Tuy nhiên Chung Gia Hân không ngờ, bản thân chưa kịp đến nhà họ Mộng thăm dò thì Lục Thanh Tâm đã chủ động đến tìm cô ta.
Trong gian phòng đặt riêng được thiết kế chủ đạo theo tông màu gỗ trầm ấm áp, mang theo hơi thở bình dị của phong cách Nhật Bản cổ điển.
Hương trà thơm ngát hòa quyện cùng tiếng đàn tranh êm dịu, đã tạo nên một khung cảnh an yên khiến người ta dễ dàng buông bỏ những ưu tư muộn phiền.
Nhưng đối với Lục Thanh Tâm thì hoàn toàn không.
Cho đến tận bây giờ bà vẫn chưa thể nào tin được…
Tiếng cửa phòng bật mở, một cô gái xinh đẹp được phục vụ cẩn thận dẫn vào.
Hôm nay Chung Gia Hân chọn cho mình một bộ váy màu vàng tươi tắn có họa tiết hoa nhí trẻ trung, kết hợp cùng lối trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, trông vừa dịu dàng vừa thanh thuần điềm đạm.
"Con chào dì, dì đợi con đã lâu chưa ạ?"
Đây cũng là lần đầu tiên bà chậm rãi quan sát một cô gái kỹ càng như vậy.
Khuôn mặt kiều mỵ xinh đẹp, dáng người yểu điệu thướt tha, đây đích thị là kiểu phụ nữ khiến đàn ông vừa gặp đã yêu.
Ánh mắt Lục Thanh Tâm lạnh như băng, đôi môi câu lên một nụ cười như có như không.
"Ngồi đi."
Nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng Mộng phu nhân càng thêm phần nặng nề.
Thành thật mà nói thì đối với bà, Chung Gia Hân cũng không khác gì là con cháu trong nhà, cùng ăn cùng học với Mộng Tịch Ái nhưng thật không ngờ…
Là vợ chồng bà không có mắt nhìn người hay do đứa trẻ này che giấu quá tốt…
Đợi sau khi trà sư thực hiện xong tất cả nghi thức, bà mới nhẹ giọng phân phó.
“Cô cứ ra ngoài trước đi.”
Người kia cười nhẹ gật đầu, khi đã thu dọn xong dụng cụ liền nhanh chóng ra ngoài.
Cả căn phòng lập tức liền trở nên yên tĩnh đến quỷ dị.
Tinh ý cảm nhận được ánh nhìn vừa sắc vừa nhọn của người đối diện, Chung Gia Hân không khỏi bồn chồn lo lắng.
Nếu đây là kẻ khác, cô ta nhất định sẽ tức tối mà phất tay bỏ đi, nhưng nhớ đến những gì Trương Hạo Dân dặn dò, đành phải nén lòng nhẫn nhịn ngồi lại.
Lục Thanh Tâm không phải đã biết gì rồi chứ?
“Dì à… hình như hôm nay tâm trạng dì không tốt?”
Chung Gia Hân ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt hạnh đen láy vừa thanh vừa sáng như ẩn chứa vô số tâm sự.
Lục Thanh Tâm nao nao, bất giác tưởng tượng đến cảm xúc của con rể khi nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ này.
Hừm, thảo nào…
“Đúng là đã có một số chuyện xảy ra.”
Giọng bà nhẹ nhàng, chậm rãi mà chín chắn, mang theo sự uy nghiêm của những người quyền cao chức trọng.
Nhấp một ít trà, đặt lên bàn một tập hồ sơ, Lục Thanh Tâm nhẹ nhàng nói tiếp:
“Tiểu Hân, con nói xem, sau khi nhìn thấy cái này xong nếu con là dì con sẽ làm thế nào đây?”
Nghe thấy những lời này, Chung Gia Hân không khỏi giật mình chột dạ.
Giữa vững nụ cười trên môi, cô ta cầm lấy tập hồ sơ trên bàn mà từ từ thận trọng mở ra.
Ngay lập tức hai mắt cô ta trợn tròn, gương mặt trắng bệch, cả người không kìm được run lên.
Bên trong tập hồ sơ kia, toàn bộ đều là ảnh chụp cô ta cùng Trương Hạo Dân đang quấn quýt ân ái triền miên.
Dùng mắt cá chân suy nghĩ cũng biết, nếu những thứ này bị lộ ra ngoài, cả Trương Hạo Dân lẫn cô ta đều sẽ gặp phiền phức lớn!
Người phụ nữ đứng đầu nhà họ Mộng có khác! Thoạt nhìn thì hiền lành nhu hòa nhưng khi ra tay, bà đã đánh một đòn phủ đầu thật đau! Quả nhiên là không thể xem thường!
“Thế nào? Cháu không thấy người trong hình có chút quen thuộc sao?”
Ánh mắt của Lục Thanh Tâm trầm lại, lạnh lùng nhìn Chung Gia Hân, trên gương mặt điềm tĩnh hiện rõ vẻ tức giận.
Bà không ngừng thở sâu, nâng chén trà trước mặt uống liền mấy ngụm, mới miễn cưỡng đ è xuống cơn giận dữ trong lòng.
“Dì…”
“Cô còn mặt mũi gọi tôi là dì hả?”
Bà nhếch môi cười lạnh, giọng nói càng ngày càng trầm xuống:
“Gia đình tôi… con gái tôi đã đối xử tệ bạc không tốt với cô ở điểm nào, để bây giờ sau lưng, cô lại lang chạ với chồng nó như vậy?”
Được lăng xê với danh xưng “nữ thần”, Chung Gia Hân luôn tỏ vẻ thanh cao, nhưng sau lưng lại khéo léo lợi dụng uy danh của nhà họ Mộng để lên mặt tự đắc với mọi người.
Hiện tại ở trước mặt Lục Thanh Tâm, cô ta đã bị đánh về nguyên hình, hoàn toàn không kịp trở tay.
Sắc mặt tái nhợt cứng đờ, hai tay siết chặt cố ép bản thân không được kích ta tức giận, cô ta muốn phản kích, nhưng hiện tại chỉ có thể tự cấu vào đùi mình cam chịu.
"Dì à… con…”
Đôi môi hồng run rẩy mím chặt, ánh mắt tích đầy hơi nước, hệt như dáng vẻ vô tội của một cún nhỏ không hiểu chuyện.
“Dì ơi… con xin lỗi… Con biết con sai rồi… thật tình con cũng không muốn như thế đâu?”
Đơn thuần, nhu nhược, cộng với có vẻ ngoài e ấp thanh thuần.
Tất cả những yếu tố trên đều dễ dàng khiến bất kỳ ai cũng không đành lòng nặng lời trách tội cô ta.
Nếu là trước kia có thể Lục Thanh Tâm sẽ động lòng mà thương xót cho cô ta nhưng đáng tiếc Chung Gia Hân đã chạm vào giới hạn cuối cùng của bà.
Đối với một người mẹ, không gì quan trọng hơn hạnh phúc của con mình.
“Không muốn như thế? Nhưng cô xem, con gái tôi đã bị hai người dày vò thành cái dạng gì? Chung Gia Hân, đâu phải cô không biết Tiểu Ái nó đã mang thai đến tháng thứ năm rồi… Cô tằng tịu với chồng của nó ngay lúc này như thế, liệu có còn lương tâm nữa không?"
"Dì ơi…"
Nước mắt lăn dài trên má, với vẻ mặt ẩn nhẫn đau khổ, cô ta liên tục lắc đầu phủ nhận, cố gắng phân trần.
"Con biết là con đã sai… con không mong dì và Tiểu Ái có thể tha thứ.
Nhưng làm ơn xin hãy nghe con nói… con thật sự chưa bao giờ có ý định sẽ chen chân phá hoại hạnh phúc của cậu ấy… chưa bao giờ…"
"Vậy cô lên giường với con rể tôi làm gì? Ngủ cho vui chắc?"
Trước đôi mắt sắc lạnh như dao của người đối diện, Chung Gia Hân tủi thân đưa tay lau đi dòng nước mắt còn vương bên má.
"Con… con với Hạo Dân… "
Giọng nói như nghẹn lại nơi cuống họng, cô ta cúi thấp đầu dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Tựa như một con thú nhỏ đang run rẩy sợ hãi.
Một lúc lâu sau cô ta mới thấp giọng nói nhỏ:
"Từ khi quyết định bên cạnh Hạo Dân, con đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này… dì ơi… con không mong cầu dì tha thứ nhưng con xin dì… xin dì để con tiếp tục ở bên cạnh anh ấy…"
Cả người Lục Thanh Tâm choáng váng như vừa bị ai đó hung hăng cho vài cái tát, bà xây xẩm mặt mày, chẳng muốn tin vào những gì mình nghe thấy.
"Cô có biết mình đang nói gì không? Cô có còn liêm sỉ không?… Muốn tôi tác thành? Nằm mơ đi!!!"
Chung Gia Hân nước mắt lưng tròng ngước lên, giọng nói khàn đặc vô cùng tha thiết.
"Dì ơi, con không thể nào sống thiếu anh ấy được… con chẳng mong cầu bất cứ cái gì.
Xin dì chấp thuận… con chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh Hạo Dân cả đời thôi…".