không?!” Mộ Tử thật sự muốn khóc.
Tay Mộ Dung Thừa chảy máu, hắn lại không thèm để ý, rút khăn giấy cẩn thận lau vết máu trên khóe miệng Mộ Tử, ôn nhu nói: “Anh có bệnh, anh bị bệnh tương tư, chỉ có Tử Tử có thể giúp anh điều trị mà thôi.”
Lời âu yếm của hắn không làm Mộ Tử có chút cảm động, sẽ chỉ làm cô không rét mà run.
“Về sau không cần thấy gã, cũng không cho nói chuyện với gã.” Mộ Dung Thừa ôm eo cô, khẽ cắn vành tai cô, uy hiếp: “Nếu em không nghe lời… Anh không ngại lập tức công khai mối quan hệ giữa chúng ta, làm tất cả mọi người biết, em là người phụ nữ của anh.”
Mộ Tử khóc không ra nước mắt, “Mộ Dung Thừa, anh nói cái gì nói hợp lý tí xem nào? Đều ở Mộ gia thì sao mà có thể không giáp mặt được?”
“Chỉ cần em không chủ động tìm đến gã ta, các người sẽ không gặp lại thêm một lần nào nữa.” Mộ Dung Thừa nói.
“Tôi sẽ không chủ động tìm hắn, được chưa?” Mộ Tử thể xác và tinh thần đều mệt, mỗi khi giằng co với Mộ Dung Thừa tiêu hao mất bao nhiêu là tinh lực của cô, “Anh về phòng của mình đi, em muốn ngủ!”
Mộ Dung Thừa đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô, ôm cô nằm xuống, “Ngủ đi, chờ em ngủ rồi anh sẽ đi.”
Lông tơ cả người Mộ Tử dựng đứng!
Cô đẩy hắn, tức muốn hộc máu: “Anh ở đây thì làm sao mà tôi ngủ được?!”
Mộ Dung Thừa cười nói: “Sớm hay muộn thì cũng cùng nhau ngủ thôi, làm quen dần là được.”
“Không được!” Mộ Tử thái độ kiên quyết, cô cũng không còn là một thiếu nữ ngây thơ, cô rất rõ ràng một nam một nữ nằm ở trên giường sẽ phát sinh cái gì.
“Anh đi giùm đi! Về phòng mình đi chứ!” Mộ Tử dùng toàn bộ sức lực, muốn đem Mộ Dung Thừa đẩy ra.
Mộ Dung Thừa lại tiến đến bên tai cô, tại cần cổ của cô thổi một luồng hơi thở mát lạnh, “Em có tình thần như vậy, anh nghĩ như thế thì đừng ngủ, không bằng chúng ta làm một số chuyện khác…”
Mộ Tử nháy mắt sởn tóc gáy!
Cô lập tức nhắm hai mắt, mang theo khóc nức nở mềm mại và tiếng nói tràn ngập khuất nhục: “Tôi ngủ!”