Edit: Thiên Tình
Văn Anh liếc mắt nhìn nhà Trâu Vệ Đông, lúc này mới đi tới chỗ hắn: "Sao anh lại ở đây..."
"Về nhà làm sủi cảo, hửm?" Phương Tỉnh nhướng mày cười.
Lời nói dối bị vạch trần, Văn Anh cũng không quá để ý. Cô đi tới bên cạnh, nhìn thấy dưới chân hắn vứt đầy tàn thuốc, lông mày khẽ nhíu, "Ít hút mấy điếu đi."
Phương Tỉnh nắm khuỷu tay cô kéo đến gần mình, nở nụ cười, "Em quản anh?"
"Ai dám quản đại thiếu gia." Cô liếc xéo hắn, "Anh không đến quản tôi, tôi đã cám ơn trời đất rồi." Lời nói ám chỉ.
Ánh mắt hắn đột nhiên biến đổi, Văn Anh cho rằng lời nói của mình đã kích thích hắn. Nhưng hắn bỗng đưa bàn tay đến bên cổ cô, cô vô ý thức tránh né, vẫn bị hắn bắt kịp, ngón tay vuốt nhẹ ở một nơi trên cổ.
Cô mới nhớ tới, Trâu Vệ Đông đã lưu lại dấu hôn ở đó.
"Em muốn cái gì?" Mắt hắn trở nên tối sầm, trong giọng nói lộ ra một tia bá đạo, "Trâu Vệ Đông không phải đã sớm không cần em nữa sao, sao phải bỏ gần cầu xa? Em muốn cái gì, anh giúp em."
"Phương Tỉnh!"
Lúc cô tức giận, bao giờ cũng gọi hắn như vậy, nhưng có đôi khi là thật sự tức giận, có đôi khi nửa vui nửa giận. Tiếng nói của cô không trong veo như thiếu nữ, nhưng lại có một loại ý nhị triền miên. Mái tóc xoăn hình như vừa được gội, ướt át mà tản mạn, khiến khuôn mặt buồn bực của cô trở nên điềm đạm đáng yêu.
Hắn hút thuốc một hơi thật mạnh, chưa nhả khói ra hết, liền cúi đầu hôn môi cô.
Văn Anh sao có thể đoán được hắn lại đột nhiên phát điên, nhất thời không kịp né, bị hôn phải. Khói từ miệng hắn truyền qua, cô không đề phòng, ho đến sặc sụa.
"Phương Tỉnh anh điên rồi à?" Cô rất khó chịu, đánh vào vai hắn muốn đẩy ra hắn.
"Em mới điên rồi." Hắn dời môi, hung hăng trừng mắt cô, mặc nàng ho khan đến đỏ cả mặt, "Trâu Vệ Đông chẳng qua chỉ là một lão nam nhân thích ăn chơi chè chén, anh cũng có tiền, anh cũng có tài nguyên, anh còn trẻ tuổi hơn hắn, sao em tình nguyện theo hắn cũng không theo anh?!"
Văn Anh bắt lấy cổ áo của mình, ho ra nước mắt. Hắn chỉ nhìn, như là bị người dội lên đầu gáo nước lạnh, bỗng nhiên nếm được chút cảm giác đau lòng.
Hắn tới gần, ""Anh Anh, anh...""
Cô giơ tay lên, một cái tát chợt đánh vào mặt hắn.
""Bốp!""
Khu biệt thự luôn yên tĩnh, một tát này đánh cho lanh lảnh vang dội, ở ven đường rất xa vang vọng.
Cô nhìn hắn, ánh mắt lạnh cực kỳ.
""Tại sao? Bởi vì hắn chưa bao giờ sẽ ép buộc tôi.""
Ban tổ chức《 Hãy để chúng ta yêu nhau một tuần 》tận dụng mọi thời cơ, giống trống khua chiêng sắp đặt hành trình tới Tam Á, Hải Nam. Kỳ này vẫn là cuộc thi đối kháng giữa ba đôi CP, ban tổ chức thuê một căn biệt thự ven biển cho họ ở lại sinh hoạt, dưới bối cảnh cát vàng biển xanh làm nổi bật, bất kể là những hành động lãng mạn của các cặp đôi, hay cuộc đối đầu khẩn trương kích thích, đều có khả năng phát sinh. Là phân đoạn mà fan chờ mong đã lâu.
Ngoại trừ hai đội đang tạo cơn sốt trên mạng, còn có một đội, gồm có minh tinh Triệu Minh Húc, vốn là một ca sĩ, lại lấy hình tượng nam phụ ôn nhu được hoan nghênh rộng rãi, cùng với Đồng Hủy, thành viên hát chính của nhóm nhạc đang hot Mini mới ra mắt. Chỉ là đội này nhân khí hơi kém, độ quan tâm không bằng hai đội trước.
Nhưng lần này vừa đến Tam Á, mọi người rõ ràng cảm nhận được giữa Văn Anh và Phương Tỉnh không đúng lắm.
Nhiệm vụ cơm trưa là khiến bọn họ làm cơm chung, Văn Anh tay nghề tốt, nên cô làm bếp chính, những người khác giúp làm vài món, hoặc đi theo làm trợ thủ.
Nhìn Đồng Hủy luống cuống tay chân rửa rau, Triệu Minh Húc đứng ở cửa phỏng bếp cảm khái, ""Không so sánh không biết...""
Đồng Hủy giơ cái muôi về phía hắn.
Lô Trạch đang cắt lại một lần những phần rau Chu Bùi chưa cắt tốt, Chu Bùi ở bên cạnh nhỏ giọng xin lỗi, lấy lòng giúp hắn xắn tay áo, bầu không khí có vẻ vô cùng tốt đẹp.
""Leng keng.""
Tiếng vang truyền đến, người trong phòng bếp đều giật mình, chuyển tầm mắt.
Hóa ra là Phương Tỉnh lỡ tay làm rớt nồi inox, hắn nói tiếng ""xin lỗi"", mọi người liên tục nói không sao, liền trở về làm chuyện của mình.
Lô Trạch không tự chủ được đưa mắt nhìn bên kia.
Văn Anh đang xào rau, Phương Tỉnh ở bên cạnh hỗ trợ. Chỉ tiếc đại thiếu gia chưa từng xuống bếp, càng giúp càng loạn. Văn Anh không nói một lời thu dọn cho hắn, không trách cứ hắn, nhưng cũng không nói cho hắn biết cách làm, bầu không khí rất đè nén.
Có mấy lần, Lô Trạch dường như có thể nhìn ra hắn muốn nổi nóng, nhưng lại nhịn xuống.
Không biết tại sao, nhìn cách họ ở chung khiến hắn hồi tưởng tới những ngày học đại học. Lúc học đại học năm ba, hắn và Văn Anh sống chung, mỗi khi cô nấu ăn, hắn đều ở cạnh bên hỗ trợ, lúc bắt đầu cũng như vậy, càng giúp càng loạn, cô giận đến nỗi xông lên đánh người, hắn liền thuận thế chặn ngang nâng cô lên, đánh chết không buông, cô vừa đấm hắn vừa cười, dần dần lại không giận nữa.
Bởi vì nghĩ quá mức nhập tâm, hắn không cẩn thận cắt tới đầu ngón tay, vẽ ra một vết máu.
Nghe thấy Chu Bùi kinh ngạc thốt lên, hắn lắc đầu, ""Không có gì, tôi lên lầu dán băng keo.""
Chu Bùi dừng công việc, nói: ""Vậy em lên chung với anh nhé."" Băng bó vết thương hiển nhiên cũng là một tình tiết đáng xem, cô sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Phòng bếp thiếu hai người, càng thêm trống trải an tĩnh.
Phương Tỉnh nhẫn nại đến một giới hạn, xả cổ áo, bỏ lại một câu: ""Tôi đi ra ngoài một chút."" Liền bỏ lại đồ vật xuống chạy mất.
Cặp còn lại hai mặt nhìn nhau, chỉ có Văn Anh vẫn xào món ăn, bảo Đồng Hủy "Đưa cái đĩa", như là không nghe thấy.
Rốt cục làm xong, lúc ba người đồng thời bưng món ăn ra, Phương Tỉnh từ bên ngoài mở cửa đi vào.
""Tôi ở ngoài kia bắt về một con côn trùng, mọi người xem xem đây là chủng loại gì?"" Hắn không chờ người khác từ chối, lập tức đưa đến trước mặt bọn họ!
Con côn trùng không biết tên này đang phe phẩy hai sợi râu.
Trong biệt thự bỗng vang lên tiếng rít của Đồng Hủy, cơ hồ muốn bật tung nóc nhà.
Phương Tỉnh cười đau bụng, "Này, lá gan của cô còn có thể nhỏ hơn nữa không ——"" Lời nói tuy là nói với Đồng Hủy, nhưng tầm mắt hắn lại không tự giác nhìn Văn Anh.
Lại như hồi nhỏ, cậu nhóc nghịch ngợm vì muốn thu hút sự chú ý của con gái, mà kéo bím tóc cô ấy.
Hắn phát hiện Văn Anh đứng bất động, cho rằng cô vẫn không muốn để ý mình, giận dỗi tiếp tục đến gần cô.
Trong chớp mắt này, Văn Anh cơ hồ cảm nhận được sự sợ hãi, bản năng thân thể khiến sắc mặt cô trắng bệch. Phương Tỉnh đột nhiên cảm thấy có chút bất an, lại bước tới hai bước.
""Anh đang làm gì vậy!?""
Lô Trạch vừa giận vừa sợ quát. Hắn vừa vặn xuống lầu, nhìn thấy cảnh này liền bỏ lại Chu Bùi, vọt tới cạnh Văn Anh.
Hắn chắn đi Phương Tỉnh, một tay từ phía sau bưng kín mắt Văn Anh, ""Đừng nhìn.""
""A Trạch..."" Giọng Văn Anh khẽ run, gọi hắn.
Lúc chương trình ghi hình, cô chưa từng gọi hắn như vậy, đến nỗi tất cả mọi người cho rằng mình nghe lầm, nhưng một giây sau, phản ứng của ảnh đế phảng phất gián tiếp nói cho họ biết không nghe lầm.
""Đừng sợ, anh bảo anh ta vứt thứ đó đi ngay."" Lô Trạch phát hiện khi cô nghe được hai chữ ""thứ đó"" vẫn là không thể khống chế run lên, tầm mắt hắn nhìn về phía Phương Tỉnh rét lạnh như có thể đông chết người.
Nếu như đến giờ Phương Tỉnh còn không hiểu thì thật sự ngu hết thuốc chữa rồi, phía sau có một cửa sổ, hắn lập tức ném côn trùng đi rất xa.
Văn Anh đã xoay người lại, bàn tay mà Lô Trạch dùng để che mắt cô cũng thuận thế thả xuống, bị cô níu chặt tay áo. Hai người cách rất gần, hô hấp có thể nghe thấy, nếu tiến lên một bước nữa là có thể đi tới ngực hắn.
Lô Trạch rất muốn ôm cô, nhưng hắn biết bọn họ đã vượt mức.
Trong biệt thự đâu đâu cũng có máy quay, những chuyện lúc trước còn có thể giải thích là ""tình hữu nghị với người hợp tác cũ"", nếu ôm cô, mọi thứ sẽ biến chất.
Một tay khác buông thả bên chân siết chặt, hắn cảm thấy hơi bực bội, nổi cáu với Phương Tỉnh: ""Anh có biết cô ấy sợ côn trùng không hả?!""
""Tôi không biết!"" Phương Tỉnh nhìn phản ứng theo bản năng của Văn Anh, ánh mắt cũng lạnh xuống, "Tôi cũng muốn hỏi xem, làm sao Lô ảnh đế lại biết.""
""Anh không biết mà dám làm như thế. Quả nhiên vẫn là con nít, trò đùa dai không phân biệt trường hợp."" Lô Trạch cười gằn.
Phương Tỉnh rất tức giận, mắt thấy siết chặt nắm đấm liền sắp tiến lên đánh người, Triệu Minh Húc vừa thấy bầu không khí không ổn, vội vàng cản người lại, nhìn Phương Tỉnh: ""Ít nói vài câu đi, tôi thấy Văn Anh hình như thật sự bị doạ sợ, anh dìu cô ấy lên lầu trước đi.""
Lô Trạch cay nghiệt nói: ""Không cần, để tôi dìu. Bảo anh ta rửa tay trước, còn chê cô ấy chưa đủ khó chịu sao?""
Phương Tỉnh sốt ruột bước về trước một bước, lại thấy Văn Anh trốn tránh rõ ràng như vậy, cắn răng, quay đầu liền đi phòng vệ sinh.
Văn Anh rũ mắt ở trong lòng thở dài, cô đương nhiên không ghét Phương Tỉnh, chỉ có điều nếu để mặc đối phương hành động theo ý thích, muốn bá đạo liền bá đạo, muốn ép buộc liền ép buộc, tương lai sợ sẽ là Trâu Vệ Đông thứ hai.
Mà so sánh với chuyện lần trước, cô đúng lúc ý thức được gần đây cô và đối phương đã quá mức thân cận.
Trước khi chưa hoàn thành nhiệm vụ, bất luận quá thân thiết với ai, đều sẽ ảnh hưởng tiến độ với những người khác.
Gian phòng nào trong biệt thự cũng gắn máy thu hình, chỉ có phòng rửa tay là không.
Lô Trạch đỡ Văn Anh vào phòng, chỉ thấy cô cúi đầu xem đi xem lại khắp người, hắn không khỏi hỏi: ""Làm sao vậy?""
Cô căm ghét cau mày: ""Em cảm thấy có côn trùng bò trên người..."" Sau đó bắt đầu gãi cánh tay và cổ mình, đến nỗi cào ra những vệt đỏ.
Hắn lập tức bắt lấy tay cô, ""Đừng gãi!""
Cô vẫn không nghe, hắn chợt nhớ lại tính cách của cô, không tự chủ dỗ: ""Anh mở nước cho em nhé, có được không? Tắm là không sao.""
Tại sao cô sợ côn trùng, nếu truy cứu thì chính là vì hắn.
Lúc học đại học, Văn Anh vì hắn muốn học làm bếp, bèn tham gia một lớp huấn luyện nấu ăn, có lẽ do thu phí quá rẻ, môi trường của lớp huấn luyện rất tệ. Ở nơi huấn luyện, trong khe đá dưới nền đất bò đầy con rết. Trước đó cô đã rất sợ côn trùng, nhưng vẫn là cố nén không thoải mái mà học, vừa về tới trường học liền phát sốt.
Lớp huấn luyện kia đương nhiên là không quay lại, nhưng suốt một tháng, cô vẫn sẽ gặp ác mộng côn trùng bò đầy người. Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy côn trùng, phản ứng của cô đều sẽ kịch liệt hơn người khác gấp trăm lần.
Chuyện này cho tới nay chỉ có hắn biết.
Cô bĩu môi, ""Được rồi.""
Dáng vẻ không thể không thỏa hiệp với hắn thế này, Lô Trạch cũng thường thấy, mặt mày hắn nhu hòa xuống.
Phảng phất lại trở về thời đại học, khoảng thời gian cô gặp ác mộng, bọn họ thuê gian phòng ở ngoài, mỗi lần cô bừng tỉnh nói có côn trùng, hắn đều sẽ ôm cô vào lòng, như bọc một lớp vỏ ngoài bảo vệ cho cô, cô sẽ từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng ——
Lô Trạch mở nước xong đi ra ngoài, định thay Văn Anh lấy quần áo tắm rửa. Phương Tỉnh đã mở cửa đi vào.
""Cô ấy đâu?""
""Đang tắm.""
"Ồ."" Phương Tỉnh cười khẩy, ""Vậy sao anh còn không đi ra?""
Lô Trạch vẫn ung dung nhìn hắn, đáp trả: ""Đang chuẩn bị ra ngoài, không nghĩ tới anh lại tiến đến, đi thôi.""
""Đi cái gì? Tôi là bạn trai cô ấy. Bạn gái bị hoảng sợ, tôi ở trong phòng với cô ấy rất bình thường thôi.""
""Bạn trai trong chương trình thực tế."" Lô Trạch cười nhẹ một tiếng.
Phương Tỉnh nghe ra sự trào phúng trong giọng nói của hắn, lại không phát giận ngay. Hắn tới gần đối phương, hạ giọng khiêu khích: ""Đúng vậy, bạn trai giả thì sao? Dù sao cũng đỡ hơn —— bạn trai cũ bị vứt bỏ.""
Khoảng thời gian lúc nãy, hắn không chỉ đi rửa tay mà thôi.
Lô Trạch chợt nhìn hắn.
Giữa hai người sóng ngầm phun trào, mưa gió kéo đến.