Mơ Xanh Ngâm Đường

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vết thương của Cận Duệ rất đau, anh vịn vào thắt lưng, không nói chuyện.

Cả người anh dựa vào lưng ghế sô pha, hai chân dài mở rộng, nhìn Lê Tốc bị Triệu Hưng Vượng hỏi thì chậm rãi thu bàn tay nhỏ bé trên thắt lưng của anh lại.

Bị bạn trai nhìn thấy?

Có vẻ không tốt cho lắm?

Triệu Hưng Vượng vẫn còn bàng hoàng: “Không phải, tại sao cậu lại sờ mó Cận Duệ như vậy?!”

Lê Tốc rõ ràng cảm thấy chuyện anh bị thương có thể là bí mật mà anh không muốn mọi người biết, cô dừng lại mấy giây, cố ý tìm một lý do lấp liếm.

Vậy là cô gái nhỏ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Không có gì. Tớ chỉ xem thử cậu ấy có cơ bụng hay không thôi.”

E là chỉ có bản thân Lê Tốc mới cảm thấy mình đã nghĩ ra một lý do hoàn hảo cho sự việc này.

Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm đứng trước máy quay trứng đều hiện ra vẻ mặt hoang mang kinh ngạc.

Cận Duệ không hề xoắn xuýt, chỉ khẽ cười một tiếng.

Nhưng tiếng cười này của anh ngay lập tức khiến Lê Tốc quay đầu, quẳng cho anh cái nhìn giận dữ.

Cô gái nhỏ trước mặt, những lúc không đến lớp tóc tai cũng lười búi lên.

Mái tóc mềm mại xõa tung, trên đỉnh đầu có vài sợi tóc con ngắn dựng đứng lên, hơi lắc lư theo làn gió của điều hòa.

Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi anh với giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, “Cậu cười cái gì? Chẳng nhẽ còn hy vọng tôi đem chuyện này của cậu kể ra ngoài?”

Nói xong, cô còn hướng về phía thắt lưng anh, chun chun cái mũi uy hiếp.

Đối với Cận Duệ mà nói, vết thương này của anh có nói hay không cũng không quan trọng.

Nhưng nhìn dáng vẻ này của Lê Tốc cứ như anh là một tội phạm trốn trại, có một số chuyện không thể tiết lộ ra ngoài.

Cô gái nhỏ đã có lòng nói dối, nếu anh còn không cảm ơn, rất có khả năng sẽ làm cho cô tức giận mà chết.

Nhìn nhau vài giây, Cận Duệ cũng theo lời cô nói câu cảm ơn: “Cảm ơn.”

Chỉ có điều, ở trước mặt bạn trai mà cô lại cùng anh lộn xộn như vậy, thật sự không sao chứ?

Quả thực anh không hiểu Lê Tốc và người bạn trai này của cô rốt cuộc dùng phương thức gì để hòa hợp.

Con người Triệu Hưng Vượng này thoạt nhìn khá ngốc nghếch và ngớ ngẩn, cậu ta vẫn đang hỏi: “Rồi cậu sờ được gì chưa? Tớ không tin. Cận Duệ trông gầy hơn tớ nhiều, sao có thể có cơ bụng được? Có điều gần đây tớ có chơi bóng, cảm thấy hình như cũng có chút cơ bụng rồi đấy, cho các cậu xem một chút này…”

Nói xong cậu ta còn định vén áo lên, Sở Nhất Hàm lập tức ngắt lời, kêu cậu ta nghiêm túc một chút.

Mà Lê Tốc giống như một người không có việc gì, đưa tay với lấy khoai lang nướng trong đĩa.

Cận Duệ mở miệng nhắc nhở: “Không phải nói là cho tôi sao?”

“Tôi ăn một chút thì có làm sao? Ông ngoại nướng nhiều lắm, lát nữa nếu không đủ thì cậu qua mà lấy. Dù sao ông ngoại đối xử với cậu cũng giống như đối xử với cháu ruột vậy. Cậu ăn cả rổ ông ấy còn vui mừng ấy chứ.”

Lớp vỏ nâu bên ngoài củ khoai chảy ra một ít đường, lúc bẻ ra, phần bên trong có màu đỏ cam gần như trong suốt. Nhìn vào là biết khoai lang mật, nhất định sẽ rất ngon.

Cô ăn không hết, cất cao giọng hỏi: “Hai người có ăn khoai lang không?”

“Để một lát nữa đi.”

Sở Nhất Hàm nhìn chằm chằm cần điều khiển từ xa mà Triệu Hưng Vượng đang cầm với vẻ mặt không yên tâm, cũng hết sức tập trung vào đó, “Được rồi, được rồi, vị trí đó, thả đi… khoai lang, để tý nữa bọn tớ ăn sau.”

Lê Tốc cầm hai nửa củ khoai lang, quay đầu về phía Cận Duệ, đưa một nửa khoai lang qua cho anh: “Nếu không cậu ăn đi?”

Cận Duệ nhận lấy, vẫn dùng hai chữ đó: “Cảm ơn.”

Triệu Hưng Vượng ở bên kia tóm lấy cần điều khiển rồi thả tay ra, nhưng chỉ bắt được không khí.

Sở Nhất Hàm thở dài một tiếng, than thở cậu ta lại không bắt được, sớm đã quên vừa rồi mình đã từ chối Lê Tốc, cho nên lúc này lại đi qua, định lấy một củ khoai lang để ăn.

Kết quả chưa đợi đến gần đã nghe thấy Lê Tốc cắn khoai lang, nhỏ giọng hỏi: “Cận Duệ, vừa rồi có phải tôi ấn làm cậu đau không? “

Sở Nhất Hàm ngẩn người nghĩ, đây là đã ấn phải chỗ nào rồi sao.

Còn ấn làm cậu đau không?

Sờ cơ bụng mà dùng sức như vậy sao?

Hẳn sẽ không vô tình ấn vào…

“Có chút, nhưng không sao.”

Cận Duệ liếc mắt nhìn Sở Nhất Hàm đang đi tới, “Muốn ăn khoai lang à? “

“Không không không, không muốn nữa. Tớ đi xem Triệu Béo có thể bắt được không.” Sở Nhất Hàm nở một nụ cười khô khốc, quay người lại trở về trước máy quay trứng.

Máy quay trứng của Cận Duệ không giống như máy ở cửa hàng văn phòng phẩm trường bọn họ, nhét tiền lung tung cũng có thể lăn ra một quả bóng nhỏ.

Cái này cũng giống như máy gắp thú, sau khi nhét đồng xu vào cần phải tự mình thao tác cần điều khiển để lấy nó, độ khó cũng rất cao.

Một xấp tiền xu kim loại trong tay Triệu Hưng Vượng sắp dùng hết, nhưng vẫn chưa gắp được gì, Sở Nhất Hàm đang đứng đợi bên cạnh nhịn không được đẩy cậu ta sang một bên: “Ngốc chết đi được, cậu dạt qua một bên đi, để tớ.”

Triệu Hưng Vượng hoàn toàn không cho rằng Sở Nhất Hàm có thể bắt được, bèn lang thang quanh nhà lấy một củ khoai lang để ăn.

Vừa bỏ vào miệng thì tầm mắt bắt gặp chiếc hộp trắng trên nóc tủ TV, đột nhiên lúng búng chửi một tiếng ‘đệch’: “Không phải chứ, Cận Duệ, cậu đào đâu ra lắm tiền thế, PS đấy! Máy chơi game cậu không chỉ có mỗi một switch?”

Trong nhà Cận Duệ có rất nhiều thiết bị điện tử, máy tính cũng là loại máy tính xách tay chơi game cao cấp, tốc độ internet rất nhanh.

Triệu Hưng Vượng dứt khoát chạy một chuyến sang nhà bên cạnh, mang theo tất cả khoai lang hạt dẻ mà ông ngoại Lê đã làm, còn thuận tay lấy thịt cừu từ trong tủ đồ ăn vặt của Lê Tốc và hai gói bim bim tôm lớn.

Đối với chuyện bọn nhỏ sẵn sàng cùng chơi với Cận Duệ, Lê Kiến Quốc tỏ vẻ rất tán thành, còn kêu Triệu Hưng Vượng mang theo cặp sách sang bên đó, nói là để cho bọn họ cùng học cùng chơi.

Nhiều thú vui như vậy, ai sẽ nghĩ đến việc học hành.

Lê Tốc sau đó cũng khập khiễng đi qua, cùng mọi người chơi máy quay trứng.

Triệu Hưng Vượng sau khi nhét vào hơn ba mươi mấy đồng xu, cuối cùng trong tiếng thét chói tai của hai cô gái cũng lấy ra được một quả bóng nhỏ màu xanh nhạt.

Mở ra xem, bên trong là một đôi móc khóa, cáo Nick Wilde và thỏ Judy Hopps trong Thành phố động vật: Phi vụ động trời.

(Phi vụ động trời là một bộ phim hoạt hình gia đình, phiêu lưu-hài kịch D năm của Mỹ, phim được sản xuất bởi Walt Disney Animation Studios và phát hành bởi Walt Disney Pictures.)

Bắt không được thì sốt ruột, nhưng khi thật sự lấy ra được thì Triệu Hưng Vượng cũng rất ngượng ngùng.

Cậu ta gãi đầu, hỏi, “Cận Duệ, cái này phải làm sao bây giờ, tớ bỏ lại được không?”

Người duy nhất trong phòng có thể chống đỡ đủ loại cám dỗ giải trí đang tựa vào sofa xem đề toán ngước mắt lên, nhìn hai móc khóa trong tay Triệu Hưng Vượng: “Không cần đâu, lấy ra được thì cho cậu đấy.”

Anh hất cằm về hướng Lê Tốc,” Vừa vặn cho hai người các cậu.”

Triệu Hưng Vượng ồn ào hét lên: “Tớ không dùng chung với đại ca đâu, đại ca chắc chắn sẽ chọn cáo, chẳng lẽ tớ dùng con thỏ? Trông nữ tính chết đi được. Để tớ với Sở Nhất Hàm dùng còn đỡ. Tớ thấy cái răng cửa của con thỏ này trông rất giống nhau Sở Nhất Hàm.”

“Triệu Béo, cậu muốn chết đúng không?!”

Cận Duệ có chút ngạc nhiên, nhìn Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm cãi nhau ầm ĩ, rồi lại liếc nhìn Lê Tốc đang một mình nhét đồng xu, hứng trí bừng bừng điều khiển cần điều khiển.

Cả ba người đều đi kiểu tất có năm ngón xấu xí giống nhau. Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm màu đỏ, nhưng của Lê Tốc lại là màu vàng gừng.

Sao lại có chút cảm giác ‘một mình một cõi’ thế nhỉ?

Như vậy xem ra, trước đây có thể anh đã hiểu lầm điều gì đó rồi.

Ánh mặt trời chói chang rực rỡ, điều hòa trong phòng ấm áp, ba người bọn họ ở lại nhà Cận Duệ chơi cả buổi sáng, phát hiện Cận Duệ đeo tai nghe đã làm xong bài tập cuối tuần, lại vui vẻ tranh nhau chép bài.

Triệu Hưng Vượng nghẹn hạt dẻ, hỏi nhà Cận Duệ có nước không, Cận Duệ chỉ vào tủ lạnh: “Tự lấy đi.”

“Nhà cậu thật giống thiên đường!”

Triệu Đức Vương vui vẻ mở tủ lạnh ra, “Mẹ ơi! Lắm đồ uống thế, còn có cả bia nữa này. Như vậy cũng quá sung sướng rồi đấy! Đúng là một thiên đường hạnh phúc!”

Ngòi bút của Cận Duệ thoáng khựng lại: “Ngoại trừ bia ra, cậu muốn uống cái gì cũng được.”

Lê Tốc đang ngồi xếp bằng trên một tấm chăn, nhoài người lên bàn trà chép bài tập về nhà.

Nghe anh nói như vậy, cô quay đầu nhìn anh, dùng giọng điệu châm chọc nói, “Hút thuốc lá uống rượu bia không tốt cho việc học.”

Cận Duệ nhướng mày: “Tôi không uống rượu bia.”

“Có quỷ mới tin. Hôm đó tôi thấy lon bia trong túi rác trước cửa nhà cậu rồi.”

“Sao cái gì cậu cũng nhìn thấy hết vậy?”

Lê Tốc không có cách nào nói nổi anh, bèn nhấc chân đạp anh một phát.

Trong lòng cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nỗi khó chịu đối với Cận Duệ mấy ngày qua cũng tan đi một chút.

Lúc đang chép bài tập, Lê Tốc lại loáng thoáng nghe thấy tiếng Cận Duệ gọi điện thoại trong phòng.

Không biết anh đang nói chuyện với ai, “Theo thống kê đại khái thì xác suất quá thấp, nếu cao hơn một chút, ít nhất một giờ phải bắt được một cái mới có người sẵn lòng chơi.”

Đầu dây bên kia không biết nói gì đó, Cận Duệ bật cười mắng đối phương, “Mở nhiều trung tâm giải trí như vậy là để cho cậu chơi sao?”

Lê Tốc hỏi Cận Duệ: “Không phải cậu có việc làm rồi đấy chứ?”

Cận Duệ khẽ gật đầu, bâng quơ đáp: “Có đầu tư chút ít.”

Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh, buổi tối trở về nhà, sự ngưỡng mộ của Triệu Hưng Vượng đối với các sản phẩm điện tử trong nhà Cận Duệ cứ liên tục xuất hiện trong nhóm, hết câu này lại đến câu khác.

Lê Tốc thả mình trên ghế sô pha, vừa xem chiếc TV nhỏ cũ kĩ trong nhà, vừa trò chuyện với Lê Kiến Quốc đang thực hiện “bài tập sức khỏe cho người trung niên và cao tuổi.”

Cô có chút ghen tị nói: “Ông ngoại, Cận Duệ hình như là một ông chủ nhỏ, tự mình kiếm được tiền rồi đấy.”

Lê Kiến Quốc dù sao cũng là người lớn trong nhà, nghĩ nhiều hơn bọn họ.

Ông nói với Lê Tốc, cháu thử nghĩ xem, nếu gia đình hạnh phúc và giàu có, ai sẽ để một đứa trẻ mới bước vào cấp ba tìm cách kiếm tiền? Tiểu Duệ chắc hẳn đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn, có chỗ khó nói nên không nói ra được.

Lê Tốc cả đêm không ngủ được, luôn nghĩ về những lời ông ngoại nói.

Từ một “bad boy”, Cận Duệ bỗng trở nên có chút đáng thương.

Lê Kiến Quốc bảo Lê Tốc dậy sớm hơn mọi khi, ông lo lắng mắt cá chân bị thương của cô không tiện đi học. Lúc ăn sáng còn hỏi cô, có muốn nhờ người chú hàng xóm có xe dưới tầng đưa cô đi một đoạn không.

Trong tòa nhà người có xe ô tô không nhiều lắm, chiếc xe nhà hàng xóm kia cũng là mua cho người con trai trong nhà sử dụng riêng, nghe nói con dâu không vui khi người khác mượn nhờ xe, mỗi lần đều xưng xỉa nói này nói nọ.

Lê Tốc không muốn ông ngoại đi cầu xin người khác, cô nuốt miếng cháo, cười nói: “Không sao đâu. Có Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng dìu cháu rồi, đi từ từ rồi cũng đến trường thôi. Hơn nữa lúc đi ngang qua tạp hóa nhỏ, chúng cháu còn muốn mua đồ ăn vặt, ngồi xe ô tô thì không thể mua được.”

“Lại mua đồ ăn vặt? Lên lớp thì đừng có ăn nữa đấy. Đến lúc đó giáo viên vì chuyện này mà tìm phụ huynh thì mất mặt lắm.”

“Cháu ăn sau giờ học mà!”

Đợi Lê Tốc đeo cặp sách đứng ở đầu cầu thang, mới phát hiện có chút khó khăn——

tầng!

Cầu thang của tòa nhà cũ cao và dài, muốn nhảy lò cò cũng đòi hỏi phải có thể chất.

Nếu có thang máy thì tốt biết bao!

Trong hành lang có đủ các âm thanh khác nhau từ các căn hộ truyền đến, tiếng nấu cơm, tiếng nói chuyện, tiếng xả nước khi rửa bát.

Lê Tốc cảm giác được phía sau có bóng người, theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy Cận Duệ.

Cận Duệ mặc một chiếc áo khoác parka xanh đậm bên ngoài đồng phục học sinh.

(Áo Parka (parka jacket) hay còn gọi là áo Anorak, ban đầu được gọi là áo Amauti, đây là loại “áo khoác” dài, có mũ, làm từ các chất liệu có khả năng cách nhiệt tốt, thường có lớp lót lông thú (hoặc lông thú giả) bên trong áo và bên trong mũ, sử dụng trong thời tiết lạnh giá.

Trên đó có thêu một hàng chữ tiếng Anh bằng vàng, bị ánh mặt trời chiếu đến chói mắt.

Anh đeo tai nghe, hai tay đút vào túi áo khoác chậm rãi đi tới.

Hôm qua lê la ở nhà người ta gần cả một ngày trời, quan hệ cũng coi như thân thiết hơn một chút, Lê Tốc vẫn còn đang phân vân không biết có nên chào hỏi Cận Duệ hay không.

Cận Duệ chân dài, đi vài bước là đã đến đầu cầu thang, đứng bên cạnh cô.

Anh liếc nhìn cái chân trong bộ đồng phục học sinh của cô, rồi hỏi: “Chân chưa đỡ à?”

“Đỡ nhiều rồi, cậu đi trước đi, tôi phải vịn tay vịn cầu thang nhảy xuống, sẽ rất chậm.”

Cận Duệ gật đầu, ý bảo mình nghe thấy rồi.

Nhưng anh chỉ bước xuống một bậc cầu thang rồi dừng lại: “Lên đi, tôi cõng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio