Edit: Thiên Tình
Hạ Nghi nghe thấy tiếng gõ cửa, đi xem là ai, đến khi nhìn thấy Khương Thiên Diệp và Lý Thù qua ô vuông trên cánh cửa, mới mở cửa ra, nhưng một tay vẫn giăng ngang mép cửa, ngăn không cho bọn họ đi vào. Đại tiểu thư liếc xéo một cái, "Các cậu cũng tới chiêm ngưỡng di thể của "Người đẹp say ngủ"?"
Lý Thù lớn tiếng ho khan, quả nhiên bị Khương Thiên Diệp vứt tới một ánh mắt chế nhạo.
Ban ngày khi đi học, hắn đã bị đối phương chế giễu qua, nói rằng dù gì người đang nằm kia cũng là bạn của bạn, hắn lại hùa theo người ngoài trường, thật không đạo đức. Nhưng hắn không nhịn được lòng hiếu kỳ, hơn nữa cô bé có ngoại hình giống nữ thần của hắn cũng nói muốn xem, Khương đại thiếu gia đành dẫn bọn họ đến.
Hai ngày nay Hạ Nghi đã đuổi đi mấy đợt tò mò, xum xoe các kiểu.
Những người khác thì thôi, chung quy cô chưa đến nỗi biến Văn Anh thành vật phẩm quý hiếm triển lãm trong viện bảo tàng, cho nên tất cả đều không cho vào, lúc nào đi học thì giao cho người của phòng y tế coi sóc, phòng ngừa người khác tới "tham quan".
Nhưng còn Khương Thiên Diệp à --
"Vào đi." Hạ Nghi mở cửa.
Khương Thiên Diệp đi vào, Lý Thù cũng vào, cô định đóng cửa, kết quả một cô gái ở phía sau cũng đi theo.
Hạ Nghi kinh ngạc, "Chờ đã, sao có bạn nữ nào nữa?"
Văn Anh vừa định chào hỏi, tay còn chưa giơ lên, đã bị Khương Thiên Diệp dắt đi tới. Bởi vì dắt tay nên hắn hơi nghiêng người, hỏi Hạ Nghi, "Không được à?"
"... Cũng chưa nói là không được."
Bởi vì cả hai lần bệnh viện đều chẩn đoán là đang trong trạng thái ngủ say, Hạ Nghi dứt khoát dời người đến phòng y tế trường cho dễ bề chiếu cố, hiện tại, thân thể của Văn Anh nằm trên giường bệnh màu trắng, cơ thể hơi nhấp nhô, hô hấp đều đặn, hai má thậm chí còn hồng hào khỏe mạnh.
Lúc Văn Anh nhìn thấy một "chính mình" khác, lập tức cảm thấy thế giới này vô cùng kỳ diệu.
Chuyện này giống như trò chơi thực tế ảo vậy, cô có thể hoàn hảo không chút tổn hại, khiến tinh thần lực tiến vào một thế giới khác. Chỉ có điều thần kỳ hơn cả trò chơi thực tế ảo chính là, cô có thể lấy thân phận của một nhân vật truyện tranh xuất hiện trong thế giới D, tuy rằng thời gian duy trì chỉ có ba ngày, nhưng đã rất đáng gờm.
Những người khác mặc dù không biết chân tướng như cô, nhưng cũng đều cảm thấy thần kỳ.
Cho dù không ăn không uống, vẫn có thể bình yên vô sự nằm ở kia, vẻ ngoài lại mỹ lệ tinh khôi, chẳng trách người bên ngoài sẽ đồn là "Người đẹp say ngủ".
Hạ Nghi còn đang nhìn chằm chằm cái dắt tay sáng chói kia, suy nghĩ một lát, sau đó mất đi hứng thú nói: "Gì đây, tôi còn tưởng cậu thích Văn Anh chứ."
Ba người đều chấn động trước lời nói của Hạ Nghi!
Sau đó, "Thanh Điểu" làm bộ không hiểu chuyện gì, nhìn chính mình trên giường bệnh, lại nhìn Khương Thiên Diệp, cảm thán: "Thì ra đây chính là cô gái mà A Diệp à."
"Đừng hùa theo cậu ấy." Khương Thiên Diệp mặt không thay đổi hỏi Hạ Nghi, "Ta nói, ảo giác của cậu từ đâu mà ra thế?"
"Tôi cũng không nói mò nha, là tôi nhận thấy được từ cái lần Anh Anh té ngã ấy. Nói là con người cậu lấy giúp người làm niềm vui thì tôi thực sự nhìn không ra, nhưng cậu nhìn cậu đi, vẻ mặt sốt ruột lần đó thật không bình thường. Rõ ràng cậu ấy là bạn tôi, cậu còn cau có với tôi nữa, nhất quyết đòi ôm cậu ấy đi phòng y tế làm kiểm tra trước, nếu không phải thầm mến người ta, tôi thật nghĩ không ra còn có lý do gì để giải thích." Hạ Nghi nhún vai, tựa hồ không cảm thấy ý nghĩ của mình hoang đường chút nào.
Khương Thiên Diệp vô ý thức liếc nhìn Văn Anh, thấy cô có vẻ thích thú nghe ngóng, bỗng dưng khó chịu.
Hắn bình tĩnh phản kích: "Chẳng qua là nể mặt cậu thôi. Nếu đầu óc cậu không nghĩ ngợi mấy chuyện vớ vẩn thế này, cũng sẽ không ngốc như vậy."
Tầm mắt của Hạ Nghi quét qua hai người họ, ""xì"" một tiếng, ""Được rồi, niệm tình bạn gái cậu, tôi không vạch trần vậy."
"Tôi không phải bạn gái cậu ấy." Văn Anh nở nụ cười trong veo, động tác tự nhiên kéo Hạ Nghi, "So với A Diệp, tôi cảm thấy cậu đáng yêu hơn đó."
Diện mạo thanh xuân tịnh lệ của Thanh Điểu quả thực nam nữ thông sát, Hạ Nghi lập tức cảm giác mình không thể hít thở.
"Tham quan" người đẹp say ngủ xong, Lý Thù nhanh chóng rời đi, chỉ còn ba người bọn họ.
Hạ Nghi biết Khương Thiên Diệp có cách mời được bác sĩ hàng đầu nổi danh trong nước, ban đầu mở cửa cho hắn chính vì ôm mục đích này, thế là nhân cơ hội, gọi hắn ra ngoài nói chuyện. Khương Thiên Diệp quả nhiên nể mặt, đồng thời cũng có vài phần để ý tới hành động đột nhiên che mắt hắn của Văn Anh và cảm giác quen thuộc mà cô mang lại cho mình lúc đó. Kế tiếp, hai người đi ra phòng y tế tìm nơi yên tĩnh nói chuyện, tạm thời để "Thanh Điểu" ở trong phòng trông coi, tránh cho "người tham quan" xông tới.
Hai người ra ngoài không chú ý tới, Phương Nhiễm từ một hướng khác đi vào phòng y tế.
Phòng y tế của đại học A đi thẳng một đường, hai bên đều là phòng, bên tay phải là đại sảnh, truyền dịch, chích thuốc đều ở nơi này, bên tay trái là phòng khám của bác sĩ, đi vào trong lại có ba, bốn phòng nhỏ, để cho người ta nghỉ tạm.
Phương Nhiễm đi qua đại sảnh tiến vào bên trong, rất nhanh liền xuyên qua ô cửa kính trên cửa mà xác nhận phòng Văn Anh đang ở.
Kỳ lạ là, Phương Nhiễm nhận ra người đang ngồi cạnh giường không phải Hạ Nghi, mà là cô nữ sinh để lại cho mình ấn tượng sâu sắc lúc diễn tập, người có quan hệ mập mờ với Khương Thiên Diệp.
Lúc cô chuẩn bị gõ cửa, cô thấy đối phương bỗng đưa tay chạm vào tay của Văn Anh, khoảnh khắc làn da của hai bên tiếp xúc nhau, phát ra ánh sáng trắng kỳ dị, sau đó tay của nữ sinh kia tan rã trên mu bàn tay của Văn Anh như tuyết tan vậy.
Tiếp theo, cô gái kia như là đã xác nhận cái gì, rút tay về, thời gian của toàn bộ quá trình bất quá chỉ ba giây.
Phương Nhiễm lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô cũng không phải người bình thường, đương nhiên sẽ không vì cảnh tượng trước mắt quá mức thần kỳ mà kinh ngạc, cảnh này chỉ mang đến cho cô một tin tức -- Thì ra ở thế giới này, mình còn có đối thủ.
Vì sợ rút dây động rừng, cô lặng lẽ lui ra phòng y tế, nhưng trong đầu vẫn không ngừng lặp lại hình ảnh vừa nãy.
Nếu cô không đoán sai, nữ sinh này và Văn Anh là cùng một người, tuy rằng cô không biết đối phương làm được bằng cách nào, nhưng cô biết rõ nếu thể hiện xuất sắc, sẽ đạt được rất nhiều thứ trong không gian. Đáng tiếc từ trước tới nay, điểm của cô rất thấp, cô không thể làm lại từ đầu hết thế giới đến thế giới khác, mà mỗi thế giới đều có được kết cục tốt. Thường thường chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng đã bị một nhân vật nào đó nhìn thấu mà sát hại.
Cho nên cô muốn ở lại thế giới hòa bình, thế giới có bối cảnh khá là thuần túy này.
Không nghĩ tới đối thủ xuất hiện nhanh như vậy, hơn nữa có thể nhìn ra, đối phương thuộc nhóm người xuất sắc.
Cô nghiên cứu về Khương Thiên Diệp rất lâu rồi, tính cách ngoài nóng trong lạnh, nhìn như gặp ai cũng có thể nói vài ba câu, nhưng thật sự muốn thâm giao, hắn nhất định sẽ lui về sau một bước, sau đó rũ bỏ nụ cười bao bọc bên ngoài. Nhưng tương tự, cô biết hắn có sở thích đọc truyện tranh, mà người thích đọc truyện tranh, thế giới nội tâm thường sẽ khá phong phú, sẽ chờ mong một số chuyện thần kỳ phát sinh, cho nên cô mới muốn đi lên con đường học bá biến thân thiếu nữ xinh đẹp, làm bước khởi đầu, gây sự chú ý.
Chỉ tiếc bây giờ bước đi này của cô tựa hồ lại không thể thành công.
Nhưng muốn cô chịu thua Văn Anh lúc này, cô tuyệt không cam lòng!
Thân phận thần bí của đối phương không dễ tra, nhưng nếu hai người là một, vậy chỉ cần có thể đả kích một trong hai thân phận của Văn Anh, cô sẽ có cơ hội xoay người!
Văn Anh không biết rằng mình nhất thời đùa giỡn sẽ làm đối thủ phát giác. Lần xuất hiện này còn dư một ngày, cô chỉ cân nhắc làm sao để không lãng phí thời gian.
Thế là, cô lôi Khương Thiên Diệp đi tới cô nhi viện.
Đại khái ngay từ đầu đã gắn mác "phiền phức" lên người cô, đối với kiểu mè nheo của Văn Anh, năng lực thích ứng của Khương Thiên Diệp đã nhanh hơn bình thường. Từ trước tới nay luôn là kẻ dẫn đầu, lúc ở cùng cô, hắn lại là người bị động đi theo.
Hắn cắm một tay vào túi quần, hỏi cô tại sao muốn đi cô nhi viện, Văn Anh vừa lấy hai tay kéo một cái tay khác của hắn, vừa bước thụt lùi, cười tủm tỉm trả lời: "Muốn đi xem những chồi non tương lai của tổ quốc nha... Lúc tận thế, mọi người đều biết nhân khẩu giảm mạnh, có lẽ sớm muộn sẽ có một ngày diệt tuyệt, nhưng tự lo bản thân còn chưa xong."
Khương Thiên Diệp chẳng nói đúng sai, "Cho dù là thời bình, những trường hợp như vậy cũng không hiếm thấy, gia cảnh khó khăn, hoặc bởi vì vấn đề bẩm sinh của đứa bé mà lựa chọn vứt bỏ."
"Gia đình có ảnh hưởng sâu sắc nhất đến mỗi một người." Cô dường như nhớ tới dĩ vãng của bản thân, đột nhiên cảm thán, "Nếu như một người không lớn lên trong một gia đình kiện toàn, tính cách của người đó có phải sẽ làm cho người ta chán ghét? Phần lớn trẻ em trong xã hội sinh ra trong gia đình kiện toàn, vậy sẽ kia những đứa trẻ kia trở nên tách biệt."
Khương Thiên Diệp nhớ tới bối cảnh thân thế của Thanh Điểu, hiển nhiên cô xuất thân từ một gia đình kiện toàn vợ chồng thắm thiết, sao đột nhiên lại cảm khái như vậy?
Bọn họ tới không đúng dịp, lúc đến nơi, liền gặp mấy đứa trẻ đang kết bè bắt nạt một bé trai.
Trong tay bé trai nắm chặt tờ giấy vẽ, nâng lên cao cao, ánh mắt bướng bỉnh cực kỳ, "Là các cậu nhìn nhầm! Mình không sai, mắt mình không có bị hư!"
"Mắt cậu rõ ràng bị hư!"
"Vẽ thật xấu, xé nó nhanh đi!"
Hai người vội vã đi đến can ngăn.
Văn Anh đến gần nhìn, trên mặt đất còn vứt vài tờ giấy vẽ, bút sáp màu nguệch ngoạc tô vẽ trời xanh mây trắng bãi cỏ xanh rì, còn có ông mặt trời râu dài, rất có phong cách ngây thơ của con nít.
Chỉ có tờ giấy của bé trai bị bắt nạt, Văn Anh ôm đem cậu bé vào lòng che chở, mới nhìn vào giấy vẽ.
Bầu trời màu đen còn có thể hiểu là mây đen khi trời sắp mưa, nhưng mặt trời là màu xanh lá đậm, bãi cỏ là màu xám trắng, mà dòng sông nhỏ uốn lượn là một mảng đỏ tươi. Màu sắc rối loạn, tạo nên một cảm giác đè nén.
Nhưng từ thái độ của cậu bé có thể nhận ra, cậu không phải cố ý muốn vẽ như vậy, mà là không thể khống chế... Có lẽ cậu bé cũng biết là vấn đề của mình, nhưng không muốn trở thành kẻ khác người, chỉ có thể ra sức cãi lại rằng mình đúng, mình giống với họ.
Là bệnh mù màu sao? Văn Anh suy đoán.
Khương Thiên Diệp đang dùng một tay ngăn lại hai đứa trẻ nghịch ngợm, chỉ thấy cô bỗng nhiên cười rộ lên, hỏi các bé: "Các em cảm thấy cậu ấy vẽ không đẹp phải không?"
Mọi người gật đầu.
"Quá đáng sợ!"
"Không thích, xấu quá!"
Bọn trẻ trắng trợn mà nghiêm khắc phê bình, khiến bé trai khổ sở cúi thấp đầu.
Văn Anh sờ đầu cậu bé, thần bí nói: "Kỳ thực đây là một phép thuật nha, các em xem."
Cô chỉ tay vào tờ giấy, hình vẽ vốn đã có màu sắc đột nhiên dập dờn giống như sóng nước, sau đó từ đáy nước bắt đầu gợn sóng lăn tăn, màu sắc mới thay thế cho màu sắc ban đầu. Cuối cùng, bức tranh của bé trai có màu sắc đáng yêu trong sáng như bao đứa trẻ khác, thậm chí còn đổi màu từ từ, lập tức trở nên nổi bật.
Bọn nhỏ nhìn không chớp mắt, cả tập thể phát ra tiếng "Quao" thán phục, sau đó, lập tức đi tìm bức tranh của mình, đưa giấy tới trước mặt Văn Anh.
"Chị làm phép đi! Làm phép đi!"
Văn Anh giả vờ khó xử, "Nhưng phép thuật này không phải là chị làm, bức tranh là do cậu ấy vẽ đúng không? Xuất hiện phép thuật cũng phép thuật của cậu ấy, chị chỉ nhìn ra được thôi."
"Thật sao?"
"Thì ra Mộc Mộc lợi hại như vậy!"
"Muốn xem phép thuật, Mộc Mộc vẽ một bức nữa đi!"
Văn Anh thấy bé trai tên Mộc Mộc nhìn chằm chằm bức tranh trong tay mà ngây người, không khỏi lay cậu bé một cái, khiến cậu chú ý tới những bạn nhỏ nhiệt tình kia.
Khương Thiên Diệp ngắm nhìn sườn mặt của cô mà thẩn thờ.
Hắn biết tại sao cô không trực tiếp thay đổi sắc thái thị giác của Mộc Mộc, như lần đó giúp hắn đối phó với chứng sợ máu. Bởi vì khi cô đi rồi, "phép thuật" này sẽ biến mất không còn tăm hơi. Đây chính là chỗ thông minh lại dịu dàng của cô.
Tiếng ồn ào của bọn nhỏ khiến giáo viên chú ý, đối với phép thuật trong miệng mấy đứa bé, giáo viên cũng sẽ không tin là thật, chỉ cho rằng bọn họ có kỹ xảo nào đó dỗ con nít thôi.
Bọn họ chỉ nói là tham gia hoạt động ở xã khu, có nghĩa vụ chơi đùa với bọn trẻ một ngày, các giáo viên đương nhiên cũng vô cùng hoan nghênh.
Ngày đó trôi qua rất nhanh, Văn Anh cảm giác thời gian sắp đến, bèn cùng hắn trở về nhà trọ.
Lúc sắp đi, cô kéo lại tay của Khương Thiên Diệp, "Tôi vẫn không yên lòng Mộc Mộc, không biết có còn cơ hội quay lại hay không, cậu trông nom cậu bé giúp tôi nhé..."
"Ừ."
"Quên nói, lần này nghỉ phép, tôi cũng chơi rất vui vẻ." Cô nháy mắt mấy cái, "Cám ơn Khương tiên sinh đã đi cùng tôi."
Thái độ của cô thoải mái như vậy, cũng làm hắn nở nụ cười, dừng một lát, mới gọi cô một tiếng: "Thanh Điểu..."
"Hửm?" Cô vừa phát ra một âm tiết, ánh mắt còn đang khó hiểu, thân thể lại dần dần nhạt đi, biến mất không thấy.
Khi cô đã đi được hồi lâu, hắn mới chợt nhận ra thời gian của cả hai lần, đều là ba ngày.
Đồng dạng, "Người đẹp say ngủ" mê man ba ngày từ trên giường tỉnh lại.
Lần này chờ cô không phải Hạ Nghi, đối phương đại khái là bận việc. Cho nên Văn Anh vừa tỉnh, đã có máy quay nhắm ngay cô, đồng thời có người bật thốt: "Tỉnh rồi tỉnh rồi."
Cô không thích ứng mà nháy mắt.
"Xin chào, chúng tôi là ký giả của tòa soạn xx, bởi vì bệnh của ngài rất kỳ lạ, tôi xin hỏi ngài có thời gian tiếp phỏng vấn của chúng tôi không?"
Văn Anh không nghĩ tới nhân viên y tế trong trường lại không cản được người, không khỏi cau mày, "Thật ngại quá, tôi từ chối."
"Không sao không sao, ngài vừa tỉnh lại, việc này có thể lý giải, vậy cha mẹ ngài ở đâu? Xin hỏi họ có thể tiếp phỏng vấn của chúng tôi không?"
"Thật ngại quá, tôi không có cha mẹ."
Cô mặt mày lạnh lùng, định xuống giường gọi người, đại khái là "ngủ" quá lâu, đầu óc bỗng chốc choáng váng, nghiêng người ngã về một bên.
Nhưng một giây sau, đã được một người đỡ lấy.
_____
Ta cố ta cố ta ráng ta ráng... _(:」∠)_