Lưu Lão Xuyên nhìn thấy khối ngọc bội, sắc mặt trắng nhợt, ông đã nhận ra khối ngọc bội đó, đó là đồ vật của tiểu nam hài. Trước đó vài ngày ông đã đem cầm khối ngọc bội đó, đổi lấy tám mươi lượng bạc……
Ông hoảng sợ mà nhìn đại hán râu ria đầy mặt, nghĩ thầm gặp cái này, hay là những người này là tới tìm tiểu nam hài?
- “Hỏi ngươi sao không trả lời!” Hắc y nhân quát to.
- “Không có…… Không phải…… Cái này không phải ta cầm, vị đại gia này tha mạng……”
Lưu Lão Xuyên sợ tới mức giật mình, Vương Quế Hoa cũng sợ tới mức không nhẹ, hai người bọn họ cho rằng người nhà tiểu nam hài tìm tới, cũng không dám nói thật.
Lúc này có một hắc y nhân từ trong phòng bọn họ xách tiểu nhi tử mập mạp ra.
Hắc y nhân dẫn đầu lạnh lùng nhìn Lưu Lão Xuyên, nói:
- “Không nói thật, ta sẽ giết nhi tử ngươi!”
Tiểu mập mạp sợ hãi, gào khóc:
- “Cha! Nương! Cứu con!”
Lưu Lão Xuyên cùng Vương Quế Hoa vừa thấy nhi tử bảo bối bị bắt sợ tới mức quỳ xuống đất xin tha, lúc này mới đem sự tình trải qua thành thành thật thật nói ra.
- “Hài tử kia thế nhưng bị các ngươi bán đi?”
Hắc y nhân sắc mặt âm trầm, hỏi:
- “Bán chỗ nào?”
Lưu Lão Xuyên vẻ mặt đưa đám, nói:
- “Bán…… Bán cho Trương Tam trong thành, hắn là mẹ mìn trong thành Đồng Thạch, phỏng chừng hài tử cũng được bán trong thành……”
Ở Thủy Vân Các, một khi xà bông thơm đưa ra, đã được đông đảo phu nhân cùng thiên kim hoan nghênh.
Diệp Xu Xu đưa Mây Tía khối xà bông thơm không đến hai ngày liền bán sạch, Đồng chưởng quầy thấy xà bông thơm lại là đoạt tay như vậy, hắn thúc giục Mây Tía đi tìm Diệp Xu Xu muốn thêm, Diệp Xu Xu cũng không dự đoán được mới chỉ hai ngày, thế nhưng xà bông thơm đều đã bán hết!
Mây Tía nói:
- “Chưởng quầy chúng ta nói, sau này mặc kệ Diệp tiểu thư có bao nhiêu hàng, chúng ta đều sẽ thu hết, không biết nơi này của tiểu thư còn có bao nhiêu?”
Diệp Xu Xu biết xà bông thơm lại được hoan nghênh như vậy, trong lòng thật vui vẻ, chỉ là nhanh như vậy Mây Tía liền tới đây hướng nàng muốn thêm, cái này khiến cho nàng có chút khó làm…… hai ngày này một khối xà bông nàng cũng không có làm……
Mây tía nghe xong có chút thất vọng, nói:
- “Diệp tiểu thư, nơi này thế nhưng không có hàng à? Nhưng hôm nay thanh danh xà bông thơm truyền ra, ngày sau chỉ sợ mỗi ngày đều có thể bán năm mươi sáu mươi khối, mấy khách hàng đều tìm chúng ta thúc giục muốn hàng!”
Mỗi ngày có thể bán năm mươi sáu mươi khối! Diệp Xu Xu khiếp sợ, vậy về sau chẳng phải mỗi ngày nàng đều có thể kiếm được trên trăm lượng bạc à?!
Mây Tía nói:
- “Nếu Diệp tiểu thư khó có thể cung cấp đủ số lượng hàng hóa, bằng không tiểu thư ngài cũng bán phương pháp làm xà bông thơm cho Thủy Vân Các chúng ta đi, khẳng định chưởng quầy chúng ta nguyện ý mua.”
Diệp Xu Xu cự tuyệt, trong lòng nàng rõ ràng, nếu xà bông thơm này mỗi ngày thật sự có thể bán được năm mươi sáu mươi khối, vậy nàng có thể kiếm tiền nhiều hơn so với dứt khoát bán đi một cú, hơn nữa phân tiền lời này là cuồn cuộn không ngừng, nàng choáng váng mới có thể bán đi phương pháp làm xà bông thơm.
- “Mây Tía cô nương, chuyện khác đều có thể bàn, nhưng phương pháp làm xà bông thơm này ta không thể bán cho các ngươi.”
Diệp Xu Xu nói:
- “Như vậy đi, cô nương chờ ta mấy ngày, năm ngày sau, ta tất nhiên có thể cung cấp đủ hàng.”
Mây Tía thấy nàng nói như vậy, nàng rõ ràng chỉ sợ Diệp Xu Xu không muốn bán phương pháp, bất quá nàng cũng không dây dưa nhiều, mà là khách khách khí khí cười nói:
- “Như thế, ta đây an tâm rồi, vậy năm ngày sau ta lại tới đây lấy hàng.”
Diệp Xu Xu nhìn theo Mây Tía rời đi, nàng đè nén xuống nội tâm hưng phấn, xách váy chạy vào trong phủ đi tìm Diệp Trường Canh.
Lúc ấy Diệp Trường Canh đang ở trong viện đùa với nhi tử, con hắn nhũ danh kêu Tiểu Thạch, năm nay mới hai tuổi, dáng dấp khoẻ mạnh kháu khỉnh cực kỳ đáng yêu.
Trâu thị thê tử Diệp Trường Canh nhìn hai cha con chơi đùa mặt tươi cười, khi nhìn thấy Diệp Xu Xu tới đây, nụ cười nơi khóe miệng nàng ngưng trệ.
Trước kia Diệp Xu Xu điêu ngoa tùy hứng, cùng nàng cảm tình luôn luôn không tốt, chỉ là không biết vì sao những ngày gần đây, dường như Diệp Xu Xu đã thay đổi……
Tiểu Thạch nhìn thấy Diệp Xu Xu thì thật vui vẻ, ở trong mắt nó cái tiểu cô cô này thường xuyên mua đồ ăn ngon cho nó, là một người tốt.
- “A cô cô, ôm ôm!” Tiểu Thạch lung lay vươn tay với nàng.
Diệp Xu Xu cúi người bế nó lên, thấy mặt nó trắng nõn đầy thịt, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo.
Tiểu Thạch bị nàng làm cho cười khanh khách….
Chơi đùa một lúc, Diệp Xu Xu gọi Diệp Trường Canh ra bên ngoài, đem chuyện xà bông thơm nói với hắn.
Diệp Trường Canh khiếp sợ, hắn khó có thể tin Diệp Xu Xu thế nhưng đang làm buôn bán với Thủy Vân Các, hơn nữa thoạt nhìn sinh ý còn cực kỳ tốt……
- “Muội làm cái gì xà bông thơm thật sự có thể bán tốt như vậy?” Diệp Trường Canh hỏi.
Diệp Xu Xu gật đầu, nói:
- “Là người Thủy Vân Các nói với muội, nói sau này mỗi ngày không sai biệt lắm có thể bán ra năm mươi sáu mươi khối, nhưng chỉ bằng vào năng lực một mình muội căn bản làm không ra nhiều xà bông thơm như vậy, cho nên muội muốn ca ca giúp muội.”
Diệp Trường Canh hỏi:
- “Muội muốn ca ca giúp muội làm xà bông à?”
Diệp Xu Xu gật đầu, nói:
- “Vâng, muội muốn ca ca tìm vài người làm cho muội, có được lợi nhuận chúng ta chia đôi, ca ca thấy thế nào?”
Diệp Trường Canh cười nói:
- “Cái này không thành vấn đề, người thì ca ca sẽ tìm giúp muội, chỉ là lợi nhuận không thể chia, huynh là ca ca làm sao có thể chia tiền với muội?”
Diệp Xu Xu nói:
- “Không được đâu, muội cũng không thể để cho ca ca làm công không cho muội, như vậy lòng muội sẽ băn khoăn, cho nên tiền này ca ca nhất định phải thu!”
Diệp Trường Canh không lay chuyển được nàng, chỉ phải đồng ý.
Diệp Xu Xu dặn dò Diệp Trường Canh tìm người cần phải đáng giá tín nhiệm, tốt nhất là ký tên bán đứt, người như vậy mới có thể giữ gìn bí mật, còn có ngàn vạn không thể để cho Liễu thị biết, nàng sợ bà ta sẽ đánh chủ ý lên xà bông thơm.
Diệp Trường Canh gật đầu nói:
- “Cái này muội cứ yên tâm đi, lòng ca ca rõ ràng.”
Mấy năm nay, hắn đã thấy rõ lòng tham không đáy của Liễu thị, cho nên mọi việc hắn đều sẽ tăng thêm đề phòng với bà ta, đặc biệt là loại chuyện kiếm bạc này kiên quyết sẽ không cho bà ta biết.
Xử lý tốt hết thảy, Diệp Xu Xu cũng coi như hiểu rõ một cọc đại sự.
Diệp Trường Canh thực mau tìm được người thích hợp, tổng cộng ba người, ba người này đều là hạ nhân mẹ đẻ Tạ thị để lại cho bọn họ, khế bán mình đều nắm chặt ở trong tay Diệp Trường Canh.
Diệp Trường Canh ở bên ngoài phủ tìm một gian nhà, để cho ba người ở trong đó chuyên môn làm xà bông.
Diệp Xu Xu đem phương pháp làm xà bông dạy cho ba người này, ba người thực mau liền học được.
Bất quá Diệp Xu Xu vẫn là để lại một chút, nàng không dạy bọn họ cách chế ra mùi thơm cho xà bông, mùi thơm là chính nàng làm ra sau đó cho người đưa đến cho bọn họ sử dụng.
Phương pháp làm xà bông cũng không khó, ba người học được, thực mau là có thể làm ra xà bông thơm phẩm chất cực kỳ tốt, một người trong đó còn cải tiến phương pháp làm xà bông thơm, làm ra xà bông thơm càng nhu hòa tinh tế, so với Diệp Xu Xu làm còn tốt hơn.
Diệp Xu Xu thiết kế một cái đồ án tinh mỹ khắc ở trên mặt xà bông thơm, hộp đựng xà bông thơm đều thiết kế cực kỳ xinh xắn tinh xảo, tốn một phen thời gian như vậy, bao gồm phí tổn nhân công, phí tổn chế tạo, mỗi khối xà bông thơm đều không vượt qua ba trăm văn tiền, mà bán giá là năm lượng bạc, nàng cùng Diệp Trường Canh mỗi người mỗi khối có thể được chia lợi nhuận một khối hai lượng bạc, thật có thể nói là là hút máu.
Đợt đầu tiên giao một trăm năm mươi khối đến Thủy Vân Các, không quá hai ngày đã bị đoạt đi hết không còn, Đồng chưởng quầy rất vừa lòng, mấy ngày này bởi vì doanh số cửa tiệm trượt xuống… nguyên bản hắn còn cực kỳ sốt ruột, không nghĩ tới cư nhiên ra một vật phẩm xà bông thơm như vậy!
Tuy nói bán xà bông thơm so ra kém những thứ khác trong cửa tiệm, nhưng doanh số lợi nhuận của nó cũng lớn, còn đưa tới cho cửa hàng càng nhiều khách hàng!
Mây Tía nhìn phu nhân tụ tập dưới lầu mua xà bông thơm, thở dài nói:
- “Nếu như Diệp tiểu thư chịu bán cách điều chế xà bông thơm cho Thủy Vân Các chúng ta thì tốt rồi!”
Nếu Diệp Xu Xu chịu bán, về sau tiền kiếm được từ xà bông thơm là có thể toàn bộ thuộc về Thủy Vân Các.
Đồng chưởng quầy nói:
- “Thấy đủ là được, làm người không cần thiển cận như vậy, chúng ta có thể được xà bông thơm như vậy đã thực may mắn!”
- “Chưởng quầy nói đúng.” Mây tía cười mỉa nói.
Không bao lâu Đồng chưởng quầy cho người căn cứ theo phương pháp của Diệp Xu Xu đã chế tác thành công được đợt nước hoa đầu tiên.
Bởi vì Đồng chưởng quầy cũng không thể tìm được nơi cung cấp đủ hoa, cho nên lần chế tác nước hoa này số lượng không nhiều, chỉ có ba bình nhỏ.
Đồng chưởng quầy có được nước hoa vừa mới chế tác được nên rất cao hứng.
Giá trị của nước hoa và xà bông thơm hoàn toàn bất đồng, Đồng chưởng quầy còn chuẩn bị lấy nước hoa làm chiêu bài trong tiệm. Đồ vật quan trọng chế tác thành công như vậy, hắn hưng phấn mà viết thư cho chủ nhân hắn, còn gửi đi một lọ nước hoa cùng với thư.
Lọ nước hoa này vòng đi vòng lại trải qua tay hai ba người, cuối cùng rơi vào trong tay Thái Tử.