“Mẹ, anh Vũ đâu rồi ạ?”
Nhu thuận dựa vào vai mẹ chồng tương lai, Thanh Thảo ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
“Nó vừa ra ngoài rồi.
Haizzz… con với chả cái, chuyện nhà còn chả đâu vào đâu đây.”
Vì ảnh hưởng từ scandal ngoại tình, mẹ chồng nàng dâu mấy ngày qua nên công việc của Nhậm Vũ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Đào Thanh Thảo nhếch môi lộ ra một nụ cười khinh khỉnh.
Chỉ cần có đứa trẻ trong bụng và nắm được bà mẹ chồng trong tay, cô ta cũng không sợ tên chồng ngốc đó chạy mất.
“Mẹ đừng trách anh ấy, đàn ông phải ra ngoài ngoại giao là chuyện thường tình.”
Tỏ vẻ hiểu chuyện Thanh Thảo liền cúi mặt sụt sùi lau nước mắt:
“Đều là do con nên anh Vũ mới vất vả như vậy.”
“Con đừng tự trách mình.”
Bà Nhậm hừ mũi bực dọc nói tiếp:
“Đều tại cái con khốn đó.”
Trong lúc này tại một quán bar vắng người, xuất hiện một vị khách che kín mặt mũi thập thò bước đến một góc khuất.
“Hây da, cuối cùng người nổi tiếng cũng đến rồi.”
Sau mấy ngày bị cộng đồng mạng khủ ng bố, tinh thần của người nào đó sớm đã căng thẳng như dây đàn, đối diện với thái độ cợt nhả chọc ghẹo của thằng anh em chí cốt, Nhậm Vũ nhẹ giọng gầm lên.
“Mày có im đi không!!!”
“Thôi thôi, bớt nóng bớt nóng.”
Trịnh Xuân cười khanh khách, chủ động rót rượu ra hiệu cho đối phương.
“Nhìn mày chán đời thế, làm trước ly rượu rồi nó tao nghe xem.”
Dốc cạn cái ly trên tay, cả người Nhậm Vũ rủ xuống như một con rối vô dụng.
Hơi men theo cổ họng chạy xuống, khiến mọi giác quan của anh ta được thả lỏng.
"Con mẹ nó thật chứ? Sống với nhau cũng đã mấy năm, đến hôm nay tao mới biết được con vợ tao tuyệt tình như thế nào? Hừm, đúng là thứ đàn bà rắn độc.”
Bị công ty sa thải, khách hàng quay lưng, cả gia đình trở thành tiêu điểm để bàn dân thiên hạ nghị luận.
Đây là áp lực mà không phải ai cũng chịu được, Trịnh Xuân chỉ im lặng lắng nghe.
“Còn chứng nhận tài sản trước khi kết hôn nữa chứ? Đồ đàn bà âm hiểm.
Chắc chắn cô ta đã đề phòng tao, mở miệng thì là người một nhà nhưng sự thật là chưa một lần nào tin tao.”
Cũng là người đã lập gia đình nhưng càng nghe càng thấy chói tai, anh liền lên tiếng cắt ngang.
“Vậy mày nghĩ một đứa như cái Uyên chọn gả cho mày để làm gì?”
Bị hỏi ngược, cả người anh ta hơi khựng lại, rồi nở một nụ cười mỉa mai.
“Đương nhiên là vì tao thân cô thế cô, không gây uy hiếp hay giành giật được gì với cô ta.
Mày thấy đó, cô ta đã tính trước hết rồi.”
“Vũ à, mày càng nói lại càng sai.”
“Sai? Tao sai chỗ nào chứ?”
Có câu người trong cuộc ngu ngơ, kẻ bên ngoài sáng suốt, dứt khoát nhìn vào mặt bạn mình, Trịnh Xuân thẳng thắn nói:
“Mày sai ở chỗ có phước mà không biết hưởng.
A Vũ, có bao nhiêu thằng đang thèm thuồng cái Uyên, mày biết không? Nếu ngày ấy, vợ mày chịu gả cho một kẻ môn đăng hộ đối thì có lẽ tài sản của cô ấy bây giờ đã nhân lên mười lần rồi.
Còn hơn phải mang tiếng bỏ chồng như bây giờ!”
Đến bạn thân cũng buông lời chỉ trích, vừa thẹn vừa ngượng, Nhậm Vũ tức giận gầm lên.
“Mày không ở trong hoàn cảnh của tao thì sao có thể hiểu được? Cái cảm giác bị đàn bà xem thường lại không có tiếng nói này, mày biết nó nhục như thế không?”
Uống cạn ly rượu trên tay, anh ta tiếp tục biện hộ.
“Chỉ có kẻ trong chăn mới biết chăn có rận, tụi mày chỉ biết tao sống trong nhà sang xe xịn nhưng có biết những nhục nhã mà tao phải chịu?”
“Mày thì chịu nhục cái quái gì chứ?”
Trịnh Xuân cười cười, trong mắt ánh lên sự ghen tị.
Trong lứa bạn của hai người thì Nhậm Vũ có thể nói là kẻ may mắn nhất.
Hẹn hò với hoa khôi đẹp nhất khoa kinh tế, vừa mới tốt nghiệp xong thì kết hôn, đồng thời được một công ty xây dựng nổi tiếng để mắt đến.
Khi chúng bạn còn đang bỡ ngỡ vật vã với cuộc sống của người trưởng thành, thì tên họ Nhậm này đã sớm công thành danh toại.
“Là chỗ thân quen, tao công bằng nói thẳng một câu… Mày đúng là cái loại vừa bất tài vừa sĩ diện.”
“Mày nói cái gì đấy thằng chó? Một kẻ vợ hiền con ngoan, gia đình hạnh phúc như mày thì hiểu thế đéo nào được?”
Giận quá hóa thẹn, Nhậm Vũ tức tối gầm lên nhưng người đối diện chỉ bình tĩnh cười cười lắc đầu uống rượu.
“Chuyện vợ chồng mày có thể tao không hiểu tường tận, mà nếu tao là mày thì mọi thứ đã không đi xa như vậy."
Vừa đong đưa uống rượu, vừa liếc mắt nhìn anh em chí cốt.
Trịnh Xuân nói tiếp:
“Bản thân đã ăn vụng không biết chùi mép, để tình nhân mang bầu còn thả cô ta đến công ty vợ làm loạn thì ‘em’ cũng đến chịu ‘anh’ rồi.”
“Mày…”
Gương mặt người nào đó đỏ gay, không biết là do rượu hay do những lời nói thấu tận tâm can kia.
Dù vậy Nhậm Vũ vẫn ngoan cố tìm lời chống chế.
“Đúng rồi, tao nói cái gì cũng sai, làm đếch gì cũng không đúng.
Nhưng Diệp Mỹ Uyên cùng tay trợ lý đó liệu có trong sạch không?”
Đối diện với thái độ bảo thủ của anh ta, Trịnh Xuân chỉ chép miệng cười nhạt.
Anh còn lạ gì với tính nết của đứa bạn nối khố này.
“Thế mày có bằng chứng không, hay đây vẫn chỉ là suy đoán của cá nhân mày?”
Trước đôi mắt giận dữ đang chòng chọc nhìn mình, anh vẫn nhướng mày điềm nhiên nhâm nhi ly rượu trên môi.
"Tao chưa biết cái Uyên có làm gì khuất tất sau lưng mày không…”.
Trịnh Xuân quay người để nhìn thẳng để nhìn rõ vẽ mặt thất bại của thằng bạn.“…nhưng chắc chắn một điều cô ấy có chứng cứ ngoại tình của mày trong tay…”
Chập hai ngón tay giơ thành hình khẩu súng, anh từ từ đặt sát bên trán đối phương.
Từ tốn nhả chữ.
“Và giờ mày đã game over rồi ‘em’ ạ.”
“Hừm!”
Từng lời từng chữ như thấu tận tâm can, Nhậm Vũ bực bội đặt mạnh ly rượu xuống bàn, dẫu không muốn thừa nhận đến đâu thì mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi.
Cảm giác bại trận dưới tay đàn bà, làm anh ta cay đắng như muốn phát điên.
“Đúng là ả đàn bà xảo trá!”
Châm một điếu thuốc trên môi rồi rít thật sâu, Trịnh Xuân nhìn người bên cạnh với ánh mắt phức tạp.
Phải nói sao nhỉ? Đến giờ này Nhậm Vũ vẫn chưa nhận ra bản thân vẫn đang bị dắt mũi xoay dòng dòng.
“Xảo trá? Tao thấy hai chữ này mày phải dành cho con bồ nhí của mày mới đúng.”
Nhướng mày giễu cợt nhìn thằng chiến hữu, anh chậm rãi rót thêm cho bản thân một ly rượu.
“Ngã một lần rồi vẫn chưa đủ thấm phải không? Tao tưởng con Thảo là loại người thế nào, mày hiểu hơn ai hết chứ?”
Hằn học tặng cho tên bạn thân cái liếc mắt sắc lẻm, Nhậm Vũ lên tiếng phân trần cho nhân tình của mình.
“Đừng có nói khó nghe như vậy! Tao đã hỏi cô ấy rồi… Tất cả đều chỉ là tin đồn thất thiệt thôi.”
Nói đến đây Trịnh Xuân cũng phải ôm bụng cười ha ha.
Ngao ngán lắc đầu nhìn kẻ mình gọi là chiến hữu, chưa bao giờ anh thấy câm nín như lúc này.
“Con mẹ nó chứ! Bộ nó nói sao thì mày phải cun cút tin thế à?”
Vẻ mặt trốn tránh, anh ta bực bội uống cạn ly rượu đầy, giọng nói gắt gỏng.
“Mày có thôi đi không! Đây là chuyện riêng của nhà tao, mày thì hiểu cái đếch gì chứ?”
Không thể đánh thức kẻ vờ ngủ thức dậy, anh chỉ đành bất lực ôm trán nhìn đứa bạn thân.
“Đúng là chẳng hiểu nổi.
Tao cũng không biết mày ngu đến vậy đấy thằng đần.”
Nhìn thời gian trên đồng hồ, dập tắt điếu thuốc đang cháy dở, Trịnh Xuân vươn vai đứng dậy.
“Đã mười giờ rồi, tao phải về đây.
Nhưng mày nên nhớ từ xưa đến nay chỉ có lấy đ ĩ về làm vợ, chứ không lấy vợ về làm đ ĩ.
Cẩn thận quay vào ô mất lượt, đi đổ vỏ cho thằng khác.”.