“ Lão sư, tối nay ta đến thi thố tài năng làm đồ ăn cho ngươi xem nga!”
“ Lão sư, quyển từ điển ta mới mua để ở chỗ nào rồi?”
“Lão sư, ngày mai phải nộp luận văn a a làm sao đây!!”
“Lão sư……”
Thiệu Tuấn Dương đang ngồi gần đó híp mắt nhìn nhìn, hơn nửa ngày mới phun ra hai chữ: “Tiểu Tranh”
“Ân?” Lâm Tranh vùi đầu vào đống tài liệu mượn được ở thư viện, khẽ đáp: “Làm sao vậy, lão sư?”
Thiệu Tuấn Dương bước qua chạm vào tay đối phương vẫn còn đang cầm bút máy, bàn tay khẽ mân mê tay cậu đầy ái muội, thanh âm lại tăng thêm một ít,“Tiểu Tranh.”
“A?” Lâm Tranh sửng sốt, đầu bút trên tay xẹt qua trang sách, cuối cùng cư nhiên là rách rồi sao?????!!!!!!!!
Đây chính là sách của thư viện a. Tuy rằng chắc người ta cũng không có kiểm tra kĩ như thế, nhưng vẫn là bị hỏng rồi a —
Lâm Tranh rối hết cả lên, chả biết làm gì bây giờ. Cơ mà Thiệu Tuấn Dương cũng chẳng thèm để ý, móng vuốt sắc lang cũng không có ý buông tay cậu ra.
“Lão sư, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm Tranh bình tĩnh lại xong, ngẩng đầu nhìn Thiệu Tuấn Dương, lúc này cũng bắt đầu cảm giác đối phương có điểm không thích hợp.
Thiệu Tuấn Dương nhìn chằm chằm cậu, vẫn là kêu một tiếng:“Tiểu Tranh.”
“Ân.”
“Tiểu Tranh.”
“Ách, lão sư……?” Lâm Tranh không hiểu ra sao, ánh mắt phát ra tia nghi hoặc.
Thiệu Tuấn Dương hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói:“Ngươi cũng có thể gọi tên ta.”
“…… Cáp ⊙o⊙?” Lâm Tranh lơ mơ, lão sư nói gì vậy nha?
Thiệu Tuấn Dương dừng một chút, lại tiếp tục nói:“Kỳ thật ngươi…… Không cần vẫn gọi ta là lão sư.”
……
Nguyên lai là như vậy a, Lâm Tranh cuối cùng cũng hiểu ra.
Bọn họ kết giao một năm, Thiệu Tuấn Dương gọi cậu “Tiểu Tranh Tiểu Tranh” gọi đến thực thân thiết, trái lại Lâm Tranh vẫn là một mực gọi hắn là lão sư.
Nhưng là…… Chẳng lẽ hắn không thấy như vậy không phải cũng rất có tình thú sao?! Chẳng hạn như thời điểm lăn giường nhịn không được mà rên rỉ yếu ớt “Lão sư, chỗ đó không cần ~~”“Lão sư, thật thoải mái……”
Thiệu Tuấn Dương rõ ràng nghe xong liền thực nhộn nhạo!!
Còn bình thường kêu lão sư cũng đã sớm theo thói quen, quen thuộc đến mức chưa từng nghĩ sẽ gọi tên của hắn. Dù sao Thiệu Tuấn Dương cũng hơn cậu - tuổi, lại thêm có quan hệ thầy trò, Lâm Tranh đáy lòng hoặc nhiều hoặc ít vẫn là mang chút kính ý.
Lâm Tranh sờ sờ mũi, nghĩ nghĩ mới cười hướng Thiệu Tuấn Dương nói:“Ta…… Ta vẫn là tiếp tục kêu lão sư đi. Sau này có gì, ta ta ta tái sửa miệng.”
“Kia gì là cái gì?” Thiệu Tuấn Dương nghi hoặc nói.
“Chính là, chính là ……” Thật ngại ngùng mà >_