Editor: Bắp
Beta: Từ
-----------------------------------------------------
Kiều Tĩnh Gia đến là vì việc của Mộ Linh.
Cô ta vừa mới lên chức kiểm sát trưởng, đáng lẽ ra là phải bận lắm chứ nhỉ, nhưng để lấy lòng nhà họ Mộ nên cô ta chủ động ôm lấy chuyện này.
Đây là vụ án nhỏ, có thể không tốn công mà giải quyết nhẹ nhàng, lại có thể làm cho Mộ Vinh Hiên cảm kích, Kiều Tĩnh Gia cảm thấy hiệu suất khá cao.
Mộ Tử thấy được trong mắt Kiều Tĩnh Gia đầy vẻ khinh thường.
Kiều Tĩnh Gia nhất định cho rằng cô chỉ là cô gái nhỏ, ngây thơ dễ lừa, cực kỳ dễ dàng tống cổ.
Mộ Tử cong môi cười nhạt, không để bụng.
Cô dẫn Kiều Tĩnh Gia đến phòng khách ngồi.
Kiều Tĩnh Gia thấy đằng sau sofa có chuồng nuôi trăn, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phát hiện một con trăn lớn bến trong, cô ta sợ hãi, sắc mặt tái mét!
“Đây… Đây là giả sao?” Kiều Tĩnh Gia lẩm bẩm.
Mộ Tử khó nén được ác ý, cười rộ lên: “Là thật.”
Kiều Tĩnh Gia hít vào một hơi.
Không có nữ nhân nào là không sợ rắn cả, đặc biệt là con trăn to kinh người như vậy.
Kiều Tĩnh Gia cố ý xem khóa của chuồng, xác định là khóa lại rồi, mới chậm rãi trấn định ngồi xuống, chỉ là ngồi trên sofa có chút như ngồi bàn chông.
Mộ Tử không nghĩ tới nuôi rắn trong nhà lại có tác dụng như vậy, cô không thể không tăng thêm vài phần thiện cảm với Tư Tư.
“Là cháu nuôi sao? Bình thường mấy cô bé đều sợ hãi những loại sinh vật này.” Kiều Tĩnh Gia mở miệng hỏi, xem như lấy cái này mở đầu câu chuyện.
Mộ Tử ngồi trên sofa đơn cách một bàn trà, duy trì khoảng cách với cô ta, lắc đầu trả lời: “Là Mộ Linh đưa. Khi còn nhỏ, Mộ Phu nhân có tổ chức yến hội, Mộ Linh đem rắn nhét vào váy tôi, sợ tới mức ở trước mặt khách khứa tiểu ra quần, làm mất mặt Mộ phu nhân, Mộ Linh sợ bị Mộ Phu nhân trách tội, liền nói là quà tặng tôi, ép buộc tôi nuôi.”
Vốn dĩ Kiều Tĩnh Gia đến là để hòa giải cho Mộ Linh, Mộ Tử lại nhắc đến nợ cũ khiến cô ta không biết nên nói tiếp như thế nào.
Kiều Tĩnh Gia ngượng ngùng cười, “Không nghĩ rằng, Mộ Linh từ nhỏ đã nghịch ngợm như vậy…”
Mộ Tử cười một chút, không tiếp lời.
Đoán rằng câu tiếp theo Kiều Tĩnh Gia nói, Mộ Linh đẩy cô cũng là nghịch ngợm.
“Con bé tính cách luôn hấp tấp bộp chộp, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, ngày đó hại cháu rơi xuống nước, cháu nhất định đã bị dọa rồi?” Kiều Tĩnh Gia ánh mắt ôn hòa, giống như tràn ngập quan tâm.
Quả nhiên, lời Kiều Tĩnh Gia nói là ám chỉ đây chỉ là việc ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, tôi còn cho rằng nhất định sẽ chết đuối nữa, may mắn không có việc gì, trong họa được phúc, có thể đi Gerry học.” Con ngươi sáng ngời híp lại, Mộ Tử nhẹ giọng nói: “Tôi nên cảm ơn Mộ Linh.”
Kiều Tĩnh Gia nghe xong, mặt tỏ vẻ khó xử, “Tử Tử, dì với anh cả cháu thương lương một chút, lần này việc cháu rơi xuống nước là ngoài ý muốn, anh cả của cháu chịu mọi chi phí bệnh viện, sau đó lại cho cháu vạn, xem như bồi thường tinh thần, cháu còn có yêu cầu gì thì có thể nói, nhưng mà việc đi Gerry học… Chỉ sợ không được.”
vạn, thật xem cô như ăn mày mà tống cổ.
Trên thực tế ngay cả vạn này, Mộ Vinh Hiên cũng không muốn đưa! Nếu không phải lo lắng Mộ Tử bên ngoài nói năng bậy bạ, hắn thậm chí chuẩn bị để Mộ Linh nói xin lỗi cho xong chuyện. vạn, là vì muốn bịt được miệng Mộ Tử.
“À…” Mộ Tử chậm rì rì lên tiếng, nói: “Hóa ra dì Kiều đến để trả giá.”
Sắc mặt Kiều Tĩnh Gia trầm xuống, có chút không vui.
Cô ta cố ý tới làm người hòa giải, lại bị Mộ Tử nói như mấy người mua thức ăn ở chợ cò kè mặc cả, quá khó nghe.
Là đứa con hoang được mang từ bên ngoài về, không có giáo dưỡng, lại có lòng tham không đáy!
Kiều Tĩnh Gia trong lòng sinh ra chán ghét.
Cô ta muốn gả vào Mộ gia, cô tất yếu sẽ cần sự ủng hộ của người nhà Mộ gia, nhưng Mộ Tử chỉ là đứa con nuôi, cô ta không cần thiết lấy lòng đứa con nuôi này.
Nghĩ như vậy, Kiều Tĩnh Gia sấc mặt hoàn toàn lạnh xuống: “Tử Tử, cháu còn nhỏ, chỉ sợ không rõ, có sự khác biệt rất lớn giữa việc kết án vô ý và cố ý gây thương tích, mà kể cả cố ý gây thương tích thì ít nhất người đó phải bị trọng thương mới có thể truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng cháu không bị tổn hại đến một sợi tóc nào, Mộ Linh lại có ý muốn hòa giải, một vấn đề như vậy sẽ không có cơ quan tư pháp nào chịu lập án đâu.”
Cô ta nói rất rõ ràng, sẽ không lập án.
Trước mặt Mộ Tử có hai con đường: một là câm điếc tự nhận xui xẻo, hai là cầm lấy vạn ngoan ngoãn ngậm miệng.