Editor: Bắp
Beta: Từ
Mộ gia thực sự rất giàu, của cải tích lũy qua nhiều thế hệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ví dụ như căn biệt thự có vườn rộng lớn này, nội thất sang trọng cùng với nhiều bức danh họa nổi tiếng thế giới, còn có Mộ lão gia sưu tầm nhiều loại xe nổi tiếng.
Những thứ này rất đắt, nhưng chúng không phải tiền mặt.
Mộ Vinh Hiên làm quan rất chính trực, ông ta cần tiền để xã giao, giao lưu, còn cần tiền mặt để nuôi con cái.
Lúc trước có tập đoàn Mộ Thị chia tiền hoa hồng cho hắn mới khiến hắn duy trì được thể diện, hiện tại tập đoàn đang khó khăn, vạn hắn lấy từ chỗ tiết kiểm của hắn, như cắt một miếng thịt ở đầu tim! Thở mạnh cũng cảm thấy ngực co rút đau đớn!
Chính là tiền của ông ta, lại nhận lời của Mộ Tử sẽ lấy xe cho cô, cuối cùng lại không thể lấy được bản ghi âm!
Mộ Vinh Hiên trong mắt đều là nôn nóng, ngay cả hơi thở cũng muốn bốc cháy!
Đoạn ghi âm trong điện thoại Mộ Tử, giống như một quả bom hẹn giờ, không có lúc nào là không uy hiếp ông ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chính là do ông ta cũng không có cách nào lấy được, bởi vì ông ta còn cần thể hiện, yêu cầu danh tiếng.
Một tốp người đến Tiểu Dương lầu, nói là người may vá bên Lư Giang, tự mình tới cửa đo áo cho Bạch Vi cùng Mộ Tử.
Mộ Vinh Hiên không có cơ hội đề cập đến đoạn ghi âm, cuối cùng đành phải hậm hực rời đi.
Mộ Tử từ cửa sổ nhìn bóng dáng Mộ Vinh Hiên rời đi, sóng mắt lưu chuyển, xẹt qua một tia giảo hoạt.
Lần nay Mộ Vinh Hiên bỏ ra nhiều máu như vậy, nếu không lấy được đồ vật, hắn sao có thể cam chịu? Ngay cả khi đem ghi âm cho hắn, chỉ sợ hắn cũng ghi ngờ còn có bản sao, cách làm ổn thỏa nhất, chính là tiêu hủy di động.
Dù sao, hắn có thể ngụy trang vào nhà ăn cắp một lần, vậy cũng có thể ngụy trang lần hai.
Mộ Tử khóe môi hơi hơi cong lên, lạnh lùng cười.
-- Mộ Vinh Hiên, anh cũng đừng làm cho tôi thất vọng đấy……
Chỉ cần di động bị hủy, cô liền có thể danh chính ngôn thuận đổi một chiếc điện thoại mới, liền nghĩ đến Mộ Dung Thừa sẽ đưa đến, cô cũng đã mua điện thoại mới, lấy cớ cự tuyệt hắn.
Không chỉ lấy được tiền học phí cùng xe, lại có thể giải quyết được điện thoại của Mộ Dung Thừa, thật giống như một mũi tên trúng hai đích.
Tâm tình Mộ Tử tốt hẳn lên.
“ Tử Tử, con xem chất liệu này xem, thật là đẹp.” Bạch Vi bị cuốn hút bởi mẫu vải do thợ may mang đến, bà hết lời khen ngợi: “ Nếu để làm áo choàng tua, con mặc vào nhất định rất xinh đẹp!”
“ Đúng vậy, thật xinh đẹp.” Mộ Tử mỉm cười, vuốt ve vải mềm.
Bây giờ ngay cả khi cho cô một tấm vải rách, cô cũng cảm thấy xinh đẹp.
Cuối cùng, Bạch Vi một lần đặt cho chính mình bộ sườn xám, cho Mộ Tử bộ sườn xám, nếu không phải nghĩ Mộ Tử tuổi còn nhỏ, vẫn còn đi học, chỉ sợ còn muốn đặt càng nhiều.
……..
Ngày hôm sau, Kiều Tĩnh Gia đến giao xe.
Cô ta nhận được điện thoại của Mộ Tắc Ninh, cảm thấy ngoài ý muốn. Không nghĩ tới Mộ Vinh Hiên sẽ trị không được một cô bé, thật sự lấy ra vạn , còn tìm Mộ Tắc Ninh muốn xe.
Kiều Tĩnh Gia không muốn đem xe trở về, nhưng từ lập trường của cô ta, lại khó mà nói lời cự tuyệt, chỉ có thể mơ hồ nhắc nhở một câu: “ Nhưng mà, đây là chiếc xe lúc sinh thời chị Tô thích nhất.”
“ Trước giải quyết chuyện này đã.” Mộ Tắc Ninh ngữ khí có vẻ bực bội: “ Trẻ con đều có mới nới cũ, qua một thời gian nữa anh sẽ đem sẽ khác tới đổi.”
Kiều Tĩnh Gia liền hiểu rõ, nhất định công ty có gì đó không ổn, làm Mộ Tắc Ninh nóng lòng, hơn nữa anh cả mở miệng muốn nhờ, hắn làm em trai từ chối không khéo, nên mới có thể đồng ý đem xe đưa cho Mộ Tử.
“ Vậy đi, em mấy ngày nay…. Ngồi tàu điện ngầm đi làm cũng được: “ Kiều Tĩnh Gia trầm thấp nói.
Mộ Tắc Ninh nhàn nhạt “Ừm” nói “ Vậy thì vất vả cho em đợt này rồi”
Ngón tay Kiều Tĩnh Gia bất tri bất giác căng thẳng, trong lòng kích động ghen ghét.
Đều là đi làm viện kiểm sát, Mộ Tắc Ninh mỗi ngày mặc gió, mặc mưa đều đưa Tô Tử đến cửa viện kiểm sát, luyến tiếc không muốn Tô Tử lái xe, càng đừng nói bắt xe ngoài, ngồi xe điện ngầm, hắn e sợ Tô Tử sẽ mệt.
bây giờ đổi lại là cô ta, Mộ Tắc Ninh lại một chút phản ứng cũng không có, chỉ nói một câu vất vả.
Thật là châm chọc!