Chương : Thâm ý
Buổi giao lưu cũng không phải phong tục truyền thống, cái gì mà xem biểu diễn hát múa ăn uống, ngược lại rất buồn chán, người chủ trì giới thiệu hàng loạt, đại biểu và lãnh đạo, lại điểm danh vài vị giảng viên được đánh giá cao, chẳng hạn như tài năng học thuật đến từ giang đại, các vị giáo sư lớn tuổi có uy tín, còn có những anh tài trong nhóm giảng viên mới, bao gồm cả Phó Bắc
Thu Ý Nùng đại diện bên Giang Đại lên phát biểu, khí chất tự nhiên và phóng khoáng sẵn có, nhận được một tràng vỗ tay thật lớn
Lại vừa đúng lúc, Kiều Tây là người thứ hai của đội nghi thức đi ra, phụ trách đứng bên cạnh Thu Ý Nùng khi cô ấy phát biểu, cô không nhìn Phó Bắc dưới khán đài, cử chỉ dáng vẻ như một bức tượng. Cô và Thu Ý Nùng cũng cao tương đương nhau, tướng mạo hai người đều xuất sắc, một người mặc váy dài, một người mặc sườn xám, đứng chung một chỗ rất được chú ý
Đường Nghệ đứng ở cửa đại sảnh mỉm cười nhìn lên sân khấu, vô cùng vừa lòng, giáo sư hướng dẫn liên tục khen cô tìm được đúng người, bình thường nhìn Kiều Tây khá tản mạn, vừa bước lên sân khấu đã tỏa ra đầy khí chất, dáng người cô uyển chuyển, eo thon chân dài đường cong tinh tế, mặc sườn xám thoạt nhìn tao nhã lại có chút thành thục gợi cảm, mang đậm nét phụ nữ Phương Đông
Kiều Tây và Thu Ý Nùng bị chụp rất nhiều ảnh, là một trong những tư liệu sống của buổi giao lưu này, sau này sẽ được đăng lên trang web chính thức của Đại học Bách Khoa. Đường Nghệ đưa ảnh cho Kiều Tây xem, hỏi: "Có thể dùng được không, nếu cậu không đồng ý thì mình đổi cái khác."
"Không cần hình lãnh đạo sao?"
Loại trường hợp tuyên truyền chính thức này, phải chú ý rất nhiều trong việc chọn ảnh, và là điều ưu tiên đặc biệt quan trọng
"Lãnh đạo chắc chắn sẽ được đặt trước." Đường Nghệ nói, lật đi lật lại những hình khác, "Hình cậu thì đặt phía sau, có người đẹp thì sẽ hấp dẫn số lượng người xem hơn."
Kiều Tây buồn cười: "Tùy cậu."
Trên sân khấu, Phó Bắc đang phát biểu, từ trước đến này ở trước công chúng người này đều rất nghiêm trang, cẩn thận tỉ mỉ, cô nói chuyện chậm rãi, tiếng nói rõ ràng, nhưng cũng không quá công thức hóa như mấy lãnh đạo
Có người nhịn không được nhỏ giọng khen: "Thật không hổ danh là giáo sư được mời về, lời như châu ngọc, tìm không ra nửa điểm sai sót."
Người đàn ông bên cạnh cũng phụ họa theo: "Bài phát biểu cô Thu cũng khá tốt, đúng là đại diện của Giang Đại, ai cũng đều ưu tú."
Kiều Tây nghiêng người liếc nhìn lên sân khấu, người nọ đã phát biểu xong, cô lặng im không tiếng động đi ra ngoài từ cửa sau, ra ngoài hít thở không khí, đứng tầm hai phút lại đi về phía sau sân khấu, sau khi kết thúc còn phải lên sân khấu chụp hình chung
Vừa đếu hậu trường, thì Phó Bắc nói xong đi xuống, lại về bên cạnh Thu Ý Nùng. Thu Ý Nùng tươi cười dịu dàng, người vừa ngồi xuống thì ghé đến gần nói nhỏ, Phó Bắc nghe xong gật đầu, nhìn lướt qua trên sân khấu
Cái chức danh giáo sư này vừa thần thánh lại cao quý, nhưng ở đây cơ bản đều cùng ngành, đối với mọi người mà nói hội thảo giao lưu chính là buổi xã giao ở nơi làm việc, sau khi hoạt động kết thúc lại đến chụp ảnh chung, sau cũng không ai rời khỏi đại sảnh, tất cả đều tụ thành tốp năm tốp ba trao đổi đàm luận
Đường Nghệ được giáo sư hướng dẫn mang đi gặp mặt các giảng viên khác, cố ý giúp đỡ một phen
Các nữ sinh đội nghi thức và người chủ trì đều rất thông minh, nắm lấy cơ hội trao đổi với cái giảng viên, trường học còn khá đơn thuần, chờ đến khi vào xã hội rồi thì nào còn có chuyện tốt như vậy, vào công ty chỉ có quan hệ hợp tác và cạnh tranh, hiếm khi có người sẽ giống như các giảng viên vô tư giải đáp thắc mắc giúp mình
Kiều Tây ở lại chờ phía sau sân khấu, nhàm chán mà nghịch điện thoại
Hậu trường chính là một căn phòng, cửa mở, không mở điều hòa, oi bức, lại ngây ngốc ngồi trong này một lúc, thật sự nóng không chịu được nữa nên lại đi ra ngoài hít thở
Ban đêm ở Đại học Bách Khoa khá yên tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi lá cây hư thối, ánh sáng đèn đường mỏng manh, bên trong và bên ngoài quả thực chính là hai thế giới
Cô đi dưới ánh sáng đến chỗ cửa đại sảnh, phía sau là bóng đêm vô tận
Để tránh quấy rầy đến đường nghệ, chỉ có thể tự tìm một chỗ không người yên tĩnh chờ ở bên ngoài
Trong đại sảnh, tiếng nói chuyện không dứt
Phó Bắc đang nói chuyện cùng với những giáo sư khác, Trưởng khoa Toán của Giang Đại cũng đang ở đây, là một ông cụ hòa ái và khôn khéo, có vẻ như trưởng khoa rất coi trọng phó bắc, giúp đỡ giới thiệu người quen gặp gỡ, Thu Ý Nùng cũng theo ở phía sau
Loại giao lưu kiểu này kỳ thực rất nhàm chán, nhưng lại không thể không tham gia, lúc nói chuyện cô có chút phân tâm, đều vô tình hữu ý nhìn lên trên sân khấu
Thời điểm ít người, Thu Ý Nùng tò mò hỏi: "Cô Phó đang tìm gì sao?"
Không chút dấu vết mà thu lại nét mặt, Phó Bắc khẽ nói: "Không có gì."
Thu Ý Nùng cười nhu hòa, gương mặt xinh đẹp lại tăng thêm vài phần mỹ lệ sáng chói, hiền hòa hỏi: "Chủ nhiệm Khưu cũng tới rồi, ở đối diện, có muốn qua nói chuyện không?"
Chắc chắn là phải đi, dù không đến thì Chủ nhiệm Khưu cũng đã đến bên này rồi. Cái gọi là buổi giao lưu chính là trao đổi có lựa chọn, nhân vật có tiếng tăm đều là trọng tâm của cuộc trao đổi, tán gẫu chuyện trời nam đất bắc, nói về học thuật, kiến thức chuyên môn, cái gì có thể tán gẫu được thì đều nói
Theo đó thời gian càng lúc càng muộn, hội thảo giao lưu cũng đã diễn ra được một thời gian, người trong đại sảnh cũng đã kết thành từng nhóm đi ra
Phó Bắc đi phía sau, đi chung còn có một nhóm giảng viên khoa Toán của Giang Đại, tất nhiên là có Thu Ý Nùng trong đó, hai người sóng vai mà đi. Gương mặt của Thu Ý Nùng hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ uyển chuyển mềm mại của vùng sông nước Giang Nam, hoàn toàn bất đồng với một Kiều Tây đầy dã tính bất kham, cô ấy đầy bụng thi thơ, toát lên vẻ thục nhã, rất phù hợp với tên của cô ấy
Một đám người như vẫn chưa tán gẫu xong, một đường vừa đi vừa nói
Băng qua những bụi cây bên cạnh trung tâm nơi tổ chức, đột nhiên Thu Ý Nùng hỏi: "Thứ hai này cô Phó có bận gì không?"
Mà lúc này, vừa lúc Kiều Tây ở phía sau lùm cây này, ẩn sau bóng cây, cũng không bị những người khác phát hiện, hoàn toàn nghe được những lời này, bóng dáng quen thuộc càng đi càng xa, nghe không rõ câu trả lời của người nọ
Đêm nóng nực chán chường, hơi nóng trong không khí, làm mọi người không quá thoải mái
Đến phòng hóa trang thay quần áo tẩy trang, lại đến đại sảnh tìm người, Đường Nghệ còn đang nói chuyện với các giảng viên, mọi thứ đều thuận lợi
"Cho là chỉ đến làm mấy việc vặt linh tinh, không ngờ còn có thể được gặp cô Trương nữa." Đường Nghệ vui vẻ nói, lúc trước khi khảo nghiên đã muốn lựa chọn vị giảng viên này, nhưng đang tiếc là được phân cho bên quốc gia không phân cho bên Viện, cô cực kỳ kính ngưỡng vị Nhà giáo đức cao vọng trọng này, đêm nay có thể được giáo sư nhà mình giới thiệu cho làm quen, nhất định là vui vẻ đến kích động rồi
Kiều Tây nâng tay vuốt tai, "Tán gẫu chuyện gì?"
"Chỉ nói chút chuyện phiếm thôi." Đường Nghệ nói, ý cười trên mặt lại càng sâu, "Cô Trương hỏi mình có học tiến sĩ không, có cơ hội có thể lựa chọn Đại học Giang Thành, tất nhiên là mình cũng muốn, nhưng để đến đó rồi xem sao."
"Học tập là chuyện cả đời, học tiến sĩ cũng rất tốt, sau này càng có không gian phát triển hơn."
"Vậy là toàn bộ thời gian trước năm ba mươi tuổi đều cắm mặt vào sách vở rồi."
Kiều Tây mỉm cười nói: "Có công mài sắc có ngày nên kim."
Gió đêm thổi đến, thổi lên mặt chút khhoan khoái, Đường Nghệ kéo cánh tay cô chậm rãi bước đi, thảo luận việc học tiến sĩ có cần thiết hay không, dù sao thì cuộc đời của một người thì, thời thanh xuân đặc biệt quan trọng
Thời gian cũng đã muộn, hai người ra ngoài làng đại học ăn gà kho dừa, trời nóng thích hợp ăn canh, ngon miệng lại hạ hỏa
Bởi vì cũng đã gần đến rạng sáng, Đường Nghệ giữ Kiều Tây lại nhà trọ nghỉ một đêm, trước khi về phòng, lại nhịn không được hỏi một câu: "Cậu có mệt lắm không?"
Kiều Tây vừa tắm xong, đang lau tóc, không nghe rõ, chỉ tiện ừm một tiếng nghi hoặc
Đường Nghệ hiểu sai ý, cho rằng đây là câu trả lời, cân nhắc một lát, nói: "Cảm giác đêm nay cậu không được yên lòng, có phải trong lòng có chuyện gì không, hay còn chuyện gì khác hả?"
Cô vẫn luôn là người thận trọng, khá nhạy cảm với những biến hóa cảm xúc của người khác
Kiều Tây hơi khựng lại, vừa vẫy vẫy khăn lông vừa hỏi lại: "Có hả?"
Đường Nghệ chau chau mày, không nói rõ
"Chỉ là gần đây tương đối nhiều việc, cả ngày đều chạy qua chạy lại." Kiều Tây nói, vắt khăn lông lên trên
Đêm muộn, cái nóng dần giảm xuống, trời trở nên có chút mát mẻ, bầu trời bị tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ, nhưng vẫn không có mưa, những lúc như này thì trong phòng rất oi bức
Mặc dù đã mở điều hòa ở độ, trong phòng cho khách Kiều Tây vẫn kéo chăn đến giữa eo, chìm vào giấc ngủ. Đêm nay cô nằm mơ, cảnh tượng trong mơ khá kỳ quái, đổi tới đổi lui, chìm nổi bất định, trên người cô chảy mồ hôi, lưng trơn bóng và ngực trắng noãn mềm mại đều thấm mồ hôi, hơi ướŧ áŧ
Sáng sớm hôm sau, trời quang đãng không mây
Trong tiệm cũng không có gì làm, Kiều Tây không nhanh không chậm ở lại chỗ Đường Nghệ ăn trưa rồi mới đi
Bốn năm giờ chiều, một trận mưa nhỏ rơi xuống, bầu trời Giang Thành âm u, trời u ám, mây đen kéo đến, mưa cũng không lâu, nhưng sau cơn mưa mặt trời vẫn không ló dạng, từng tầng mây trên trời vẫn không tiêu tan, con phố ảm đạm mà mờ tối
Bởi vì mưa bất chợt, trên đường cũng thưa vắng bóng người, thỉnh thoảng có xe chạy ngang qua
Vào lúc này Phó Bắc lại đến phố Thất Tỉnh, tìm được tiệm hình xăm gần đó, cô không xuống xe, cũng không kéo kính xe xuống, ngừng dưới gốc cây đối diện tiệm hình xăm
Tiệm hình xăm, mưa tụ lại chảy tí tách, Triệu Thập Hoan đang ở đây, đến sớm hơn phút
Kiều Tây khá ngạc nhiên khi cô đến đây, nhưng vẫn đón người vào
Dưới chân là gạch men sứ trơn bóng, không cẩn thận đứng không vững suýt thì ngã sấp xuống
Triệu Thập Hoan vững vàng đỡ lấy eo cô, đứng vững lại, bình tĩnh thản nhiên thu tay lại
"Cẩn thận, đừng để ngã."
Nhìn từ phía xa, Phó Bắc híp híp đôi mắt hẹp dài, trong đôi mắt kia phủ lên một tầng xa cách, mặt không cảm xúc