Sau sinh nhật của Lê Tốc, ở Linh Thành tuyết liên tục rơi dày đặc, nhiệt độ giảm mạnh.
Đến tháng Mười Hai, các bản tin và dự báo thời tiết của đài địa phương không chỉ đưa tin nhiệt độ ở Linh Thành đã giảm mạnh, mà còn đưa tin rằng nhiệt độ giảm xuống gây ra sương mù.
Trên bản tin có để một bức ảnh chụp từ ngoài không gian, dưới lớp sương mù dày đặc bao phủ, Linh Thành đã trở thành một thành phố thực sự bị bao phủ bởi màu bạc.
Triệu Hưng Vượng đang ngồi trong taxi, nghe bản tin nói rằng ‘Hoa băng ở Linh Thành đẹp không sao tả xiết’ thì bĩu môi: “Sương đọng trên lá thì cứ nói là sương đọng trên lá đi, còn hoa băng đồ, bất chợt nghe thấy tớ cũng không hiểu đó là thứ gì.”
“Trên bản tin thì đương nhiên phải nói là ‘Sương đọng trên lá’, nếu không, không phải người Linh Thành sẽ nghe không hiểu họ nói cái gì.”
Sở Nhất Hàm ngẫm nghĩ, “Tớ nghe nói người ở nơi khác còn không hiểu ‘nứt da’ và ‘mơ mơ hồ hồ’, họ thật sự nghe không hiểu sao?”
Lê Tốc không quay đầu lại, thản nhiên đưa tay vỗ nhẹ vào đùi Cận Duệ: “Người có quyền phát biểu nhất ở đây, Cận Duệ, khi cậu ở miền Nam họ có hiểu phương ngữ của Linh Thành không?”
Cận Duệ rũ mắt nhìn theo động tác của cô, ánh mắt dừng lại trên tay Lê Tốc khoảng nửa giây.
Anh gạt tay cô ra rồi thu lại ánh mắt: “Chắc là nghe không hiểu.”
Chủ đề này nói thêm không được mấy câu thì họ đã bắt đầu một màn kiểm tra văn ngôn của nhau.
Cuối cùng trước ngày kiểm tra tháng một ngày, mặc dù cả nhóm Lê Tốc không nói gì, nhưng thật ra trong lòng bọn họ đang rất căng thẳng. Tất cả các tiết học ngày hôm đó đều học bài, ngày cả lúc tan học cũng không dám nghỉ ngơi.
Giáo viên cũng không ra nhiều bài tập về nhà, nhưng họ đã hẹn nhau đến nhà Cận Duệ để cùng nhau ôn bài.
Dạo gần đây họ học tập rất chăm chỉ, Lê Tốc còn giảm hẳn hai cân.
Lê Kiến Quốc sợ bọn họ đói bụng nên giờ đã bưng một ít đồ ăn đến, còn có trà táo chua.
Dặn dò bọn họ đừng mãi học bài, phải đứng dậy vận động một chút, như vậy bộ não mới có thể hoạt động nhanh hơn.
“Oa! Lại có món đậu que chiên giòn rồi! Ông ngoại Lê, ông đẹp trai quá đi!” Triệu Hưng Vượng bật dậy.
Món ăn vặt này do chính Lê Kiến Quốc nghiên cứu ra, nướng toàn bộ miếng đậu hũ khô trên chiếc lò sưởi được lau sạch, rắc thêm một chút thì là, ớt bột và muối.
Lò sưởi ở miền Bắc vô cùng nóng, hộp sữa tiệt trùng cũng có thể bị nướng đến nóng, đợi chưa đến tiếng, đậu hũ khô đã giòn còn hơn cả cơm cháy.
Lê Kiến Quốc vô cùng tự hào nói với bọn họ rằng đây là ‘Khoai tây chiên’ phiên bản lành mạnh mà ông cụ đã nghiên cứu ra, giòn rụm, tốt cho tinh thần và sức khỏe!
Sau khi nói xong, ông cụ nói với Sở Nhất Hàm: “Tiểu Nhất Hàm uống thử trà này đi, có thể mùi vị không ngon lắm, nhưng là loại dùng để trấn an tinh thần, ông đặc biệt chuẩn bị cho cháu đấy.”
Ông cụ chu đáo bưng đồ ăn lên, dặn dò bọn họ đừng học đến quá muộn, còn phải về nhà nữa.
Lê Tốc đưa ông ngoại về, cái miệng nhỏ ngọt đến đáng sợ, khen ông đến tận cửa nhà, cái gì mà ông ngoại tốt nhất trên đời, Tụ Bảo Cư còn thua xa ông ngoại…
Sau khi quay lại, vừa bước vào nhà Cận Duệ đã thấy Sở Nhất Hàm lấy một chiếc túi giấy siêu lớn từ trong cặp của mình ra, đang thúc giục Triệu Hưng Vượng: “Cậu nhanh lên nào! Tốc sắp quay lại rồi đấy!”
“Biết rồi, biết rồi … Đại ca? Chết rồi, đại ca quay lại rồi!”
Hai người lúng ta lúng túng một hồi, Lê Tốc còn chưa kịp hiểu hai người họ đang làm gì. Cận Duệ đã đi đến sau lưng rồi trực tiếp lấy tay che mắt cô lại.
Lê Tốc ngửa ra sau, cảm nhận được mình đang chạm vào người Cận Duệ, cô đưa tay ra sau nhéo lưng anh: “Các cậu làm gì vậy? Chơi trò bí mật gì đây?”
Cô tự cảm nhận được rằng mình nhéo rất mạnh, nhưng chàng trai này chẳng kêu đau gì cả.
Tất cả những gì cô có thể nghe thấy là âm thanh của giấy và túi nhựa ở phía bên kia bàn, Lê Tốc không thể nhịn được, ngay lập tức hỏi: “Rốt cuộc các cậu làm gì vậy, có gì mà tớ không thể xem chứ?”
Cô gái nhỏ không ngừng chớp mắt, lông mi cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Lúc này Cận Duệ mới lên tiếng, hỏi Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng: “Vẫn chưa xong sao?”
“Xong rồi, xong rồi!”
“Được rồi đấy, cảm ơn sếp Duệ đã ra tay giúp đỡ!”
Cận Duệ thả tay ra, Lê Tốc nhìn thấy trên bàn có thêm một túi giấy lớn, bên trên thắt một chiếc nơ màu xanh nhạt.
“Đây là……”
Sở Nhất Hàm có chút áy náy: “Tốc à, là tớ không tốt, tớ quên mất sinh nhật của cậu, đã qua hơn mười ngày rồi tớ mới tặng quà cho cậu, nhất thời cũng không nghĩ ra được cái gì tốt hơn, tớ và Triệu Hưng Vượng đã nhờ bạn cùng lớp đến cửa hàng đồ ăn vặt nhập khẩu để mua ít đồ ăn, hy vọng cậu sẽ thích!”
“Chúc đại ca sinh nhật vui vẻ.” Triệu Hưng Vượng la lên.
Lê Tốc vui mừng như trẻ con, tháo nơ ra, nhưng không nỡ vứt dây ruy băng đi, đành gấp gọn gàng rồi cất vào cặp.
Đồ ăn ngon thì không thể ăn một mình, vậy nên Lê Tốc mở một bao kẹo dẻo được gói rất dễ thương ra rồi chia cho mọi người cùng ăn.
Kẹo dẻo có hình dạng một chú gấu nhỏ, hai viên dính vào nhau, giống như một cặp song sinh.
Triệu Hưng Vượng vô cùng vô tư, nói mà không thèm suy nghĩ: “Đại ca, viên kẹo dẻo này giống cậu và Cận Duệ vậy. Bây giờ hai cậu cũng như thế này, dính lấy nhau cả ngày.”
Cận Duệ đang ngồi trên ghế giải đề, nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn về phía Lê Tốc.
Cô gái nhỏ mang vẻ mặt vui mừng, hoàn toàn không nghĩ đến sự mập mờ trong những lời nói này.
Cô lấy thêm hai viên kẹo dẻo từ trong túi ra, đặt cùng với ‘Cặp gấu song sinh’, rồi chỉ vào bốn con gấu nhỏ trên bàn, nói với giọng điệu đắc ý: “Thế này sẽ biến thành bốn đứa tụi mình rồi!”
Cả gương mặt Lê Tốc như khoe khoang viết lên dòng chữ ‘Thấy tớ thông minh chưa’.
Cận Duệ lắc đầu một cách bất lực.
Sở Nhất Hàm đang nhai một viên kẹo dẻo thì nhìn thấy sự bất lực của anh, cách Lê Tốc, cô ấy dùng khẩu hình miệng thì thầm với Cận Duệ: “Con đường phía trước còn dài đấy.”
Cận Duệ nhướng mày.
Đúng là đường còn dài.
“Mẹ ơi! Hình như bên ngoài cửa sổ có một con mèo béo ú!” Triệu Hưng Vượng nói.
Sở Nhất Hàm cũng nhìn thấy: “Cái gì mà con mèo béo ú, chắc chắn là mùa đông trời lạnh nên mọc thêm lông, nhưng người ta chỉ nhìn thấy nó béo lên! Thật là đáng yêu, nó đang nhìn vào phòng đấy.”
Đây là con mèo của Lý Hồng Bình ở tầng dưới nuôi. Từ trước đến nay Cận Duệ luôn nhìn người khác với vẻ coi thường, không bao giờ mở miệng gọi ‘dì Lý’.
Nhưng khi con mèo chạy lên tầng sáu, thỉnh thoảng anh cũng cho nó ăn vài lần.
Có lúc cho cá phi lê, có lúc cho thịt bò.
Sau vài lần cho ăn thì chú mèo nhỏ tham ăn này đã hình thành một thói quen là thường xuyên chạy lên lầu xem thử có món gì ngon không.
Lê Tốc cũng thích chú mèo Ly Hoa này, có lúc cũng cho nó ăn, chú mèo đã trở thành khách quen của tầng .
“Được rồi, đừng nhìn mèo nữa, so sánh đáp án những câu này nhé?”
“So đi.”
Khi tài xế gọi điện thoại đến, bọn họ vừa giải xong một đề toán.
Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm nhanh chóng thu dọn áo khoác và cặp sách, vừa mặc quần áo vừa chạy: “Tạm biệt, ngày mai gặp!”
Lê Tốc vẫy tay: “Ngày mai gặp!”
“Kỳ thi tháng, cố lên!”
“Ừm, cùng nhau cố gắng!”
Sau khi bọn họ rời đi, Lê Tốc cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô cầm túi đồ ăn vặt lớn, bước đến trước mặt Cận Duệ, hào phóng chia cho anh một ít.
Trong túi chỉ có một loại kẹo.
Một viên được bao bởi lớp giấy có hình chú bé đầu to, một viên có hình người cha đầu nhỏ.
Hai viên này dính với nhau.
Lê Tốc đưa đồ ăn vặt cho Cận Duệ, như vậy chắc hẳn bên trong phải còn hình dáng này. Nếu chỉ còn một cái thì cô sẽ không đưa, nếu đưa rồi thì cô sẽ không ăn được loại đó.
Loại kẹo này có viên, cô nghĩ một lúc, thấy rằng cho Cận Duệ một viên cũng không vấn đề gì.
Nhưng hai hình dáng này, cho cái nào tốt hơn nhỉ?
Vẫn là chú bé đầu to đi.
Hình người cha đầu nhỏ in hơi méo, không được đẹp lắm.
Lê Tốc cảm thấy mình có thể nghĩ như vậy đã là rất vĩ đại, có một tinh thần ‘hiến thân vì người khác’.
Cô tách viên kẹo ra, đưa ‘chú bé đầu nhỏ’ cho anh: “Này, hình chú bé này cho cậu, tớ sẽ lấy hình người cha.”
Nói xong, cô ngáp dài ngáp dài: “Tớ cũng về nhà đây, tạm biệt.”
Cận Duệ nhận lấy viên kẹo, chỉ biết bật cười.
Đúng là đường còn dài, tình cảm anh dành cho cô nhiều đến nỗi sắp tràn ra rồi.
Cô gái này còn muốn làm bố của anh ư?
Lê Tốc vừa ra ngoài đã thấy hối hận, đứng bên ngoài gọi anh: “Cận Duệ, mau đưa viên kẹo lúc nãy cho tớ đi. Tớ vừa phát hiện hai viên này không cùng mùi vị, viên của tớ là vị chanh dây, còn viên của cậu thì sao?”
Cận Duệ cầm lấy viên kẹo, nhìn kỹ mới thấy dòng chữ nhỏ như hạt mè, ghi là ‘Vị bưởi’.
Đúng là làm khó cô, chữ nhỏ như vậy mà cô cũng nhìn thấy?
Đột nhiên anh muốn trêu chọc cô ấy.
“Hỏi cậu đấy, vị gì?” Lê Tốc đi ngược lại, từ ngoài cửa nhìn vào phòng khách.
“Chắc là bưởi.”
“Sao lại chắc, trên giấy ghi vị gì?”
Cận Duệ bỏ viên kẹo vào túi quần, cố ý nói: “Tớ không xem mà vứt nó đi rồi, nhưng tớ ăn thử thì giống vị bưởi.”
Cô gái nhỏ trợn mắt: “Cậu ăn rồi?!”
“Có cần tớ nhả ra trả cho cậu không?”
“Cận chó, hôm nay cậu chết chắc rồi!”
Lê Tốc cầm túi đồ ăn vặt, chạy lên gây chuyện với anh, cuối cùng khi Cận Duệ bị cô móc cổ mới cúi xuống mới lấy kẹo ra, xé lớp giấy gói, đút vào miệng cô: “Tha cho tiểu nhân một mạng đi được không?”
Lê Tốc được ăn kẹo thì mới buông tay ra: “Hừ, tạm thời bỏ qua cho cậu đấy!”
Hai người ở cửa đùa giỡn một lúc, quay đầu lại thì thấy dì Lý đang bế con mèo Ly Hoa của mình đứng ở hành lang.
Dì Lý nghi ngờ nhìn Cận Duệ và Lê Tốc vài lần, bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Cận Duệ mới ôm chú mèo rời đi.
Hai ngày sau kỳ thi tháng, đêm đó Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng không về nhà, cùng nhau đến nhà Lê Tốc đợi thành tích.
Đã có kết quả, Lê Tốc giơ điện thoại di động lên cao ba thước.
Lớp / có tổng cộng hơn học sinh.
Trước đây, Sở Nhất Hàm miễn cưỡng lọt vào top , Triệu Hưng Vượng và Lê Tốc đều nằm ngoài top .
Lần này, Sở Nhất Hàm đứng thứ trong lớp, Lê Tốc đứng thứ , Triệu Hưng Vượng xếp ngay sau Lê Tốc, đứng thứ .
Nhìn thấy thứ hạng của mình, Triệu Hưng Vượng vui đến nỗi lộ ra hàm răng trắng bóc: “Tớ đỉnh quá! Nếu cố thêm chút nữa thì đến lúc thi cuối kỳ ông đây sẽ đứng top trong lớp!”
Đây là kết quả mà bọn họ chưa bao giờ đạt được kể từ khi vào học cấp , bọn họ vui như ăn Tết vậy.
Ngay cả Sở Nhất Hàm cũng đột nhiên tự tin, không khỏi thốt lên: “Vậy thì tớ có thể lọt vào top của lớp.”
Lê Kiến Quốc cũng rất vui mừng, tiếng hát của ông từ trong bếp vọng ra:
“Lá cờ đỏ sao vàng phấp phới trong gió ~ Bài ca chiến thắng vang dội biết bao! Hát lên quê hương yêu dấu ~ Ngày ngày bước đến phồn vinh, giàu mạnh ~~~”
Cận Duệ về nhà nghe điện thoại, anh vừa quay lại thì không khí trong nhà của Lê Tốc đã hoàn toàn thay đổi:
Không biết ba người bọn họ đã xuống lầu từ lúc nào, đến tiệm photo in bảng thành tích ra, đang dùng băng keo dán lên mặt kính của chiếc đồng hồ quả lắc.
Nhìn có vẻ còn vui hơn lúc dán câu đối Tết.
Nhìn thấy Cận Duệ, Lê Tốc vui mừng nhảy lên, đưa điện thoại đến trước mặt anh, vẻ mặt khoe khoang: “Cận Duệ! Tớ lọt vào top của lớp rồi, xếp thứ , có giỏi không?”
“Giỏi.”
Triệu Hưng Vượng cũng phấn khích, cả người như đã thay đổi.
Cậu ta học theo dáng vẻ của ‘đại ca’, nhảy lên trước mặt Cận Duệ, nắm lấy cánh tay Cận Duệ lắc nhẹ: “Sếp Duệ, tớ đứng thứ ! Có giỏi không!”
Cận Duệ liếc cậu ta một cái rồi bình tĩnh nói: “Triệu Hưng Vượng, buông tay ra.”
“Ối giời, sếp Duệ phân biệt đối xử! Sếp Duệ hung dữ với người ta.”
Triệu Hưng Vượng quay đầu đi hãm hại người khác, lôi kéo Sở Nhất Hàm, bắt con gái nhà người ta khen mình cho bằng được, cuối cùng bị Sở Nhất Hàm tát cho một cái.
Mặc dù mấy ngày nay Lê Kiến Quốc không nhắc đến việc này, nhưng thật ra ông cụ rất lo lắng cho bọn họ.
Người già không nỡ nhìn thấy con cháu của mình gầy đi, luôn cảm thấy không đủ dinh dưỡng.
Ông cụ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, cho dù kết quả thi của họ không tốt thì ông cũng sẽ bồi bổ cho họ.
Kết quả thi tốt như vậy thì càng vui, phải ăn nhiều một chút!
Dù sao thì ngày hôm sau cũng là cuối tuần, hôm nay có chơi trễ một chút cũng không sao.
Lúc ăn tối, Lê Kiến Quốc ngồi vào bàn uống một chút rượu rồi mới nói ra nỗi lo lắng của mình.
Ông cụ đặc biệt lo lắng cho Sở Nhất Hàm, bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, sợ cô ấy suy nghĩ nhiều.
Nước mắt Sở Nhất Hàm trào ra, ôm lấy Lê Tốc: “Cháu có mọi người, sao cháu có thể suy nghĩ quẩn được.”
“Đúng đấy, cậu phải mạnh mẽ lên, họ thích nói gì thì để cho họ nói! Chúng ta cứ sống vui vẻ! Mỗi ngày đều hạnh phúc!”
Ông cụ đặt ly rượu lên bàn, giọng nói đột nhiên trầm xuống, nói với Lê Tốc: “Trước đây bà ngoại cháu cũng rất mạnh mẽ.”
Lê Tốc không nhớ gì về bà ngoại của mình, chỉ nhớ lúc nhỏ có một lần đón Tết, ông ngoại đã uống say.
Buổi tối cô dậy đi vệ sinh, thỉnh thoảng lại nhìn thấy Lê Kiến Quốc đứng bên cạnh cửa sổ lau nước mắt dưới ánh trăng, ông nói: Thục Phương, tôi rất nhớ bà.
Cuộc đời của bà ngoại Lê Tốc là Dương Thục Phương rất cực khổ, lúc còn nhỏ bà đã trải qua chiến tranh, từng bị quân xâm lược xâm phạm.
Thời điểm đó, mọi người đều vô cùng xem trọng ‘Lần đầu tiên’, những cực khổ mà Dương Thục Phương trải qua lúc nhỏ đã khiến bà gần như không thể kết hôn.
Mãi cho đến khi bà gặp được ông ngoại của Lê Tốc, chính là Lê Kiến Quốc.
Cuộc hôn nhân của họ không nhận được sự chúc phúc của mọi người, nên đám cưới chỉ có hai người họ.
Đương nhiên là có rất nhiều người chỉ trỏ và đàm tiếu.
Nhưng Lê Kiến Quốc rất yêu bà ngoại của Lê Tốc.
“Thời đó lạc hậu, lúc bà ngoại của Lê Tốc mang thai, tâm trạng không được tốt, cả ngày đều khóc.”
Vẻ mặt của Lê Kiến Quốc đầy cô đơn: “Lúc đó bọn ông nào nghe đến việc mẫn cảm thời kỳ sinh sản hay trầm cảm sau khi sinh gì đâu, cũng không biết vì sao bà ấy không vui, bản thân bà ấy cũng không thể nói ra được. Ông chỉ sợ bà ngoại cháu không đủ dinh dưỡng…”
Khoảng thời gian đó Lê Kiến Quốc rất chăm chỉ làm việc, kiếm tiền mua đồ ăn cho bà ngoại Lê Tốc, còn để dành tiền mua một chiếc nhẫn vàng cho bà ấy, hy vọng bà ấy có thể vui vẻ.
Nhưng sau khi sinh mẹ Lê Tốc ra, tâm trạng của bà Lê càng thất thường hơn, thường lén khóc một mình.
Hàng xóm còn đồn với nhau, cho rằng bà ngoại Lê không trong sạch nên dễ bị ‘thứ xấu’ dính lên người, tinh thần hỗn loạn.
“Bà của cháu mạnh mẽ lắm, lúc không khóc cũng nói với ông rằng nhất định phải sống thật tốt, không thể để người khác cười chê. Thực ra lúc đó sức khỏe của bà ấy đã rất xấu rồi. Sau khi sinh mẹ của cháu ra thì bà ấy luôn bị bệnh, nhưng vẫn kiên trì đến năm mẹ cháu tuổi.”
Ngày Dương Thục Phương qua đời, bà ấy đang ôm mẹ của Lê Tốc, dỗ con ngủ xong mới yên tâm trút xuống hơi thở cuối cùng.
Nhưng sau khi bà ấy qua đời, những lời đàm tiếu vẫn không giảm bớt.
Lê Kiến Quốc nói rằng cuộc sống luôn không theo ý mình, không có cách nào có thể chặn những lời ác ý của người khác. Nhưng vẫn phải mạnh mẽ, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, y tế cũng phát triển, cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Các cháu phải mạnh mẽ lên.
Sở Nhất Hàm lau nước mắt, gật đầu: “Ông ngoại Lê, chúng ta sẽ sống thật tốt.”
“Đúng vậy, không ai có thể làm tổn thương chúng ta, chúng ta phải mạnh mẽ!” Triệu Hưng Vượng nói lớn.
Người bị những lời đồn làm tổn thương còn có dì Tiểu Vũ.
Lê Tốc nhìn Cận Duệ, anh chỉ im lặng lắng nghe mọi người nói, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
Đột nhiên cô gắp cả viên tứ hỉ đặt vào đĩa của Cận Duệ.
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Cận Duệ, Lê Tốc không chút do dự mà rút đũa về: “Để thừa lãng phí, cậu ăn thêm đi.”
Những câu chuyện ngày xưa luôn khiến người khác thương cảm, lại có thêm sức mạnh mới.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ tốt hơn, nhất định sẽ ngày càng tốt hơn!
Tối hôm đó, bọn họ ngồi ở bàn ăn nhỏ nhà Lê Tốc nói chuyện đến tận khuya.
Sau đó, Triệu Hưng Vượng nhìn ly rượu của Lê Kiến Quốc rồi nói: “Ông ngoại Lê, cháu cũng muốn nếm thử rượu.”
“Cái này không được, đây là rượu gạo ông tự ngâm, độ cồn rất cao, các cháu lại chưa từng uống rượu, không được uống.”
“Nhà Cận Duệ có rượu và bia!”
Lê Tốc nói xong thì tố cáo với ông cụ: “Cậu ấy uống rượu.”
Ông cụ uống say nên lảm nhảm, nói rằng uống rượu ảnh hưởng trí não, người già bị đã bị rồi, thanh niên vẫn nên chú ý, đều là tương lai và hy vọng của đất nước, sao có thể nhiễm những thói xấu này, thử những thứ mới mẻ là tốt, nhưng nhất định không được trầm mê vào đó.
Nói xong thì ví dụ một ông cụ ở tầng dưới, nói rằng lúc còn trẻ ngày nào cũng uống rượu, bây giờ đã bị liệt nửa người.
Cận Duệ không phản bác, ông cụ nói gì anh cũng gật đầu nói “Vâng ạ.”
Sau đó, Lê Kiến Quốc nói rằng nếu thực sự có bia, có thể mang đến đây, mỗi người thử một chút.
Đương nhiên thử ở nhà vẫn tốt hơn là thử ở bên ngoài, lỡ mà cảm thấy khó chịu thì còn có người chăm sóc.
Cận Duệ ngẫm nghĩ, bia ở nhà hình như chỉ có độ, bọn họ thử một chút cũng được.
Anh lấy chìa khóa trong túi quần ra, ném cho Triệu Hưng Vượng: “Đi lấy đi.”
Có tổng cộng lon bia, Cận Duệ không uống.
Lê Tốc tò mò ghé vào tai Cận Duệ, nói nhỏ với anh: “Cậu không uống thật sao? Vậy bia trong nhà cậu dùng để làm gì?”
“Kho cánh gà.”
“Gì chứ?”
“Nấu ăn, kho cánh gà.”
Lê Tốc sững sờ: “Cậu cũng biết nấu ăn sao?”
“Nếu không thì cậu cho rằng tớ ăn gì?”
“Một nửa thức ăn của Tự Bảo Cư…”
“Cũng không phải bữa nào cũng ăn được.” Cận Duệ nói một cách đầy bất lực.
Triệu Hưng Vượng, người đang chuẩn bị thử bia lần đầu đang rất hào hứng gọi Lê Tốc: “Đại ca, mang ly đến đây, tớ giúp cậu rót đầy!”
Sở Nhất Hàm đưa ly nước sang: “Tớ cũng muốn một ít.”
Ba người chỉ khui hai lon bia, mỗi người một ly.
Kết quả là chỉ một lượng nhỏ như vậy, uống xong ai cũng bắt đầu cười khúc khích, câu trước không khớp câu sau.
Sở Nhất Hàm gọi điện thoại cho bố mình, xin ngủ lại nhà Lê Tốc.
Triệu Hưng Vượng cũng nói với gia đình rằng sẽ ở lại nhà bạn rồi cùng Cận Duệ về nhà.
Cận Duệ vẫn còn một số việc chưa làm xong, cần phải nghe điện thoại. Nên anh trực tiếp cho Triệu Hưng Vượng vào phòng của mình ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng lại, dường như Triệu Hưng Vượng vừa nằm xuống đã ngủ say, cả phòng đều chìm vào im lặng.
Cận Duệ dựa vào bệ cửa sổ phòng khách, bàn với Tào Kiệt một số vấn đề liên quan đến việc hợp tác.
Con trai video call với nhau thì rất ít khi nhìn vào mắt đối phương.
Thực ra cũng chẳng khác voice chat là bao, ngoại trừ những lúc cần thiết để trình chiếu, Cận Duệ đều không nhìn vào màn hình điện thoại.
Đôi mắt anh bất giác nhìn vào một góc mờ mịt của căn phòng, nhưng lại bị phân tâm vì nhớ đến hình ảnh Lê Tốc đang cầm điện thoại đi đến trước mặt anh, vui vẻ nói với anh rằng cô đứng thứ .
Đứng thứ trong lớp, xem cô vui đến mức nào kìa.
Lông mày và đôi mắt anh đều hiện lên ý cười, khuôn mặt anh không giấu được sự vui vẻ.
Cận Duệ rũ mí mắt xuống, cười khẽ.
Anh đang đeo tai nghe, Tào Kiệt ở đầu bên kia nhanh chóng nghe được tiếng cười của anh.
Tào Kiệt dừng chuyện nghiêm túc đang nói lại: “Excuse me? Cậu còn nghe tôi nói không vậy?”
“Nghe.”
“Tôi vừa nói gì, cậu nhắc lại cho tôi nghe thử xem? Tôi không tin cậu cười vì tôi nói lô máy xông hơi ở trung tâm thương mại Thành Bắc có thể lên đến K-K/tháng đâu. Chút tiền đó có thể làm cậu cười sao? Quái lạ.”
Cận Duệ khẽ siết nắm tay chặn trước miệng, mượn hành động này để kiềm chế cảm xúc của mình: “Chính cậu tự lặp lại rồi, còn kêu tôi lặp lại gì nữa?”
“…’
Tào Kiệt lộ vẻ oán hận: “A Cận, nhất định là cậu không yêu tôi nữa. Đừng bàn chuyện làm ăn nữa, tôi hỏi cậu, sợi dây chuyền cậu nhờ tôi mua tháng trước là tặng cho ai?”
“Một người bạn.”
“Bạn nào? Nó là Van Cleef & Arpels đấy!”
“Tặng quà cho một người bạn, mà tặng dây chuyền của Van Cleef & Arpels sao?”
“Lần trước cậu mua một chiếc đồng hồ J, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rằng tôi cũng muốn một chiếc, nhưng cậu có tặng cho tôi đâu.”
“Bạn bè quen chưa được tháng mà cậu đã tặng Van Cleef & Arpels sao?”
Cận Duệ mỉm cười: “Cô ấy đặc biệt.”
“… Đừng cười với tôi, tôi không chấp nhận được.”
Tào Kiệt còn muốn nói thêm nhưng đột nhiên giống như bị ai bóp cổ vậy, vừa định thốt ra lại rơi vào im lặng.
Cận Duệ hiếm khi nhìn vào màn hình điện thoại, chợt thấy khuôn mặt của Tào Kiệt đang để gần camera, gần như chỉ lộ ra hai lỗ mũi.
Anh có chút không nói nên lời: “… Làm gì vậy?”
“Tóc Bím Nhỏ đến rồi.”
“Gì chứ?”
“Phía sau cậu, cô gái lúc trước cột tóc bím đến rồi.”
Cận Duệ quây đầu lại, quả nhiên là Lê Tốc lại đang xõa tóc nằm trên cửa sổ phòng khách, nhìn chằm chằm vào anh.
Giống hệt bóng ma ở phía sau lưng.
Anh tháo tai nghe ra rồi nói với Tào Kiệt: “Cúp máy đây, tôi có việc phải làm.”
Nói xong anh bỏ qua tiếng gọi “Này, này, này” trong điện thoại, khóa màn hình rồi ném xuống sô pha.
Cận Duệ mở cửa, Lê Tốc bước vào một cách quen thuộc.
Chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ của cô là của ông ngoại cô, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc hình bướm để buộc tóc mái, chỉ để lại vài sợi tóc con trên vầng trán mịn màng của cô.
“Sao vẫn chưa ngủ?”
“Tớ đến điều tra.”
Lê Tốc nhăn mũi, vô cùng bất mãn, cảm giác hưng phấn do rượu mang đến vẫn chưa hết, còn có chút nhạy cảm và bám người.
Cô chỉ vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, chỉ trích anh: “Triệu Hưng Vượng có thể ngủ trên giường, hôm đó tớ chỉ được ngủ trên sô pha, tớ mới là hàng xóm từ nhỏ của cậu, lúc nhỏ tớ còn chia cho cậu hơn nửa miếng đất sét dẻo.”
“Cậu còn nhớ nửa miếng đất sét dẻo đó không, nó màu hồng và có thể nặn thành nhiều hình dạng …”
Cô gái nhỏ uống say, đến đây gây chuyện để giải rượu ư?
“Hơn nữa tớ còn cho cậu mượn hơn nửa chiếc giường.”
Gương mặt Lê Tốc tràn đầy vẻ oán hận: “Tớ cho cậu mượn chăn bông, lúc ngủ cùng tớ cậu còn lấn tớ nữa…”
Càng nói càng không đúng, khi Cận Duệ không biết phải làm sao với cô thì Lê Kiến Quốc đã đến.
“Sở Nhất Hàm đã ngủ rồi, cháu đi khắp nơi nói lung tung gì vậy, về nhà ngủ mau!”
Mãi cho đến khi bị kéo đi, Lê Tốc vẫn quay đầu lại, nhìn Cận Duệ với vẻ mặt oán giận.
Như thể anh đã làm chuyện gì phản bội cô vậy.
Sau khi Lê Tốc rời đi, Cận Duệ ngồi xuống ghế sô pha.
Vừa dựa vào lưng ghế sô pha, điện thoại đã điên cuồng rung lên.
Tào Kiệt trực tiếp gọi điện thoại đến, nói một câu: “Người vừa rồi là người bạn mà cậu nói đúng không?”
“Ừm.”
“Không phải chứ? A Duệ, cậu không xem tôi là anh em nữa sao? Có chuyện gì vậy, yêu đương cũng không nói với tôi một tiếng?”
“Chưa yêu.”
Tào Kiệt có chút bối rối.
Với ngoại hình của Cận Duệ, dây chuyền cũng đã tặng rồi mà hai người họ vẫn chưa yêu đương?
“Sao lại chưa yêu? Người ta có bạn trai rồi à?”
Cận Duệ cũng lười nghe Tào Kiệt suy đoán: “Cô ấy sắp đến Đế Đô.”
Tào Kiệt “Ồ” lên một tiếng, lại cảm thấy đó không phải là vấn đề: “Cậu bảo cô ấy cùng cậu ra nước ngoài đi, dụ dỗ nhiều vào, sức mạnh của tình yêu còn không đủ vĩ đại sao? Đến Đế Đô cần phải thi đậu, nếu vậy thì thành tích chắc chắn không có vấn đề gì. Thành tích của cô ấy tốt lắm đúng không?”
Cận Duệ đột nhiên mỉm cười: “Đúng vậy, cũng khá tốt. Gần đây có tiến bộ, có thể xếp thứ trong lớp, tổng điểm là .”