Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, hai người ba của Hoàng Thế Vinh đã về thành phố Quảng Châu thăm quê, Hoàng Thế Vinh không cùng đi cho nên liền theo Tô Đồ Lang Quân trở về biệt thự Tô gia dùng bữa.
Tết Đoan Ngọ chính là một trong ngày tết lớn để sum họp gia đình, thời tiết ngày hôm nay lại không mấy đẹp cho lắm, từ tối hôm qua đã mưa rơi rả rích, đến sáng nay vẫn còn âm u mưa lớn không ngớt.
Tô Đồ Lang Quân cùng Hoàng Thế Vinh lười biếng nằm ở trên giường, tuy rằng đã tỉnh từ lâu lắm rồi nhưng vẫn không muốn đặt chân xuống đất, có lẽ lồng ngực của đối phương chính là cái gối ôm thoải mái khiến cho người ta nảy sinh cảm giác không muốn vận động.
"Ba nói buổi tối ghé qua ăn cơm, trưa nay cậu muốn ăn gì?" Tô Đồ Lang Quân mang theo giọng nói mềm mại nỉ non bên tai Hoàng Thế Vinh hỏi.
Hoàng Thế Vinh nằm ở trên giường nhìn thấy mưa lớn thế này liền không muốn ra ngoài cho nên nói:
"Trong tủ lạnh còn cái gì thì nấu lên thôi, mưa lớn như vậy đừng ra ngoài nguy hiểm"
Tô Đồ Lang Quân gật đầu:
"Hôm trước cậu nói thích ăn tôm nõn xào bí xanh, trong nhà hết bí xanh rồi, thay bằng ngọn bí có được không?"
Hoàng Thế Vinh ừ một tiếng, ôm lấy Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng rồi cầm lấy điện thoại của mình đưa cho cậu xem:
"Cậu nhìn này, thấy bộ này có hợp không?"
Tô Đồ Lang Quân nghiêm túc đánh giá hình ảnh trên màn hình điện thoại của Hoàng Thế Vinh, thì ra người này cả buổi sáng chăm chú ôm điện thoại chính là vì xem cái này:
"Mua cho tớ?"
Hoàng Thế Vinh mang theo chút lười biếng ừ một tiếng, Tô Đồ Lang Quân im lặng một hồi mới lên tiếng:
"Thích nhìn tớ mặc sao?"
Bên trong điện thoại là một bộ trang phục cosplay tình thú của cô hầu gái, tuy rằng trang phục kia rất kín đáo, không giống như bộ sườn xám lần đó Hoàng Thế Vinh mua cho cậu nhưng nhìn sao bộ hầu gái này vẫn có chút cấm dục vô cùng trêu chọc người nhìn. Mà thú tính của người đàn ông nào đó rất nhạy cảm, chị cần hễ chạm là phát hỏa, nếu như cậu mặc bộ này cho hắn nhìn khẳng định người đàn ông nào đó sẽ lộ nguyên hình sói xám tà ác.
Hoàng Thế Vinh chỉ cần nhìn thấy ma nơ canh trong hình mặc bộ trang phục kia đã nghĩ ngay đến hình ảnh Tô Đồ Lang Quân mặc nó rồi, trong lòng cũng như muốn rục rịch muốn biến hình thành sói:
"Ừ, tớ thích nhìn cậu mặc"
Tô Đồ Lang Quân cảm thấy bước hỏi ý kiến cậu này của Hoàng Thế Vinh mà nói chẳng qua chỉ là đang thông báo mà thôi, cậu nói hắn đừng mua thì hắn vẫn cứ sẽ mua về mà thôi, thế cho nên Tô Đồ Lang Quân lúc này rất thản nhiên mà đáp:
"Vậy mua đi, tớ mặc cho cậu xem"
Một lời đáp ứng vô cùng sảng khoái này khiến cho tâm tình của Hoàng Thế Vinh tốt lên trông thấy, nhìn đến dáng người của Tô Đồ Lang Quân, hắn liền quyết định đặt một bộ size nhỏ nhất, Tô Đồ Lang Quân mặc trang phục chật bó sát một chút mới càng đẹp.
Tô Đồ Lang Quân nằm ở bên cạnh nhìn ngón tay điên cuồng nhấn nút mua hàng kia của Hoàng Thế Vinh liền nhíu mày:
"Tớ mặc M, vì sao lại chọn S?"
Hoàng Thế Vinh trả lời:
"Size M dài hơn cm"
Tô Đồ Lang Quân trầm mặc suy nghĩ:
"Không phải là do cậu biến thái thích tớ mặc đồ bó sát sao?"
Hoàng Thế Vinh cười hì hì:
"Có một số chuyện không cần nói thẳng ra như vậy, tránh làm cho đối phương phải ngại ngùng"
Tô Đồ Lang Quân ồ một tiếng:
"Trên trán cậu hình như viết dòng chữ tôi không biết xấu hổ kìa"
Trong phòng ngủ của hai người bọn họ có một chiếc tủ quần áo nhỏ đặt ở trong góc tường, bên trong tủ đồ tưởng chừng như bình thường kia chứa rất nhiều loại quần áo không bình thường. Tất cả những thứ đó đều là do Hoàng Thế Vinh điên cuồng mua sắm ở trên mạng. Hắn rất hay theo dõi shop thời trang tình thú nào đó, chỉ cần shop thời trang đó ra mẫu thiết mới liền không do dự mà mua ngay. Buổi tối cuối tuần đều có thể hóa thân thành một nhân vật nào đó ở bên cạnh cùng Tô Đồ Lang Quân diễn một màn kịch liệt ướt át.
Đời sống tình cảm của hai người bọn họ chỉ có nóng lên chứ không hề nguội đi chút nào. Có lẽ Tô Đồ Lang Quân rất biết cách giữ được lòng của Hoàng Thế Vinh, cũng có lẽ Hoàng Thế Vinh luôn tìm ra được những thứ mới lạ cho Tô Đồ Lang Quân, hai người bọn họ cứ như vậy ấm áp cùng nhau trải qua đã vẻn vẹn hơn năm.
...
Tối hôm ấy, chiếc ferrari thể thao màu đen bóng đỗ ở trước cửa biệt thự của Tô gia, Hoàng Thế Vinh một tay cầm theo bình rượu Hùng Hoàng, một tay cầm theo ô lớn bước xuống xe, nhanh chóng vòng qua bên cạnh che ô cho Tô Đồ Lang Quân. Người đàn ông này rất biết chiều chuộng người yêu, chỉ cần nhìn đến dáng vẻ chăm sóc kia của hắn liền có thể biết được rồi.
Quản gia nhanh chóng đi ra ngoài đón người, mắt thấy Hoàng Thế Vinh có xách theo đồ liền giúp hắn cầm đỡ bình rượu kia. Hoàng Thế Vinh rảnh tay liền vòng qua ôm lấy eo người bên cạnh, kéo người ta vào trong lòng, chỉ sợ nước mưa bên ngoài rơi trúng người cậu.
Lúc hai người tiến vào trong liền phát hiện ra phòng khách xuất hiện thêm một người nữa, Hoàng Thế Vinh lập tức nhíu mày, Tô Đồ Lang Quân vẫn bảo trì trầm mặc, người ngồi trên ghế sô pha kia thì lại mang dáng vẻ có chút đắc ý trước sự bất ngờ của hai người.
Đồ Du Du từ trong phòng bếp đi ra, mắt thấy Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân vừa đến liền mỉm cười:
"Hai đứa đến rồi sao, ngoài đường mưa lớn như vậy có phải khó đi lắm hay không?"
Trong phòng khách lúc này liền rơi vào sự tĩnh lặng, hôm nay Vu Nhạn Bắc xuất hiện tại căn biệt thự này chính là vì mẹ của anh muốn anh đến nhận lại người thân. Tuy rằng mấy năm nay không có người thân nào chịu nhìn nhận mẹ con bọn họ, nhưng bởi vì mẹ anh rất kiên quyết cho nên anh mới đành đến nơi này. Lúc đến biệt thư Tô gia, trong lòng Vu Nhạn Bắc vẫn còn buồn bực khó chịu, nhưng khi bước vào trong liền nhìn thấy ở trên tường treo một bức ảnh gia đình, bên trong hình lại trùng hợp là Tô Đồ Lang Quân, anh cảm thấy thế giới này cũng thật là nhỏ đi.
Vu Nhạn Bắc tính tình dễ gần, lại là nam diễn viên nổi tiếng hiện giờ, Đồ Du Du thì rất thân thiện, hai ba câu liền có thể dễ dàng cùng đối phương xem như hòa hợp, không giống như người đàn ông khó gần kiệm lời nào đó.
Tuy rằng không ai nói đến chuyện của Tô Đồ Lang Quân, nhưng Vu Nhạn Bắc cũng tự mình đoán ra được cậu căn bản không phải là con ruột của bọn họ. Lý do thứ nhất chính là hai người đàn ông làm sao tự mình có con được, lý do thứ hai, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy Tô Đồ Lang Quân có nét giống ai trong hai người họ cả, thứ ba chính là anh từng nghe được thông tin Tô tổng của Tô thị vốn dĩ là con trai nuôi được Tô Thành nhận về từ cô nhi viện.
Đồ ăn sớm đã chuẩn bị xong xuôi, một bàn người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Tô Thành là chủ gia đình, không lạnh không nóng lên tiếng nói trước:
"Bữa ăn hôm nay ba muốn thông báo một chuyện"
Hoàng Thế Vinh ngồi ở một bên chăm chú lắng nghe, có đoán sao cũng không đoán được lý do vì sao tên mặt trắng Vu Nhạn Bắc kia lại ngồi ở chỗ này, đúng là bám dai như đỉa mà.
"Đây là Vu Nhạn Bắc, em họ của con, bắt đầu từ ngày mai sẽ vào Tô thị làm việc, con xem sắp xếp nó vào một vị trí phù hợp"
Tô Đồ Lang Quân nhíu mày, từ khi nào xuất hiện một em họ vậy. Hoàng Thế Vinh lớn tiếng bất ngờ:
"Em họ?"
Tô Thành liếc mắt:
"Lớn tiếng cái gì?"
Vu Nhạn Bắc thấy sắc mặt người chú mới nhận này của mình hình như không được tốt với Hoàng Thế Vinh cho lắm, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ:
"Ra mắt anh họ rồi, sau này ở trong công ty có thể cùng anh họ làm việc, mong anh họ giúp đỡ"
Tô Đồ Lang Quân bất động thanh sắc, cũng không biết trong lòng cậu đang nghĩ cái gì nữa, có thể là nghĩ đến chuyện bản thân căn bản chỉ là đứa nhỏ được nhận nuôi, hiện tại lại xuất hiện một người họ hàng mang dòng máu Tô gia. Có thể là nghĩ đến chuyện Vu Nhạn Bắc luôn rất trùng hợp mà liền quan đến cậu. Cũng có thể là do nghe thấy ba mình nói rằng sắp xếp cho Vu Nhạn Bắc một chỗ ở trong công ty, tuy cậu không phải là người thích tranh giành tài sản, nhưng ba chưa hề nói trước với cậu đã lập tức thông báo rồi, việc này khiến cho cậu không thể nào không suy nghĩ trong lòng.
Hoàng Thế Vinh liếc mắt:
"Tôi là chồng sắp cưới của cậu ấy, chúng tôi đính hôn rồi, cậu cũng phải gọi tôi một tiếng anh rể họ"
Vu Nhạn Bắc hừ lạnh:
"Lúc nào chính thức rồi hãng tính, cũng chưa chắc chú đã đồng ý đâu"
Tô Thành nâng đũa, lạnh nhạt bỏ lại một câu:
"Trước nay chuyện của Quân Quân đều do nó tự mình quyết định"
Hoàng Thế Vinh lúc này mới cảm thấy Tô Thành đang đứng về chiến tuyến của mình, đúng là lần đầu tiên cảm nhận được việc hai người đang ngồi chung một con thuyền, cõi lòng không tránh nổi sự hư vinh, gương mặt hơi nâng cao một chút, quay sang bên cạnh ân cần gắp thức ăn bỏ vào trong bát của Tô Đồ Lang Quân.
Sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên kia, Tô Thành cùng Tô Đồ Lang Quân vào trong thư phòng nói chuyện. Tô Thành cũng đoán ra được Tô Đồ Lang Quân trong bữa ăn luôn im lặng là vì chuyện gì, tuy rằng hai người bọn họ trước nay không nói chuyện quá nhiều nhưng tính khí lại vô cùng giống nhau, chỉ cần liếc nhìn qua ánh mắt liền có thể hiểu được chuyện trong lòng.
"Ba thực chất có một người em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ ba cùng nó đã không thể nhìn mặt nhau, lại thêm chuyện trước đây nó cũng từng gây chuyện với Du Du. tháng trước nó mất ở trong tù rồi, ông nội để lại di chúc chuyển nhượng phần trăm cổ phần Tô thị cho đứa cháu nội kia, chuyện này ba cũng mới biết"
Lúc còn nhỏ Tô Đồ Lang Quân đã từng có thời gian sống cùng Tô Thánh, cũng biết được ông ấy đối với cậu luôn có sự ngăn cách, mỗi lần nhìn cậu đều là ánh mắt bất lực tiếc nuối, sau này cậu mới biết người ông nội này chính là cảm thấy cậu không mang dòng máu của Tô gia cho nên mới không thể nào thân thiết với cậu được:
"Ba muốn cậu ấy làm chức vị gì trong công ty?"
Tô Thành nhàn nhạt:
"Chuyện này tùy ý con sắp xếp. Con là do ba dẫn về từ Ma Cao, tuy không phải con ruột nhưng ba và Du Du sớm đã coi con là con ruột rồi, con cũng biết hai người chúng ta không thể có con. Đứa nhỏ Vu Nhạn Bắc kia chính là con trai kẻ thù không đội trời chung với ba, chẳng qua ba nó đã không còn cho nên ba cũng không tính toán ân oán nữa"
Hôm nay Tô Thành phá lệ nói nhiều hơn vài câu, cũng muốn giải thích với Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân cũng đoán ra được tâm tư của Tô Thành, cuối cùng liềm mỉm cười gỡ bỏ xuống gánh nặng ở trong lòng:
"Trong lòng con cũng thật tình đã coi hai người như ba ruột".