Ngu Y Kiệt đi nhà trẻ với Lưu Đồng được một tuần lễ thì đột nhiên xin nghỉ, buổi sáng Lưu Đồng cùng Lưu mama đi tìm Ngu Y Kiệt chỉ có Ngu mama xuống lầu, Lưu Đồng chớp đôi mắt nhỏ hỏi: “Cô ôi, Cá Nhỏ đâu?”
“Tonny, Y Kiệt không thể đi học được, cô bây giờ phải xin phép cho em nghỉ a.”
“A… Cá Nhỏ bị gì?”
“Bị dị ứng, đã đi bệnh viện kiểm tra rồi.”
Lưu Đồng nháy nháy con mắt, dị ứng là cái gì vậy… Sau đó là cuộc trò chuyện của hai mama về dị ứng, nhóc nghe mà cái hiểu cái không, nhưng nghe rõ nhất là Cá Nhỏ đang cảm thấy rất khó chịu.
Lúc đến nhà trẻ Ngu mama cùng cô giáo xin cho Y Kiệt nghỉ, Lưu Đồng nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh mình, nhàm chán lấy hai tay vịn gương mặt thịt thịt của mình ngẩn người.
Tan học, Lưu Đồng lôi kéo góc áo cô giáo hỏi: “Cô ơi, Cá Nhỏ bị gì vậy, dị ứng… Là làm sao?”
“Dị ứng chính là… Có nhiều thứ ăn vào sẽ không thoải mái, có lúc cũng là bởi vì hoàn cảnh làm cho thân thể không thoải mái.”
“À… Cá Nhỏ chính là bị bệnh rồi…”
“Ừ, có thể nói như vậy đó, Cá Nhỏ hôm nay không đi học được.”
Cô giáo nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lưu Đồng, Lưu Đồng ủ rũ cúi đầu, cùng các bạn khác chơi đồ chơi nhóc cũng tạm thời quên đi phiền não, thế nhưng khi nhìn thấy ghế bên cạnh mình trống không nhóc lại cảm thấy không vui.
Lúc Lưu mama tới đón về, nhóc nói muốn đi thăm Cá Nhỏ, mẹ Lưu Đồng dắt nhóc đi siêu thị sau đó mang đến cho Ngu Y Kiệt rất nhiều đồ ăn, thế nhưng dù Ngu Y Kiệt đang ở nhà cũng không có chạy ra đón nhóc, Ngu mama ra đón mẹ con Lưu Đồng vào trong, còn khách sáo nói
“Thật ngại quá, lại khiến chị phí công rồi, cũng là trẻ con bị bệnh thôi mà.”
“Y Kiệt thích ăn thì cứ mua cho nó đi, Y Kiệt thế nào rồi?”
“Tự giam mình ở trong phòng rồi, không muốn gặp ai hết!”
“Sao vậy?”
“Nó bị dị ứng, nổi ghẻ khắp người, trên đầu cũng có, sau đó em liền mang nó đi cạo sạch tóc, bây giờ liền giận em rồi.”
Ngu mama cuối tuần dẫn Y Kiệt đi bơi, kết quả bởi vì nước chất lượng không tốt, để Ngu Y Kiệt bị dị ứng, nổi đỏ khắp người, trên đầu cũng có. Để tiện bôi thuốc, Ngu mama liền đem tóc Ngu Y Kiệt cạo sạch, kết quả Ngu Y Kiệt thích chưng diện sinh khí khóc rống một ngày.
Lưu Đồng nghe các mẹ nói chuyện liền hiểu ra, nhóc thật nóng vội muốn gặp Cá Nhỏ, nhóc đi gõ cửa phòng, Ngu Y Kiệt chỉ đem cửa hé ra một đường nhỏ, Ngu mama nói với nhóc: “Con nhìn đi, đều không muốn cho cô vào đó.”
“Cá Nhỏ… mau mở cửa cho anh.”
“Ngô… Móc Bùn ca ca…”
Ngu Y Kiệt kéo cửa ra một chút, lén lút để Lưu Đồng vào, sau đó lại đem cửa phanh một tiếng đóng lại, các mẹ liếc nhìn nhau, thấy hai đứa nhỏ đáng yêu liền bật cười, sau đó tiếp tục trò chuyện.
Lưu Đồng nhìn Ngu Y Kiệt đầu trọc, cũng không có chế giễu bé hoặc là nói gì, nhóc thậm chí còn không cảm thấy có cái gì không ổn, không cảm thấy có cái gì quái dị mà, mà Ngu Y Kiệt hai tay nhỏ sờ lấy đầu trọc của mình dáng vẻ ủy khuất muốn khóc, nhìn Lưu Đồng một chút liền leo lên giường nhỏ của mình sau đó dùng chăn đem mình che kín.
Lưu Đồng cũng bò lên giường nhẹ nhàng vỗ vỗ Ngu Y Kiệt: “Cá Nhỏ, ra ngoài đi, trùm kín sẽ ngộp thở.”
“Ô ô ~~~~(>___