Editor: Ngư
Beta: Từ
------------------------------------------------------
Đỗ Hạo cười trả lời: “Dung gia là thiên chi kiêu tử, mệnh quý vạn vượng, vốn là vật hiếm có khó tìm, nhưng ngài vừa nói muốn có, lại được tại hạ tìm ra rồi.”
Vương Chiêm nóng lòng, muốn hỏi là cái gì, lại sợ tự ý chen vào làm Mộ Dung Thừa không vui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, liền nghe Đỗ Hạo từ từ kể: “Ta có một người bạn, đã tu luyện mấy năm đạo pháp, mấy năm nay luôn tìm kiếm học hỏi danh sơn thuật đạo, cũng có chút kiến thức. Hắn nói với ta, ở Tây Nam có một thôn không biết tên, người trong thôn đó cung phụng một loại chim, gọi là quạ đen ba mắt, là linh vật thuần âm, nếu có thể nuôi bên người từ nhỏ, dùng nó dưỡng hồn thủ hồn vô cùng thích hợp.”
“…Ba mắt… Thần quạ?” Mộ Dung Thừa ung dung nhắc lại mấy chữ này.
“Quạ đen là sinh vật có âm khí rất nặng, nghe đồn chúng nó có thể phân biệt âm khí, cho nên thích bay quanh người sắp chết, dân gian còn có truyền thuyết, nói quạ đen là người dẫn đường cho vong hồn.”
Đỗ Hạo tươi cười ôn hòa, cẩn thận giúp Mộ Dung Thừa suy xét, “Ngài muốn dưỡng hồn, cần một chỗ nặng âm khí là không đủ, vị tiểu thư kia không thể nào vĩnh viễn đều ở một chỗ, sẽ có lúc cần ra ngoài, mà ra ngoài rồi, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh. Nếu có thể nuôi một con quạ ba mắt, đi theo làm bạn, đi đến bất cứ đâu cũng không cần lo lắng.”
Hắn nói chuyện có quá nhiều sự liên quan đến quỷ thần, Vương Chiêm nhịn không được hỏi: “Anh nói là loại quạ này, thực sự có ba mắt?”
Đỗ Hạo lắc đầu, “Cũng không phải, chỉ là trên trán nó có một nhúm lông trắng, nhìn qua như có thêm một mắt.”
Vương Chiêm nghe xong lông mày dựng thẳng, “Một nhúm lông trắng? Chỉ là một nhúm lông anh cũng dám khoe khoang trước mặt Dung gia?!”
Đỗ Hạo nghiêm trang giải thích: “Chúng ta là người thể xác phàm tục, nhìn không ra huyền cơ cũng bình thường.”
Vương Chiêm bị hắn chặn họng.
Đỗ Hạo nhìn về phía Mộ Dung Thừa, mặt đầy chân thành, “Dung gia kêu ta tìm đồ vật có thể dưỡng hồn, ta đã hỏi hết bạn bè có qua lại mấy năm nay, đáp án muôn hình vạn trạng, ngọc khí, phù chú, vu cổ,... cái gì cũng có, nhưng phần lớn lại gây tổn hại đến bản thân, chỉ có quạ thần ba mắt này, trời sinh âm linh, thích hợp nhất làm linh sủng thủ hồn, hơn nữa đối với người cũng không có ảnh hưởng gì, ta là thật tình vì Dung gia suy xét.”
Mộ Dung Thừa vì giúp Tô Tử sống lại, tìm không ít kỳ nhân dị sĩ, ít nhiều cũng có chút hiểu biết, phàm là đồ có thể dưỡng hồn, đều là theo âm tránh dương, cho nên có chút tệ đoan không thể tránh.
Ví dụ như, hắn bố trí lại hậu hoa viên Mộ gia, còn cố ý nuôi mãng xà, gia cố âm khí.
Chỉ là người sống dương khí dồi dào, sinh hoạt lâu dài ở địa phương như thế, tất nhiên sẽ phát sinh vấn đề, cho nên hắn không thể không đeo côn luân hồng để triệt tiêu ảnh hưởng.
Thế nhưng quạ ba mắt trong miệng Đỗ Hạo lại trăm lợi không hại.
Mộ Dung Thừa hút một ngụm thuốc lá, khói thuốc tràn ngập, dung nhan tuấn mỹ lộ ra hung ác lạnh lẽo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ra giá đi.” Một lát sau, hắn nói.
Đỗ Hạo nhẹ nhàng xua tay, “Không dám dựa vào thần quạ để kiếm tiền, sợ là sẽ tổn hại âm đức, Dung gia nếu thật lòng muốn có, ta sẽ kêu bạn mình đưa tới một con.”
Thần côn thế mà không cần tiền, làm Vương Chiêm cảm thấy ngoài ý muốn.
Ở trong lòng hắn, Đỗ Hạo chính là đại sư khoác cái áo số mệnh huyền học đi tiếp thị sản phẩm, vừa tóm được cơ hội liền chào hàng, như ruồi bọ chọc người khác phiền hà.
Mộ Dung Thừa bình tĩnh nhìn Đỗ Hạo, sau một lúc lâu, nhàn nhạt cười.
“Chờ công trình ở vịnh Parrot làm xong, anh đem nó lại đây đi.”
Đỗ Hạo vội nói: “Nhất định chọn ngày tốt đưa tới, không dám chậm trễ đại sự của Dung gia.”
Vương Chiêm nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây… Đây là có ý gì?
…Cho nên vạn kia, thật sự là dùng để mua một con quạ có nhúm lông trắng trên đầu???
Vẹt đuôi dài màu lam tía nhiều nhất cũng chỉ mấy chục vạn mà thôi! Còn có thể nói, có thể hát, kể chuyện cười! Một con quạ có thể làm sao?!!
Nói có thể thủ hồn dưỡng hồn, quỷ mới biết có thể dùng được không!
…Thật đúng là chỉ có quỷ mới biết.