Gắn bó với công việc trợ lý trưởng của Tổng biên tập Quan được hai năm nên Lý Nhã vô cùng hiểu rõ sự khó tính đến khắc nghiệt của người phụ nữ cao ngạo này.
Nhìn gương mặt đẹp trai có chút non nớt của nam trợ lý vừa mới đến, cô ta thở dài, bắt đầu dặn dò cẩn thận.
“Chị Nguyệt muốn trực tiếp phỏng vấn cậu.
Tâm trạng của chị ấy hôm nay không tốt, cậu đừng để tôi cũng bị liên lụy vào!"
Người đàn ông không đáp, chỉ mỉm cười đầy vẻ tự tin mà hiên ngang bước đi.
“Buổi sáng tốt lành, tổng biên tập Quan.”
Một giọng nam trầm ấm cất lên, cả cơ thể của Quan Lệ Nguyệt hơi khựng lại, đôi mắt hạnh trợn lên vì kinh ngạc.
Đi đêm lắm thì có ngày gặp… trai.
Nếu nói tối hôm ấy cô bị ấn tượng bởi dáng vẻ phong trần rắn rỏi của người đàn ông này, thì ngày hôm nay anh thật sự vô cùng hút mắt trong bộ đồ công sở vừa nghiêm túc vừa đơn giản.
Những hình ảnh phóng túng cuồng nhiệt đêm qua như một thước phim quay chậm hiện về trong tâm trí cô, một bầu không khí gượng gạo bao trùm lấy hai người.
“Không biết vì lý do gì mà một người như anh Âu Dương đây lại quyết định chọn Nadzieja là nơi làm việc nhỉ?”
Thích thú trước bộ dạng ngạc nhiên của cô, Âu Dương Huân vui vẻ nở một nụ cười tiêu sái mà bình tĩnh trả lời.
“Bởi vì tôi biết được bên cạnh tổng biên tập Quan hiện nay đang thiếu mất một vị trí trợ lý nên đã nộp đơn ứng tuyển.”
Quan Lệ Nguyệt khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của người đàn ông, đôi môi mỏng xinh đẹp vẽ lên một đường cong mềm mại.
"Vậy anh biết gì về thời trang?"
"Theo quan điểm của cá nhân tôi thì thời trang là một hình thức thể hiện tính thẩm mỹ bản thân qua phong cách sống bằng việc kết hợp sử dụng trang phục và phụ kiện."
Đôi mắt hạnh hơi híp lại, ánh nhìn sắc sảo như đang tra xét người đàn ông trước mặt.
Quan Lệ Nguyệt cô không tin trên đời này lại lắm chuyện trùng hợp như thế.
"Vậy theo ý của anh là phong cách sống lôi thôi cũng là một loại gu thời trang?"
"Tổng biên tập Quan đã hiểu lầm ý tôi rồi."
Dừng lại một chút, Âu Dương Huân hơi lim môi bình tĩnh đối đáp.
"Đồng ý là mỗi người có một gu thẩm mỹ nhất định, chỉ cần bản thân người đó thấy thoải mái và tự tin với những gì mình mặc."
Dừng một chút anh nói tiếp:
"Tuy nhiên bộ trang phục ấy phải phù hợp với hoàn cảnh người đó tham dự, thì đó mới gọi là thời trang."
Tỉ mỉ xem xét tờ CV của anh, cô xòe tay chống lên mặt bàn, bâng quơ hỏi tiếp:
"Chuyên ngành thương mại quốc tế, hơn nữa lại còn tốt nghiệp loại xuất sắc, anh không cảm thấy bản thân đang lãng phí tài năng khi bắt đầu với một công việc trái ngành sao?"
Một sinh viên mới ra trường liệu có mấy ai cam tâm đi làm một công việc chẳng liên quan gì đến những gì mình đã học? Nhìn người không chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài, cô thật sự không nghĩ Âu Dương Huân này lại là kẻ mới vừa mới chân ướt chân ráo bước ra ngoài xã hội.
“Tổng biên tập Quan có biết điều khác biệt lớn nhất giữa tôi với cô là không?”
Hay lắm, không phải ai cũng dám trả treo hỏi ngược lại Quan Lệ Nguyệt cô vậy đâu.
Nếu anh ta đơn thuần chỉ là đang cố ý gây ấn tượng cho cô thì xin chúc mừng, anh ta đã thành công.
“Vì sao?”
“Vì tôi trẻ hơn tổng biên tập Quan vài tuổi, lợi thế của tôi là có nhiều thời gian để sai và để trải nghiệm nhiều hơn...”
Quan Lệ Nguyệt không thể không thừa nhận, trên người Âu Dương Huân có một sức hút gì đó vô cùng đặc biệt, kể cả cái cách anh trả lời đối đáp.
Tuy nhiên…
“Nếu anh cần một nơi để làm phép thử, tạo ra những trải nghiệm thú vị cho tuổi trẻ bản thân thì xin lỗi tòa soạn Nadzieja của chúng tôi không phải là nơi để anh lựa chọn.
Mỗi một nhân viên ở đây đều là một mắt xích quan trọng, sai một ly đi một dặm.”
Từng câu từng chữ của cô như đang biến Âu Dương Huân thành một kẻ lêu lổng vô trách nhiệm, e rằng nếu không phải anh mà là người khác thì đã bị cô nói cho nhục chí mà trực tiếp xin nghỉ việc luôn rồi.
Nhưng Âu Dương Huân lại vẫn bình tĩnh phân trần.
“Tôi không hề xem Nadzieja là một nơi thực hiện các phép thử của mình, dù làm việc ở bất cứ nơi nào cũng đều tạo ra vô số những trải nghiệm thú vị cho bản thân, cho nên không có gì gọi là lãng phí cả.
Tôi lại cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì được làm việc trong môi trường chuyên nghiệp như Nadzieja.”
Quan Lệ Nguyệt hơi nhíu mày, lặng lẽ quan sát từng nhất cử nhất của anh.
Người đời vẫn nói, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, từ ánh mắt đến lời nói của người đàn ông này đều mang theo một hoài bão và khát vọng lớn lao muốn được thể hiện bản thân mình của những người trẻ.
Đó chính là thứ không thể nói giả là giả được, có lẽ cô đã quá đa nghi.
“Được rồi, anh hãy trở về vị trí và bắt đầu công việc của mình đi.”
“Cảm ơn Tổng biên tập Quan.”.