Chương : Phố lên đèn
Cô chỉ muốn ngủ, nhưng đối phương lại có lòng muốn nhào lên, cả đêm người tới ta đi giằng co như đánh nhau, cuối cùng vẫn là cô chiếm thế thượng phong
Nhưng hành vi tiếp theo của Phó Bắc lại có chút vượt ranh giới, lại không đến quá hạn. Kiều Tây lười nhác tản mạn nằm, không đáp lại, cũng không từ chối, thời điểm thấy thoải mái cũng sẽ ôm lấy lưng đối phương, giống như treo một viên kẹo trước mặt đối phương vậy, tâm tình tốt thì sẽ cho người này nếm thử mùi vị
Làm quá mức lạnh nhạt, cũng không biết đến cùng là ai ép buộc ai
Phó Bắc biết rõ tâm tư của cô, nhưng cũng không nghiên cứu quá sâu vào, ôm người vào trong ngực, môi mỏng chạm vào nơi tóc mai cô, nhẹ nhàng nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ đi công tác, đến thành phố S, có hội thảo trao đổi nghiên cứu."
Kiều Tây dửng dưng trả lời: "Ừm."
Thật là một chút cùng không quan tâm, có lẽ là ngại phiền, nghiêng người quấn lấy chăn mỏng, còn thiếu điều lấy chăn quấn lên đầu để thể hiện sự không kiên nhẫn của mình, cô rất hưởng thụ sự hầu hạ của Phó Bắc, nhưng cũng không đồng ý thật sự làm gì, bản thân cũng không nhiệt tình chỉ mềm nhũn mà nằm đó, cả mí mắt cũng lười nhấc lên
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ bóng đêm ám trầm, trong phòng cũng yên lặng, Phó Bắc chỉ ôm cô, nắm lấy bàn tay cô, cẩn thận vuốt ve, khó có khi dịu dàng một lần. Kiều Tây thấy ngứa, nhân cơ hội lấy tay ra, cong lưng không cho người này dán vào, kết quả không bao lâu một bàn tay lành lạnh phủ lên hình xăm hoa dâm bụt sau lưng, nhẹ nhàng như có như không, như đang vỗ về chơi đùa cánh hoa
Trong nháy mắt bị khuấy động đến không còn ngủ được, nhưng Kiều Tây vẫn vờ như không có cảm giác gì, bất động như núi
Hơi lạnh dần dần di chuyển đến nơi khác, đến phía dưới nhánh hoa , không bao lâu, lại đi xuống ...
Ánh trăng phía trên dần hiện ra sau rặng mấy dày, ánh trăng như thác nước rơi xuống dưới cửa sổ, chảy vào trên giường, cô vẫn luôn nhắm mắt, tay đặt lên gối đầu mềm mại
Phó Bắc ghé đến, thanh âm trầm thấp, giống như tiếng nỉ non vô cùng thân mật, nhẹ nhàng nói: "Kiều Tây..."
Nhưng Kiều Tây không lên tiếng, không nói một lời
Nửa đêm tĩnh lặng không một tiếng động, không bao lâu đã an giấc, trong lúc mơ màng cảm nhận được người ở phía sau ôm lấy cô, dường như đang nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ
Một đêm này Kiều Tây ngủ rất sâu, Phó Bắc rời đi khi trời vừa sáng, trên di động hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lương Ngọc Chỉ và ba Phó. Ban ngày phố Thất Tỉnh phồn hoa, xe cộ như nước, dòng người nhộn nhịp, đằng đông mặt trời đã lên cao, dần dần làm tiêu tán tầng sương mù bao phủ Giang Thành
Hai ngày sau, tất cả lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường
Phó Bắc đi công tác, vừa đi chính là hết vài ngày
Kiều Tây về đại viện một chuyến, vừa lúc gặp được Chu Mỹ Hà ở nhà, lúc đó gần tới giờ cơm chiều, Chu Mỹ Hà rất nhanh bày vẻ không vừa lòng lên mặt, thoạt nhìn là không vừa lòng khi cô về nhà vào giờ này, nói chính xác hơn là giờ Kiều Kiến Lương sắp về nhà ăn cơm, không muốn cha con hai người gặp nhau
Vốn cô tính cầm đồ rời đi, nhưng thấy Chu Mỹ Hà nhăn mặt muốn kiếm chuyện, cô không đi nữa, ở lại ăn cơm chiều
Vẻ mặt Chu Mỹ Hà rất nhanh không còn duy trì được nữa, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Hôm nay rảnh rỗi vậy sao, trong tiệm không có khách?"
Kiều Tây cố ý đáp trả: "Mỗi ngày đều không bận, có thời gian sẽ về thăm ba tôi."
Nét tươi cười trên mặt Chu Mỹ Hà rất nhanh đã bị nứt ra, nhưng cũng không tiện phát tác trước mặt mấy dì giúp việc, còn phải giả vờ bày ra dáng vẻ hiền lành săn sóc. Đúng lúc là chủ nhật, đứa em trai kế kia cũng ở nhà, hắn ta dường như cũng không hoan nghênh Kiều Tây trở về, trên mặt cũng không cười một cái
Giúp việc trong nhà đã sớm thay đổi mấy lần, dì mới đến không biết Kiều Tây, cũng biết Kiều Kiến Lương có một người con gái ruột, con trai trong nhà này là con riêng, nói chuyện làm việc đều thập phần khéo léo đưa đẩy, tận lực đứng ở vị trí trung lập để không đắc tội ai
Nhưng lại làm Chu Mỹ Hà tức giận, quả thực nhịn không được
Có thể thật sự đối đãi với con riêng như con ruột, thì có rất ít người có thể làm được, không phải miếng thịt rơi từ trên người mình xuống thì sẽ không đau lòng, lòng người đều là như vậy, Chu Mỹ Hà cũng thế, Kiều Kiến Lương cũng là như vậy. Hiện nay người nhà họ Kiều, vốn không có tình cảm gì với nhau, điều đó lại càng khó khăn hơn khi đứng trước tài sản của gia đình, không có khả năng xem nhau như người một nhà
Kiều Tây cũng không nghĩ có thể hòa hảo chung đụng với hai mẹ con kia, trước giờ cơm đều ở trong phòng mình. Phòng của cô vẫn như cũ, chìa khóa chỉ có cô và Kiều Kiến Lương có, bên trong vẫn là cách bày trí ban đầu, luôn được quét dọn theo định kỳ, bên trong sạch sẽ, từ cửa sổ có thể thấy nhà họ Phó phía đối diện
Không có bà nội Phó, nhà họ Phó còn lạnh lẽo hơn cả nhà họ Kiều, một chút ấm cúng cũng không có, cho dù trong viện thỉnh thoảng có người đi qua, nhưng cũng không có chút sức sống, giống như nhà giam muốn ăn thịt người
Chưa đến bảy giờ Kiều Kiến Lương đã về đến nhà, thấy Kiều Tây ở đây, vui vẻ cười toe toét, đối đãi giữa Kiều Tây và Chu Lâm quả thực khác biệt rất lớn
Trên mặt Chu Mỹ Hà không thể hiện ra, nhưng không kiềm chế nổi mà trầm mặt mấy lần, bà ta cũng xem như bình tĩnh, cười cười gắp thức ăn cho Kiều Kiến Lương, dịu dàng hỏi Kiều Tây: "Muốn ở lại nhà vài ngày không, ba con vẫn luôn nhắc đến con, luyến tiếc con, không phải đang rảnh rỗi sao, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, đúng lúc em con đang nghỉ hè, chị em hai đứa có thể tụ họp, đi chơi cũng được."
Nói thật dễ nghe, trong sáng trong tối đều xem mình như bà chủ ở nhà họ Kiều rồi
Nếu bà ta thật sự là thuần lương thiện tâm, Kiều Tây cũng sẽ không kiếm chuyện, nhưng cố tình lại không phải, gắp miếng thức ăn, Kiều Tây không chút nể mặt nói: "Được nghỉ hè lâu như vậy, cũng chưa đăng ký lớp cho Chu Lâm sao, tôi nhớ là Chu Lâm học trường quốc tế, sang năm đã lên đại học rồi, đã tìm được trường chưa?"
Chu Lâm cũng học ở trường quốc tế Giang Thành, ban tự nhiên trường quốc tế là muốn xuất ngoại du học, nhưng có thể đi du học không có nghĩa đều là học sinh xuất sắc, thành tích của Chu Lâm cũng không tốt hơn Kiều Tây trước kia bao nhiêu, chỉ là Kiều Tây chọn ở lại học trong nước mà thôi
Nhưng tiền để du học là của nhà họ Kiều, thành tích không xuất sắc, cũng không phải là mấy chục vạn thì có thể giải quyết, Chu Mỹ Hà không nói lời hay ý đẹp, thì Kiều Tây cũng sẽ không tha mà bắt lấy cái gai đau của bà ta
Quả không sai, thoáng chốc Chu Lâm đã biến sắc
Kiều Kiến Lương bị kẹp ở giữa cũng không được tốt, sau một lúc lâu, vẫn là không đồng ý nhìn nhìn Kiều Tây nói: "Ăn cơm trước, ăn xong lại nói."
Thế này sắc mặt Chu Mỹ Hà mới chuyển tốt hơn
Kiều Tây tự ăn cơm của mình, Kiều Kiến Lương cầm chén tự gắp thức ăn
Đột nhiên Chu Lâm nói đến thời gian trước có tham gia một cuộc thi trong tỉnh, còn được giải
Kỳ thực là một cuộc thi theo nhóm, hắn ta cũng không có công lao gì lớn, toàn bộ đều dựa vào Chu Mỹ Hà tìm quan hệ mà nhét vào, Chu Mỹ Hà là giáo viên, mạng lưới quan hệ rộng, dễ nói chuyện
Chuyện tăng thể diện như vậy, Kiều Kiến Lương thích nghe, còn cười khen hai câu: "Cố gắng học, chờ năm sau xuất ngoại lại cố gắng hơn, tranh thủ nâng cao một bước."
"Chắc chắn sẽ không để dượng thất vọng." Chu Lâm nói, thái độ nhu thuận thành khẩn, tiếp tục nói đến chuyện học tập, nói qua nói lại, thuận miệng uyển chuyển nhắc đến phần thưởng Kiều Kiến Lương đã cho
Kiều Tây gắp tôm vào chén, cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, lấy cho mình chén canh
Trong gara nhà họ Kiều có một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron mui trần, chiếc xe chói mắt như vậy không phù hợp với phong cách của Kiều Kiến Lương, cũng không phù hợp với một nhà giáo nhân dân là Chu Mỹ Hà, mua cho ai thì đã quá rõ ràng. Kiều Tây đã sớm nhìn thấy, chỉ là vờ như không thấy mà thôi
Năm nay Chu Lâm cũng chưa đủ , cả bằng lái cũng chưa có, mua xe thể thao cho hắn thì còn quá sớm
Kiều Tây vẫn không ở lại nhà, Chu Mỹ Hà vờ vịt giữ lại, nói mấy lời dễ nghe, cô nghiêng đầu nhìn, thuận theo mà đáp lời: "Vậy chờ tôi có thời gian, sẽ trở về ở lại nửa tháng."
Chu Mỹ Hà sửng sốt, Kiều Kiến Lương lại vui tươi hớn hở
"Được, trở về ở cũng tốt, trong nhà có người chăm lo." Kiều Kiến Lương nói, tự mình đưa cô lên xe
Mẹ con hai người kia cũng xem như biết ý, không cùng đi ra, để hai người có không gian riêng
"Tôi đi đây, ba vào trong đi." Mở cửa xe, Kiều Tây quay đầu nhìn
Kiều Kiến Lương không phải kẻ mù, sóng ngầm trên bàn cơm vừa mới động đã nhìn ra được, chỉ là không thể nói rõ, ông xấu hổ mà mấp máy môi, nhưng vẫn gọi Kiều Tây lại, bất đắc dĩ nói: "Đừng để trong lòng."
Gia đình ly hôn cơ bản đều như thế, ba mẹ ruột đều sẽ có gia đình mới, cuối cùng cũng chỉ còn lại một kẻ thừa. Kiều Tây cúi người lên xe, khởi động xe, nhìn về phía ông, bình tĩnh nói: "Không có gì, không sao."
Kiều Kiến Lương muốn nói lại thôi, một lát sau lại nói: "Công ty gần đây hơi bận, có thời gian lại đến thăm con."
Kiều Tây ừ một tiếng, lái xe đi khỏi
Từ đại viện đến phố Thất Tỉnh, trên đường có nhiều đoạn vắng, ít người cũng ít xe, vắng vẻ
Gió đêm nổi lên, vừa xuống xe tóc đã bị thổi đến lộn xộn, cô cong cong tay, đi lên lầu. hơn chín giờ, nhà cửa trong tiểu khu đều đã sáng đèn, có gia đình tụ hội tản bộ bên ngoài, cũng có gia đình ở trong cùng nhau nhà xem TV, không nơi nào không vây quần ấm áp
Con phố lên đèn, sáng như ban ngày