Chương : Khó đoán
Từ nhỏ đến lớn, phần lớn các trường hợp ở trước mặt người lớn, Chu Giai Kỳ đều là người được yên thương hơn, hướng ngoại vui tươi, nhất là cái miệng làm người yêu thích, cho đến hiện tại vẫn là kiểu người được người thế hệ trước yêu thích. Ương ngạnh độc đoán, không cam lòng khi bị so sánh thấp hơn, cho rằng Kiều Tây đoạt đi sự chú ý và yêu thương vốn thuộc về mình, cho nên giở mấy trò tiểu xảo để ngáng chân, thời còn nhỏ không có đầu óc, bây giờ thì thông minh hơn một chút, biết không nên ra tay chính diện, mà nhắm vào mấy điều nhỏ nhặt
Kiều Tây chưa bao giờ bận tâm cãi nhau về mấy việc vặt với cô ta, lúc này lại thong dong nhìn về phía Chu Giai Kỳ, không chút che dấu hỏi: "Là tôi cùng người khác ôn chuyện, hay là cô Chu đây muốn ôn chuyện?"
Kiều Tây và Chu Giai Kỳ không hợp nhau, người bên cạnh ai cũng biết, chỉ là mấy chuyện náo loạn nhỏ nhặt đều đã qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều không chú ý đến, những người bên kia đều không quan tâm đến, chỉ cần không ảnh hưởng đến mối quan hệ của các gia đình trong này là được, dù sao bây giờ nhà họ Kiều và nhà họ Chu cũng là thông gia, đây là chuyện nhà của người ta rồi
Vừa vào cửa đã thấy hai người giằng co. Phó Bắc bất động thanh sắc nhìn nhìn Kiều Tây, cũng không quá chú ý đến Chu Giai Kỳ
Sắc mặt Chu Giai Kỳ nhất thời cứng đờ, miệng giựt giựt, có thể là muốn gọi Phó Bắc một tiếng
Không ngờ Phó Bắc mở miệng trước, cũng là hỏi Kiều Tây
"Mua gì vậy?"
Giọng nói hơi khàn khàn, nghe như là bị cảm lạnh rồi. Vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Tây hòa hoãn một chút, thấy mặt người này có chút tái nhợt, môi cũng tái, trời hôm nay không được ấm lắm, gió lạnh thổi vi vu, mà đối phượng chỉ mặc một cái áo mỏng manh, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra chút mệt mỏi vì cảm
Niệm tình trước đây, Kiều Tây không tình nguyện mà trả lời: "Trà."
Trong tiệm bán trà tất nhiên là mua trà rồi, nếu không thì mua gì
Đám người bên cạnh thức thời tỏa ra bốn phía, nhân viên cửa hàng đi đến nhiệt tình tiếp đãi mọi người, Chu Giai Kỳ bên đây lại không có ánh mắt, cố ý chần chờ đứng gần đó
Phó Bắc không quan tâm tâm tư cong cong quẹo quẹo của cô ta, đứng trước mặt Kiều Tây, có ý muốn chặn người không cho đi
"Chú Kiều đang ở Nhất Phẩm Đường, hôm nay mọi người ra ngoài tụ hội, có muốn qua ngồi một chút không?"
Lời nói vậy cũng xem như giải vây, cũng giải thích vì sao một đám người lại tụ vào một chỗ, Kiều Tây nhìn bọn họ cùng vào cũng đoán được hôm nay có thể có chuyện gì đó, bằng không sẽ không tụ lại một đống như vậy
Kiều Tây không dự đoán được cô sẽ nói mấy lời này, sắc mặt khẽ đổi, cuối cùng không muốn lạnh mặt nữa, còn để ý có Đường Nghệ ỏ đây, thu lại cảm xúc, ôn hòa nói: "Không được, giữa trưa còn có chút việc."
Đường Nghệ ở một bên khá ngượng, nhưng vẫn lập tức hòa giải nói: "Trưa nay tôi và Kiều Kiều có hẹn ăn cơm, đã đặt chỗ xong rồi."
Nói xong, nhìn đánh giá Phó Bắc một chút, lại bồi thêm một câu: "Chào Giáo sư, lúc trước chúng ta có gặp qua, tôi tên Đường Nghệ."
Âm họ Phó đọc giống với từ phó, nên gọi Phó Giáo sư lại như có cảm giác hạ bậc chức danh của người ta vậy, Đường Nghệ xem như nhạy bén, hai câu nói cũng không tìm ra lỗi gì (Bên Trung thì gọi họ tên trước rồi đến chức danh sau, bên mình thì ngược lại gọi chức danh trước rồi họ tên sau)
Đề tài vừa chuyển, tất nhiên là phải nói theo, biểu hiện của Phó Bắc ôn hòa chững chạc, trao đổi vô cùng uyển chuyển, khách sáo mà kết thúc, Đường Nghệ và Kiều Tây cùng nhau rời khỏi, đi được một đoạn xa, mới hiếu kỳ hỏi: "Cậu và giảng viên Phó rất quen thuộc sao?"
Bên ngoài trời đầy mây, bầu trời bị một tầng mây dày bao phủ, phó lạnh thổi từng trận. Kiều Tây nhìn trời, qua loa mà trả lời: "Ở gần nhau, hàng xóm mà thôi."
Đường Nghệ có chút khiếp sợ: "là kiểu từ nhỏ lớn lên cùng nhau đó hả?"
Cô gật gật đầu
"Quan hệ này..." Đường Nghệ sững sờ, nhưng cũng không nói nhiều, nhớ đến tình hình vừa rồi, có lẽ Kiều Tây cũng không quá thích những người đó, nên không đề cập đến nữa. cô nghĩ đến những lần nói chuyện trước kia, mỗi lần nói đến Phó Bắc, Kiều Tây đều luôn không muốn nói, đoán chừng là giữa hai người cũng từng có chuyện gì đó nhưng cũng là chuyện riêng của họ, cũng chỉ có thể xem như không có gì
Ra khỏi cửa hàng bán trà, đến quán món trung nổi tiếng gần đó ăn cơm, ăn xong lại ra khu mua sắm đi dạo
Trước khi trời tối Kiều Tây lái xe đưa Đường Nghệ về nhà trọ, sau khi về nhà tắm rửa xong, thời gian còn sớm, lại xem một bộ phim
Tâm tình cô không được tốt lắm, làm gì cũng không tập trung, dựa lưng vào sofa không biết đang nghĩ gì, phim đã chiếu hết cũng không nhìn TV nhiều
Ở một mình cô độc, thời gian luôn đặc biệt dài, chịu đựng nửa ngày còn chưa đến chín giờ rưỡi, chưa đến giờ ngủ lại xuống lầu dạo một vòng, tùy tiện mua chút đồ về nhà, sau khi về lại xem TV, không biết sao lại ngủ quên mất, nằm trên sofa ngủ một giấc đến hừng đông, cũng may tối hôm qua có đắp một cái mền mỏng, bằng không xác định sẽ bị cảm lạnh
Thời điểm suy nghĩ miên man, Kiều Tây sẽ tìm việc để làm, tận lực làm mình bận rộn để tránh phải suy nghĩ nhiều, ném vấn đề làm phiền lòng ra sau đầu
Trong tiệm mới có khách muốn xăm kín lưng, cô không nhận, xăm kín lưng khó kiểm soát hơn nữa cũng khó làm, người khách này cũng không biết chút gì về xăm hình cả, mở miệng nói chuyện như mấy đứa choai choai ngoài xã hội, xem việc xăm kín lưng sẽ có thể giống Trần Hạo Nam trong phim vậy
Nghe thấy bị từ chối, người khách này hùng hùng hổ hổ nói: "Có tiền cũng không kiếm, còn mở tiệm làm gì, đóng cửa luôn đi!"
Làm về xăm hình sẽ thường xuyên gặp được những người khách kỳ hoa như vậy, há miệng không văng tục hỏi thăm mười tám đời tổ tông người khác đã xem là lịch sự rồi, Kiều Tây nhàn nhã mời người rời đi, đợi đến năm sáu giờ thì đóng cửa
Bảo vệ của tiểu khu khá quen thuộc với cô, nhìn thấy cô về, lớn tiếng nhắc nhở: "Cô Kiều, cô có hàng chuyển phát này, đừng quên lấy."
Bận rộn cả một ngày còn chưa động đến di động, lúc này cô mới phát hiện có tin nhắn, thuận tiện xuống xe lấy hàng
Là một thùng hàng rất lớn, không khiêng lên được, bảo vệ tha thiết hỏi: "Có cần tôi hỗ trợ mang lên giúp không, không thì để tạm ở đây, chờ chốc nữa giao ca xong tôi mang lên giúp cô."
Cô cảm ơn, rồi khéo léo từ chối
"Không sao, cũng không nặng lắm."
Cư dân trong tiểu khu tương đối có tình, bình thường đều giúp đỡ lẫn nhau, tình hàng xóm láng giềng hòa thuận
Chuyển một thùng giấy lớn như vậy lên nhà khá khó khăn, nhân lúc thang máy có người còn giúp một tay, hàng là từ Bắc Kinh gửi đến, người gửi Kiều Tây không biết, người gửi cũng không báo người giao đến ký nhận một tiếng
Có thể chờ lâu nên người giao cũng không nán lại nữa, cô cũng không quá để ý đến, nghỉ ngơi một lát uống miếng nước rồi đến khui thùng sau
Trong thùng giấy nhét đầy các loại hộp nhỏ, Kiều Tây cảm thấy khá quen mắt, trên hộp đều là mấy chữ nước ngoài đọc không hiểu, như là đồ ăn vặt khi còn nhỏ đã từng ăn, nhưng không nhớ nổi cụ thể
Lấy mấy hộp đồ ra ngoài, quả nhiên đều là đồ ăn, cô nhất thời nghi hoặc không biết ai lại gửi mấy đồ này đến, gửi đồ ăn vặt không giống như chuyện mà sư phụ cô sẽ làm, người này cả ngày chạy đi khắp nơi, có thể nhớ đến chính mình cũng đã tốt lắm rồi
Điện thoại vang lên, là một dãy số lạ
Sau khi đổi số Kiều Tây chỉ cho số cho hai người, là Đường Nghệ và Kiều Kiến Lương, những người khác đều liên hệ bằng phần mềm trò chuyện, sau khi chần chờ, vẫn ấn nút nghe
Điện thoại vừa thông, người bên kia cũng không mở miệng trước
Kiều Tây nhíu nhíu mày, hỏi trước: "Xin chào, xin hỏi ai đó?"
Trong di động truyền đến tiếng gió thổi, sau một lúc lâu, người nọ mới nhẹ nhàng nói: "Là tôi."
Tiếng nói trầm khàn, nói xong lại khụ khụ vài cái, thanh âm lúc hoàng hôn quạnh quẽ trống vắng nghe lại hết sức rõ ràng
--Phó Bắc—
Kiều Tây ngẩn người, không ngờ làm rơi cái hộp đồ ăn trong tay, đồ ăn trong hộp lập tức vương vãi đầy sàn nhà
Thấy rõ giấy gói kẹo nằm trên sàn, lại ngẩn ra