Mỹ Uyên trầm mặc, bên lý bên tình, cô biết rõ đâu là điểm dừng.
Drama, ồn ào nào rồi cũng có hồi kết.
Qua vài tháng nữa, thì sẽ chẳng ai nhớ Nhậm Vũ là ai.
Chỉ cần bọn họ chịu ai phận, cô cũng không chấp nhất.
Vỗ nhẹ lên bàn tay con gái, Như Ý thủ thỉ:
“Hôn nhân là câu chuyện của hai người, nếu có kẻ thứ ba xuất hiện thì người trong cuộc phải nhìn nhận lại bản thân.
Cả con và A Vũ đều vậy.”
“Nhưng mà…”
Bà lắc đầu, nhẹ nhàng cắt lời.
“Mẹ biết nói vậy con sẽ thấy ấm ức, nhưng đây là sự thật.
Tiểu Uyên, con hãy tự hỏi lòng mình xem, trong thâm tâm con đã làm tròn trách nhiệm của một người vợ chưa?”
Trách nhiệm của một người vợ? Nghĩ đến đây, lòng Mỹ Uyên càng thêm lạnh lẽo.
Từ ngày cô cùng Nhậm Vũ kết hôn đến nay, có bao giờ cô ngược đãi hay để anh ta thiếu thốn một thứ gì không? Chỉ vì anh ta không thể kìm chế được bản năng của chính mình nên cô thành là người vợ vô trách nhiệm? Nực cười!
“Đây không phải là thiên vị, mẹ nói những lời này cũng không phải vì bênh vực cho ai."
Dừng một chút bà nói tiếp:
"Hôn nhân như một cái cây, cần hai người luân phiên chăm sóc và tưới nước.
Nếu một người ngừng lại, người kia phải làm thay.
Khi kiên nhẫn và hy vọng bị mài mòn, cái cây ấy sẽ từ từ chết khô.”
Những câu chữ ấy như khảm vào tâm trí cô, Mỹ Uyên im lặng, không đồng tình cũng chẳng phản đối.
“Haizzz những gì cần nói, mẹ chỉ nói đến đây thôi.
Chỉ trách con và A Vũ là phận hẩm duyên ôi, chưa thể cùng nhau đến bạc đầu.”
Nói đến đây, trong mắt Như Ý ánh lên tia buồn bã.
Nếu không phải thay cha gánh vác cơ nghiệp này, thì con gái bà có lẽ sẽ chẳng như vậy.
Quả nhiên khi phụ nữ phải mạnh mẽ quá lâu, họ sẽ quên đi cái đặc quyền được yếu đuối của mình.
Để không khí giữa hai mẹ con được thoải mái hơn, Như Ý liền ra hiệu cho người làm mang một chén canh sâm.
"Con đó, càng lúc càng chẳng biết chăm sóc bản thân.
Nhìn xem, hai má đã hóp hết cả rồi."
Ngay lúc này, thông báo có tin nhắn mới vang lên.
Mỹ Uyên nhíu mày, số điện thoại cá nhân của cô, hầu như rất ít người biết.
[Sáng mai tám giờ gặp nhau ở The Monday Coffee.]
Dùng mắt cá chân suy nghĩ cũng biết, kẻ gửi tin nhắn này là ai.
Không có ý hại người nhưng tâm phòng người thì phải có.
Trực giác của phụ nữ quả thật không thể đùa, vừa nhìn thấy Mỹ Uyên xuất hiện Đào Thanh Thảo liền vẫy tay ra hiệu.
Tựa như một đôi bạn thân lâu ngày không gặp, cô ta cười tao nhã, từ từ nhâm nhi ly cà phê trước mặt.
"Chị Uyên."
Khóe mắt Mỹ Uyên thoáng qua một tia chế giễu, cô ả họ Đào này đúng là quá phách lối rồi!
"Thật ngại quá, vì em chưa rõ lắm khẩu vị của chị nên đã tự ý gọi hai ly Moka.
Chị sẽ không để ý chứ?"
Nhìn biểu cảm "chu đáo" cùng ly cà phê được gọi sẵn trước mặt, Mỹ Uyên không chút tức giận, cô quay sang ra hiệu cho phục vụ.
"Cho ly một Phân Chồn, cảm ơn."
Trước vẻ mặt chưng hửng của ả tiểu tam, cô nhoẻn miệng cười phóng khoáng.
"Không sao, hôm nay coi như tôi mời.
Dù là tôi hay anh Vũ thì tiền cũng cùng từ một túi mà ra."
Dừng một chút cô tiếp lời:
"Nhưng so với tôi thì một thai phụ như cô, càng không thích hợp dùng cà phê hơn chứ?"
Nụ cười trên môi cứng đờ, hai tay siết chặt, cô ta ra vẻ tiếc nuối nói:
"Em biết nhưng có vài thói quen nhất thời chưa sửa được.
Đứa bé mới đồng hành cùng em gần đây, còn cà phê thì khác."
"Thế à?"
Nhận lấy tách cà phê thơm lừng từ người nhân viên, cô thanh tao tận hưởng hương thơm thanh tao, cùng vị ngọt dìu dịu từng chút lan tỏa nơi đầu lưỡi.
"Chỉ tiếc, đôi khi cưỡng ép quá lại mất cả chì lẫn chài."
Nghe ra ý giễu cợt của đối phương, Đào Thanh Thảo giận tái mặt, nhớ đến mục đích mình đến đây.
Cô ta dặn lòng, cố nặn ra vài giọt nước mắt.
"Tại sao chị lại có thể như vậy?"
Vừa nói cô ta vừa ôm mặt khóc nức nở.
"Dù sao cũng từng là vợ chồng, em xin chị hãy niệm tình mà tha cho anh Vũ."
Tiếng khóc nghẹn ngào thảm thiết ấy đã thành công khiến hai người trở thành tâm điểm chỉ trỏ của tất cả quan khách.
"Nhìn kìa!"
"Chẹp, cô gái kia thật đáng thương!"
"Thói đời đúng là bạc bẽo, nhiều kẻ có sở thích vui cười trên nỗi đau của người khác."
Những âm thanh chửi bới càng nhiều, Đào Thanh Thảo càng vui vẻ khóc to.
Nhưng người trong cuộc lúc này, lại chỉ cười nhạt thong thả thưởng thức cà phê.
Haizzz, gương mặt thanh thuần thánh thiện cùng biểu cảm đau khổ làm người ta thương xót.
Cô ta không theo nghề diễn xuất, thật sự quá phí phạm tài năng.
"Kẻ nên khóc lúc này, phải là tôi mới đúng."
Mỹ Uyên ngước lên, nụ cười lộ rõ sự bất lực cùng mệt mỏi.
"Một kẻ tiểu tam chuyên cướp chồng người khác như cô, sao có thể hiểu được nỗi đau của người vợ bị phản bội."
Hiện trường bỗng dưng im lặng, những kẻ vừa rồi đều thức thời ngậm miệng.
"Đúng là em đã sai."
Trên mặt Đào Thanh Thảo tràn đầy thê thảm tuyệt vọng nhưng đôi mắt láo liên ấy, lại nhìn chằm chằm người đối diện với sự ghen ghét không chút dấu diếm.
"Nhưng trên đời này đâu có chuyện gì làm ngẫu nhiên? Nếu như chị và anh Vũ thật sự hạnh phúc thì vĩnh viễn em không thể xuất hiện."
Càng nói cô ta càng kích động.
"Chị có biết từ ngày ở bên cạnh chị, anh ấy đã áp lực, mệt mỏi và cô đơn đến nhường nào không? Hiu quạnh trống trải suýt đã bức anh ấy đến phát điên."
Những lời bộc bạch này thật khiến người ta phải suy ngẫm, tiểu tam đúng là đáng trách nhưng dẫu sao chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
"Vậy nên Nhậm Vũ mới tìm đến cô, à không phải tìm niềm vui trên thân xác cô? Haizzz thật là vất vả cho Đào tiểu thư rồi!".