Chương : Để ý
Lúc chạng vạng tối bầu trời u u ám ám, gió lạnh nổi lên, lạnh đến mức làm người ta không dám duỗi thẳng cổ lên, cũng may Kiều Tây có khăn choàng, màu trắng tinh, thời gian trước Phó Bắc mua cho cô, là một đôi.
Vì đã lâu không gặp, cho nên khi đột ngột chạm mặt, khó tránh khỏi sự ngại ngùng tẻ nhạt, dường như cả hai đều không biết nói gì, thỉnh thoảng Tần Tứ hỏi một câu, Kiều Tây mới nặn ra được một câu mà đáp lời.
Bí mật sau tầng lụa mỏng đã bị vạch trần, không thể lại cư xử giống như trước đây, Kiều Tây dù trì độn đến mấy cũng hiểu rõ phải duy trì khoảng cách, nhanh chóng nói chuyện rõ ràng, chắc chắn như vậy sẽ rất đả kích đối phương, không chừng còn có thể làm tan vỡ mối quan hệ này, nhưng cũng không còn cách nào, dao sắt chặt đay mới là phương thức giải quyết tốt nhất. Trong phút chốc khi nhìn thấy người cô đã có quyết định, ăn bữa cơm, lại nói chuyện, cố gắng bình thản một chút.
Nhưng khi ngồi vào xe, không khí lập tức ngượng ngịu đến không chịu được, giống như không khí đều bị ngưng trệ lại.
Đều hiểu rõ lòng nhau, có mấy lời không cần phải nói ra, giống như Sông Chu và Nhà Hán, là ranh giới không thể vượt qua được, cuối cùng vẫn là Kiều Tây mở miệng trước: "Lâu vậy rồi không về Giang Thành, gần đây chị thế nào?"
Tần Tứ hơi mím môi, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay xa: "Rất tốt, đều ổn cả."
"Lần này về ở lại bao lâu?" Kiều Tây hỏi, đánh nửa vòng tay lái, rẽ vào quán bán món Quảng Đông gần nhất.
Tần Tứ không trả lời, trầm mặc không nói, lựa chọn né tránh đề tài này, hẳn là không muốn nói, Kiều Tây ngẩn người, cũng im lặng một lúc.
Kỳ thực muốn nói rõ cũng không khó, cân nhắc từng câu chữ, tìm không được lời phù hợp, nói quá tuyệt tình thì lại làm tổn thương người, vấn vương không dứt lại càng không được, từ chối là một môn nghệ thuật, rất khó để làm tốt.
Đang trong giờ cao điểm tan tầm, những chiếc xe giống như con rồng dài uốn lượn trên đường, đưa mắt nhìn không thấy được điểm cuối, tất cả đều tắt nghẽn, càng đi càng chậm, như con rùa chậm chạp nhấc từng bước, đi bộ còn nhanh hơn đi xe. Đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ kế tiếp, sau một lúc lâu chần chừ, Kiều Tây mới lại mở miệng: "Tết này ra ngoài du lịch sao?"
Cái người Tần Tứ này thích đi đây đó khắp nơi, ngày lễ tết sẽ không có mặt ở nhà hay Giang Thành, đều sẽ hẹn bạn bè đi trượt tuyết nhảy dù leo núi linh tinh gì đó, Kiều Tây đã lâu không liên lạc với cô ấy, nên cho rằng năm nay cô ấy lại đi chơi.
Không ngờ Tần Tứ lại nhàn nhạt nói: "Không có, ở nhà."
"Vậy sao." Kiều Tây có chút bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cuối cùng Tần Tứ cũng có đề tài nói, hỏi lại: "Em thì sao, đón năm mới với ai?"
Hỏi rất trực tiếp, hỏi thẳng là đón cùng ai, đã sớm đoán được sự tồn tại của Phó Bắc, chỉ là khi trong điện thoại vẫn không nói đến mà thôi.
Lần này đổi lại thành Kiều Tây kiệm lời, suy nghĩ một chút nên nói thế nào.
Kết quả còn chưa đến hai giây, Tần Tứ còn nói: "Bọn Vạn Tam nói, lần trước ở quảng trường Đô Hòa (DuHe) có nhìn thấy em, em qua đó làm gì?"
Quảng trường Đô Hòa đều cách bên này và phố Thất Tỉnh khá xa, nằm bên khu phía Tây, hơn nữa cũng không phồn hoa hơn bên này, Kiều Tây cũng không có bạn bè gì bên đó, bình thường ít khi gặp được, lần trước phải đi đón Phó Bắc, lúc ấy Phó Bắc đang tham gia một buổi tọa đàm gần quảng trường, sau đó có uống chút rượu, nên gọi Kiều Tây đến đón, mà khi đi quả thật gặp được Vạn Tam và vợ anh ta, lúc đó còn tán gẫu vài câu.
Lúc Phó Bắc đi ra Vạn Tam đã ở đó, sắc mặt Vạn Tam có chút không thích hợp, vừa xấu hổ lại kinh ngạc, Phó Bắc còn chưa đi đến anh ta đã lấy cớ chào tạm biệt rồi.
Có lẽ Vạn Tạm nói chuyện này cho Tần Tứ, Tần Tứ đã sớm đoán được quan hệ của hai người, chỉ là muốn lưu lại tia hy vọng mà tìm cách xác thực, mà lời Vạn Tạm nói hoàn toàn đánh vỡ ý niệm của cô.
Hỏi như vậy, ở một mức độ nào đó xem như đang thăm dò, thăm dò tình cảm của Kiều Tây và Phó Bắc như thế nào, câu trả lời của Kiều Tây có vẻ đặc biệt quan trọng.
Ẩn ý trong lời nói của người trưởng thành, Kiều Tây đều biết, vừa đúng lúc này đèn xanh sáng lên, xe phía trước lăn bánh, cô không thể không lái xe đi, chậm rãi tiến lên một đoạn ngắn, mới nói: "Đi đón bạn gái tôi, chị ấy qua bên đó họp, trong tiệc tối có uống chút rượu không thể lái xe, tôi phải đến đón chị ấy."
Rất thẳng thắn, không chút che giấu, không hề giữ lại cho đối phương một con đường lui, chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, đã vạch rõ giới hạn, hoàn toàn kéo dài khoảng cách.
Thần sắc Tần Tứ đạm mạc, đôi mắt vẫn chưa từng nhìn qua Kiều Tây, từ khi mới bắt đầu ngồi vào xe đến bây giờ, vẫn luôn như thế, lẽ ra phải sớm đoán được từ lâu, dù sao cũng đã quen biết nhau hai ba năm, tính cách Kiều Tây thế nào cô hiểu rất rõ, sẽ không quá khó xử người khác, nhưng từ trước đến nay về mặt tình cảm đều rất rõ ràng, không muốn trêu chọc sẽ thẳng thắn từ chối, một chút cơ hội cũng không lưu lại cho đối phương.
Đây cũng là nguyên nhân đã lâu như vậy mà Tần Tứ vẫn chưa chủ động.
Trong lòng Kiều Tây vẫn luôn cất chứa một người, quen biết đã lâu không thể nào không biết được, những chi tiết nhỏ không thể giấu được người khác, cô vẫn luôn đặc biệt chú ý đến tin tức của một đất nước nhất định một khu vực nhất định hay thậm chí đến một ngôi trường nhất định, vẫn luôn tránh nói về gia đình, càng không muốn đề cập đến, có một thời gian đặc biệt thường xuyên chạy đến bên làng đại học, chạy đến tiệm của Tần Tứ cũng không làm gì nói gì, chỉ thẩn thờ nhìn ra bên ngoài.
Phía sau những hành vi kỳ quái vẫn luôn tồn tại một lý do, Tần Tứ sao có thể không đoán được cơ chứ, đến Vạn Tạm cũng có thể nhìn ra vấn đề, thì huống chi là cô.
Tính tình cô không tốt, luôn độc miệng, thường xuyên khẩu thị tâm phi, rõ ràng có thể đối tốt với Kiều Tây nhiều hơn, có vô số cơ hội có thể thổ lộ, nhưng cô lại quá kiêu ngạo và tự chủ, trong tình cảm đây chính là mò đá qua sông, quá mức cẩn trọng.
Bây giờ chính tai nghe được Kiều Tây nói như vậy, cô chỉ biết chớp mắt nhìn, kinh ngạc nhìn dòng xe lưu động bên ngoài, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: "Hiểu rồi..."
Cả đường đi không nói gì, cho đến khi vào quán Quảng Đông, đối diện nhau ăn cơm, hai người cũng không có lời gì để nói, trong lúc đó Tần Tứ muốn gắp thức ăn cho Kiều Tây, Kiều Tây còn chưa kịp ngăn cản, đối phương đã hạ xuống trước, như là cuối cùng cũng ý thức được cái gì, thu tay lại đặt vào chén của mình.
Kiều Tây hé môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Ăn được một lúc, Tần Tứ nhẹ nhàng nói: "Sau này có thể tôi sẽ không đến Giang Thành nữa."
Tay hơi khựng lại, sau một lúc lâu do dự, Kiều Tây không biết nên đáp lại thế nào, cũng chỉ ừ một tiếng.
Cô không hỏi nguyên nhân, Tần Tứ cũng không nói, đều tự giữ lại trong lòng mình đường giới hạn này, tuy rằng ngồi cùng trên bàn cơm, nhưng lại cách nhau thiên sơn vạn lý.
Tần Tứ là phú nhị đại, cô có thể sống cuộc sống thoải mái giàu có và sung túc tự do, luôn được gia đình hỗ trợ, nhưng sự hỗ trợ của gia đình cũng có điều kiện, khi mười mấy hai mấy tuổi có thể tùy ý để cô làm càn, nhưng khi càng lớn thì lại không được nữa, gia nghiệp đồ sộ cần người kế thừa, gánh nặng gia tộc cũng bắt đầu khởi động, không thể không nhận. Trên đời này không có bao nhiêu người sẽ nguyện ý buông tha cho khối tài sản khổng lồ, mà sống cuộc đời mình muốn, ngay cả khi nguyện ý, thì có thể sống cuộc sống đó hay không cũng không thể biết được, những lý tưởng tốt đẹp va chạm với hiện thực tàn khốc, lựa chọn có lợi nhất hẳn sẽ là con đường kia.
Ăn cơm xong ra khỏi quán, hai người đều phân vân, nên tạm biệt hay lại nói chuyện tiếp một lúc, rất khó lựa chọn, cũng tương đối day dứt.
Sau một lúc lâu cân nhắc, Kiều Tây cảm thấy nên nói gì đó, nhưng cô vắt óc suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không tìm được đề tài, nhìn phố xá nhộn nhịp tấp nập, đang định mở miệng, Tần Tứ lại nói trước.
"Tôi đã đặt vé máy bay, chút nữa sẽ đi ngay."
Cổ họng Kiều Tây như nghẹn lại.
Có lẽ trước đó, người này đã đoán được kết quả cuối cùng, chỉ là chưa từ bỏ ý định mà muốn thử một lần, đã sớm đặt vé khứ hồi từ ban đầu, nhưng vẫn không có gì thay đổi.
Cô nghiêng đầu nhìn nhìn Kiều Tây, đặc biệt trầm tĩnh, hôm nay cũng là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào Kiều Tây, chân tình trong mắt không chút nào che dấu, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa nói một lời về tình yêu này, giữ lại một đường lui cho cả hai.
Môi khẽ run lên rất khẽ, kiềm nén cảm xúc, vẽ lên gương một nụ cười tươi, cô nói thêm: "Sau này có cơ hội sẽ gặp lại."
Kiều Tây muốn nói lại thôi, cuỗi cùng vẫn gật đầu, "Có cơ hội lại gặp."
Kỳ thực cả hai đều biết rõ, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nào, dù có gặp lại, cũng không biết đó là chuyện của ngày tháng năm nào.
Tần Tứ trở lại Giang Thành, những việc này, cô cũng không nói một lời, chỉ muốn cho sự nhớ nhung của bản thân một lời giải thích, cũng duy trì sự tự tôn cuối cùng cho bản thân, trong đoạn tình đơn phương, không ai có lỗi, chỉ là lỗi ở thời gian.
Trong tình cảm không có nếu như, có đến được với nhau hay không đó là duyên phận, không thể cưỡng cầu, bởi vì dù cho thế nào, đối phương cũng sẽ không cho bạn cơ hội, hai chữ 'Nếu như' chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Trước khi đi, Kiều Tây đưa cô lên xe, cũng không có dự định lái xe đưa cô ra sân bay, càng là thời điểm này lại càng không thể khách sáo hoặc như thế nào đi nữa, nên quyết định dứt khoát, không thể lưu lại sự dịu dàng tốt đẹp và những hành động không cần thiết.
Gió đêm thổi lớn, Tần Tứ ăn mặc mỏng manh, theo bản năng kéo áo lại.
Kiều tây hơi cúi đầu, cũng nhanh chóng rút vào trong khăn choàng cổ, không nhìn cô thêm chút nào nữa, cố gắng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khác.
(Ed: một hình ảnh ẩn dụ khá hay, một tình đơn phương và một tình song phương, dưới cơn gió đêm lạnh lẽo, một người phải tự sưởi ấm cho mình, một người lại dựa về với hơi ấm yêu thương thuộc về mình. Link nhạc ở trên không liên quan gì đến nội dung chương, chỉ là một bài nhạc hay và t nghe khi đang edit chương này nên thêm vào luôn.)
Các cô sóng vai đứng trên lề đường, bên trong duy trì một khoảng cách nhất định, không đến mức quá thân cận, đây là một góc ngã tư đường, bất chợt sẽ có tiếng còi xe vang lên, từng bóng dáng không ngừng nhanh chóng chạy vụt qua.
Ngọn đèn đường mờ nhạt chiếu trên đầu, qua những cành cây cao vút, rơi xuống trên đất, thành những chiếc bóng loang lỗ hỗn độn, như chia nơi góc đường nhỏ hẹp yên tình thành hai mảnh trầm lắng và đè nén.
Xe đã đến.
Trước khi lên xe, đột nhiên Tần Tứ dừng lại, nội tâm cô đấu tranh, sau đó vẫn quay lại ôm lấy Kiều Tây, động tác rất đột ngột, nhưng sức lực lại rất nhẹ nhàng, cô cũng không làm ra hành động gì quá mức thân mật, chỉ dừng ở cái ôm này.
"Thật sự đi rồi." Cô nói.
Kiều Tây vẫn không đáp lại như cũ, cả tay cũng không nâng lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Cảm ơn chị."
Cảm ơn Tần Tứ đã dạy cô xăm hình, cũng là lời từ chối cho đoạn tình cảm này, cũng xem như là lời từ biệt cuối cùng.
Phố xa đèn đuốc lộng lẫy, một đường thông thoáng, xe đã đi khuất, càng chạy càng xa, hòa vào trong đêm tối, hóa thành một điểm mờ không còn trông thấy rõ. Kiều Tây cảm khái đứng yên tại chỗ một lúc, quay về xe, theo dòng xe chạy về một hướng khác, chậm rãi, cũng không còn bóng dáng.
Càng lúc càng cách xa, trời nam đất bắc.
Kiều Tây đã sớm nhắn tin báo cho Phó Bắc, nói cô sẽ ăn cơm, làm gì với ai, Phó Bắc không hỏi nhiều, chỉ trả lời một chữ 'Ừm', sau đó lại thêm một câu - - Về sớm một chút.
Là tin tưởng cũng là tôn trọng, tin rằng Kiều Tây có thể tự mình xử lý tốt chuyện này.
Nhưng chờ khi Kiều Tây về nhà, biểu hiện của Phó Bắc lại không thoải mái như vậy, thấy người vào cửa, cũng không tới đón, mà ngồi trên sofa tiếp tục gõ máy tính, trên bàn trà đặt một xấp giấy và một cây viết, trên mặt giấy vẫn trắng tinh. Bình thường khi Phó Bắc làm việc đều sẽ chuẩn bị đầy đủ như thế, giấy dùng để làm nháp, bình thường đã viết đầy trên giấy rồi, hôm nay một chữ cũng chưa viết xuống.
Kiều Tây rất tự giác, nhẹ cắn môi tức giận, buông túi xách xuống nhanh chóng đi qua, nghiêng người ôm lấy Phó Bắc, cằm gác lên vai đối phương, cúi đầu kéo dài giọng nói: "Em về rồi nè - -"
Đến sau lưng người này, mới thấy rõ nội dung trên màn hình máy tính, gõ nửa ngày cũng không gõ được gì, chỉ được nửa trang lý thuyết.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phía sau cổ, Phó Bắc hơi khựng người, không mặn không nhạt lên tiếng trả lời.
"Chị ăn cơm chưa?" Kiều Tây mặt dày hỏi, hai ba động tác đá giày đi, tay cũng đưa đến eo Phó Bắc, lại đến gần hơn một chút, kề sát sườn mặt Phó Bắc, muốn hôn lên.
Phó Bắc gác lại công việc đang làm, nhưng không đặt máy tính xuống, trả lời thờ ơ: "Ăn rồi."
Trong lòng Kiều Tây biết bản thân đuối lý, dù sao không một ai lại vui vẻ gì với việc này, cô xụ mặt xuống, chơi xấu kéo lấy tay Phó Bắc đặt lên eo mình, tiếp tục chen vào lòng đối phương, "Hôm nay ở trường thế nào, vẫn họp hay lên lớp, mấy sinh viên chị dẫn dắt biểu hiện thế nào?"
Dỗ dành lấy lòng người cũng rất ra dáng, bây giờ làm cũng rất thuần thục.
Bỗng chốc thần sắc của Phó Bắc trở nên nhu hòa không ít, bình tĩnh thản nhiên liếc cô một cái, đặt máy tính lên bàn trà, "Hôm nay không có lớp cũng không họp hành gì, sáu giờ đã về rồi."
"Có mệt không?" Kiều Tây hỏi, thuận tay mở điều hòa lên, chỉ chốc lát sau gió ấm đã vù vù thổi đến nơi này.
"Không mệt."
Tay Phó Bắc hơi lạnh, cô nắm lấy, nhanh chóng phủ tay lên ủ vào lòng mình, còn thân thiết nói: "Tay lạnh đến vậy rồi cũng không biết mặc nhiều vào một chút, về nhà cũng không mở điều hòa lên, còn ngồi trên sofa, không biết lấy chăn đắp lên sao."
Lời nói có vẻ hết sức ân cần, nhưng toát lên sự quan tâm thật tâm, thời gian này tính tình của cô cũng đã tốt hơn, chỉ thỉnh thoảng mới nổi lên chút ngạo kiều. Kỳ thực Phó Bắc thích như thế này, nói mấy lời thế này, cũng không phải là thật sự kênh kiệu, cô rũ mắt nhìn nhìn, mở miệng hỏi: "Ăn cơm ở đâu?"
"Quán bán món quảng đông gần công ty, Lý Ký, chị biết không?" Kiều Tây thành thật trả lời.
"Ừm."
"Bên đó gần hơn."
Phó Bắc hỏi: "Chỗ là em chọn sao?"
Kiều Tây gật đầu.
Còn tưởng rằng Phó Bắc lại muốn nói gì, không ngờ người này chỉ nhẹ nhàng nói: "Thích món Quảng Đông vậy sao, mỗi lần đều ăn cái này."
Khẩu vị của Kiều Tây tương đối nhẹ, thích nhất là món Quảng Đông, từ nhỏ đến lớn đều luôn yêu thích khẩu vị này, khi hẹn hò với Phó Bắc đều thường xuyên chọn món Quảng Đông. Cảm giác phó bắc không còn để ý đến nữa, cô cười cười, hôn lên cằm Phó Bắc, "Vậy lần sau chúng ta đi ăn cái khác, đến bên làng đại học cũng được."
Phó Bắc không biểu hiện gì, chẳng qua rất vừa lòng với nụ hôn chủ động này, cô là một người rất hay hoài niệm, bình thường đều là cô bắt đầu trước, có đôi khi Kiều Tây còn không thuận theo, lần này lại không giống vậy.
Nắm được sự biến hóa của người này, Kiều Tây chợt hiểu rõ, dựa đến hôn lên, đầu tiên là cằm, lại chuyển đến sườn mặt, viền tai, rồi chậm rãi đi xuống...
Hơi thở của Phó Bắc rõ ràng bị trì trệ, nhưng không có hành động gì, không đáp lại cũng không ngăn cản, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên eo Kiều Tây, cũng không thật sự chạm vào. Kiều Tây lớn mật giạng chân ngồi lên chân cô, ngoan ngoãn hỏi: "Tức giận sao?"
Nói xong, ngẩng đầu hôn lên khóe môi Phó Bắc, ôm lấy vai đối phương.
Phó Bắc nhìn thẳng vào cô, "Không có."
"Không có mới lạ đó." Kiều Tây nói, "Rõ ràng là có, trông chị không vui vậy mà."
Thời điểm nói lời này giọng nói cố ý mang theo sự làm nũng, lấy lòng đối phương, cũng không quên kèm theo hành động, làm như vậy, dù cho Phó Bắc có giận thì cũng đã tan thành mấy khói, huống chi là hành động kế tiếp này của Kiều Tây.
Phó Bắc cũng dần động dung, vẻ mặt có biến hóa, nắm lấy cằm Kiều Tây, để đối phương hướng về phía mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý ái muội chậm rãi lưu động trong không khí, hòa cùng hơi nóng từ gió điều hòa thổi ra, bao lấy hai người trong vô tận.
"Đừng giận nữa mà..." Kiều Tây chầm chậm nói, bắt lấy tay Phó Bắc, đặt lên bờ môi đỏ mọng.
...
Trên bàn trà giấy trắng tán loạn khắp nơi, bút cũng bị lăn đi thật xa.
Hai người từ phòng khách trở vào phòng ngủ, vẫn không mở đèn như cũ, từ cửa sổ có thể thấy đường phố lộng lẫy phía xa xa, ánh sáng từ hàng vạn ngôi nhà trông lại càng rực sáng hơn trong bóng đêm mờ tối, nhưng vì không mở đèn, bên ngoài không thể nhìn thấy được hình ảnh bên trong, lại càng không có người chú ý đến.
Hai tay Kiều Tây chống trên tủ quần áo, cần cổ trắng mịn hơi ngưỡng lên, cô không nhìn rõ được hình dáng phía trước, chỉ siết chặt lòng bàn tay, muốn bắt lấy thứ gì đó trong hư không, nhưng cái gì cũng không bắt được, cuối cùng cô nhắm hai mắt lại, bên tai chỉ có tiếng thở gấp gáp của người kia.
"Kiều Tây - -" Phó Bắc khẽ gọi.
Chậm một chút, cô mới lên tiếng đáp lời.
Phó Bắc phủ kín môi cô, dung nhập tất cả lời nói vào trong sự thân mật này.