Nhìn tấm hình cưới trước mặt, nội tâm của Nhậm Vũ lúc này lại lộn xộn khó yên.
Đã hơn sáu tháng kể từ ngày giỗ hôm ấy, mặc cho những cố gắng hòa giải từ phía anh thì Mỹ Uyên lại chẳng đoái hoài gì.
Anh biết trong chuyện này là mẹ anh đã không phải với cô trước nhưng dù sao mọi thứ cũng đã qua rồi, cùng là người một nhà với nhau, việc gì phải tính toán hơn thua như thế.
Xin lỗi thì anh cũng đã xin rồi, tìm cách bù đắp thì anh cũng đã làm rồi.
Cớ sao cô vẫn cứ lạnh lùng như sắt đã, rốt cuộc anh phải làm gì thì cô mới hài lòng đây?
“Anh hai… anh hai không hay rồi!”
Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, Nhậm Tinh Tinh từ đâu hớt hải chạy đến, chìa điện thoại ra trước mặt anh trai.
“Sao có việc gì?”
“Anh nhìn đi.”
Trong điện thoại là livestream phát trực tiếp hình ảnh Đào Thanh Thảo đang gào khóc thảm thiết trước đại sảnh của tập đoàn Diệp Thị.
“Chuyện này là thế nào? Sao cô ấy lại đến đó?”
“Bây giờ anh còn thời gian để thắc mắc sao? Chị Thảo đang mang thai con của anh đấy, anh có thể đoái hoài một chút đến chị ấy được không?”
Nghĩ đến đứa con trong bụng cô nhân tình, Nhậm Vũ mới hoảng hốt cầm chìa khóa chạy đi.
Trên xe tâm trí anh cũng chẳng được yên tĩnh, khi cô em gái cứ luôn miệng luyên thuyên không ngừng.
“Chuyện này em dám cá là do bà vợ của anh làm, nghĩ thì thật tội cho chị Thảo, đang bầu bì mà còn bị dày vò lên xuống.”
“Em bớt nói mấy câu khó nghe đi.”
“Em đây chỉ nói đúng sự thật!”
Trước tính cách bướng bỉnh của em gái, Nhậm Vũ cũng đành bất lực thở dài, trong đầu ngổn ngang rất nhiều câu hỏi.
Vậy là xem ra… Mỹ Uyên đã biết chuyện gì đó rồi.
Bây giờ anh có nên thú nhận tất cả với cô ấy không?
[Con nói xem nó có từng xem con là chồng chưa?]
Giọng nói của mẹ anh hôm nào vẫn văng vẳng bên tai, tựa như một con dao sắc bén cắt sâu vào tâm trí anh.
[Đàn bà con gái đã đi lấy chồng rồi, mà cứ dấu dấu diếm diếm vậy thôi.
Thật là khiến người ta chẳng tin tưởng được!]
Càng nghĩ lại càng thấy đau đầu…
Dưới sự trợ giúp của nhân viên bảo an, Đào Thanh Thảo đã được an toàn hộ tống ra ngoài.
Mệt mỏi vì phải cắt đuôi đám phóng viên, lại nhìn thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của nhân tình, Nhậm Vũ cũng chỉ biết im lặng nhẫn nhịn.
“Anh Vũ… em xin lỗi.
Em không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh xắn, kết hợp cùng đôi mắt to tròn ửng đỏ, Đào Thanh Thảo bây giờ giống như một con thú nhỏ bị người ta khi dễ bắt nạt.
“Thu lại ánh mắt của anh đi.
Anh đừng quên bây giờ chị ấy đang mang thai con của ai.”
"Chị à, là anh em ăn nói vụng về.
Chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của chị."
Vừa dỗ dành người tình của anh trai Nhậm Tinh Tinh vừa lên giọng phủ bỏ tất cả trách nhiệm lên người Diệp Mỹ Uyên.
"Chị nói hết cho em nghe đi, có phải ả đàn bà kia đã dọa nạt gì chị đúng không? Ỷ mình có chút tiền thì hay lắm à? Chị yên tâm, em và mẹ sẽ luôn ủng hộ chị."
“Tinh Tinh…”
Được “em chồng” an ủi, Đào Thanh Thảo yếu đuối gạt đi nước mắt, lộ ra một nụ cười gượng gạo đầy bất lực.
“Chị thật sự không hề muốn như vậy… Nhưng đứa bé… đứa bé làm gì có tội tình gì cơ chứ...”
Nhìn người “chị dâu”dựa vào vai mình mà khóc đến khàn cả giọng, Nhậm Tinh Tinh càng cương quyết cho rằng những suy nghĩ của mình là đúng.
“Tinh Tinh nói không sai đâu.”
Bà Nhậm từ trong bếp đi ra cùng tô cháo thịt bò thơm lừng, giọng nói hằn học đay nghiến:
“Trọng bụng của con là đứa cháu đầu lòng của nhà họ Nhậm chúng ta, việc gì con phải sợ hãi cái con ả không biết chửa đẻ đó.”
"Mẹ à, chuyện này chắc Uyên Uyên chỉ là nhất thời tức giận mà thôi."
Thấy con trai vẫn luôn miệng nói giúp có Mỹ Uyên, bà ta càng gằn giọng:
"Con không cần bào chữa cho cái ngưỡng con dâu mất nết đó."
Dứt lời liền cầm tay Đào Thanh Thảo động viên:
“Thật ra trong mắt dì vẫn luôn xem con là con cái trong nhà, nếu như không phải trước kia hai đưa lỡ dở thì vị trí con dâu này còn đến lượt con nhỏ họ Diệp đó hay sao?”
Được lời như cởi tấm lòng, cô ta liền thút thít vẻ nuối tiếc.
“Đó cũng là điều hối tiếc nhất trong đời con!”
Nước mắt lăn dài, giọng cô ta nghẹn thắt đến đau lòng.
“Nhưng đáng tiếc… con và anh Vũ lại là có duyên nhưng không phận.
Chỉ cần… con chỉ cần gia đình bác và chị Uyên chấp nhận đứa trẻ mà thôi.”
“Ôi Thảo Nhi, con thật là một đứa trẻ hiểu chuyện đến đáng thương mà.”
Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai thì ghét tôn ti họ hàng.
Càng quý mến Thanh Thảo bao nhiêu thì bà Nhậm càng không nhìn vừa mắt Diệp Mỹ Uyên bấy nhiêu.
“Con yên tâm, dì làm sao để con và đứa cháu nội độc đinh của dì phải chịu uất ức chứ.”
Cái thứ con dâu hỗn hào ngang bướng ấy, nếu không phải vì nó có nhiều tiền trong tay thì bà đã sớm kêu Nhậm Vũ đá quách nó đi rồi.
Giờ đây Thảo Nhi đã có thai rồi, bà không tin con trai mình còn tiếp tục dung túng cho cái loại gái độc không con này được nữa.
Mà dù cho Nhậm Vũ có tiếp tục nhân nhượng thì bà cũng không đồng ý.
Dù sao cũng chỉ là vài đồng bạc lẻ, không có nó thì nhà họ Nhậm bà cũng chẳng chết đối.
Vả lại chỉ cần ly hôn thì con trai bà đã nghiễm nhiên có được một nửa số tài sản của nhà họ Diệp.
Im lặng nghe hết những mình mà mẹ con nhà họ Nhậm bàn tính, quản gia Hà cẩn thận khép chặt cửa lại.
Quả nhiên cuộc đời thật muôn màu muôn vẻ! Sống đến từng tuổi này, các con cũng đã yên bề gia thất.
Nhưng thật sự bà chưa bao giờ thấy ai trơ trẽn như Đào Thanh Thảo này, đã lang chạ với đàn ông có gia đình lại còn ra vẻ bạch liên hoa ngây thơ vô tội.
Khóc lóc nhờ nhà chồng người ta khuyên bảo vợ? Ăn trộm còn bắt phải khép cửa nữa à?
Cầm điện thoại trong tay, bà nhẹ giọng thông báo:
“Hôm nay nhà ta có khách, nên thiết đãi món gì thưa cô chủ?”.