Nói chuyện?
Bùi Hề Nhược tưởng rằng bản thân mình nghe lầm rồi.
Từ ngày xem mắt đến hôm nay, bọn họ ai cũng chưa từng lột bỏ vẻ giả trân của mình, tựa như thực sự là một cặp đôi ưng ý, rồi muốn tiến thẳng đến hôn nhân vậy.
Cô giả vờ thùy mị, anh liền phối hợp với cô, giống như vừa rồi diễn một hồi ở trước mắt cô Đường Hảo kia, diễn xuất của anh cũng chẳng hề thua kém cô.
Tuy nhiên, trạng thái bình yên vô sự này tiếp diễn chẳng được bao lâu. Dù sao, cách đối phó của cô nhất định cũng có hạn, mà sự nhẫn nại của anh cũng có hạn.
Đây là một trận đấu xem ai kiên trì được lâu hơn..
“Nói chuyện” hai từ này, giống như anh đơn phương tuyên bố hạ màn chiến tranh, muốn cùng cô tiến hành đàm phán.
Cô rất ngạc nhiên,
Con người Phó Triển Hành, nhìn là biết là một người rất có khả năng bình ổn, dù cho cả thế giới có cấp bách đến phát điên, anh cũng sẽ vẫn ung dung bình tĩnh. Bình tĩnh mà xem xét, trong hai người, anh không hề thất thế, ngược lại là cô, một cảm giác thất bại trào lên.
Rõ ràng đang chiếm ưu thế, lại đi nghiêm túc nói chuyện.
Chẳng lẽ, anh có lý do không cưới cô ư? Đã không kiềm chế được thêm nữa rồi sao?
—-
Đây là một ngôi biệt thự theo phong cách Nam Dương, nằm ở đầu con đường dài, chiếc xe băng qua sân cỏ, trực tiếp dừng lại trước cửa biệt thự. Biệt thự có ba tầng, mặt chính được sơn màu xám trắng, trong màn đêm tối càng trở nên đơn điệu, lại gần nhìn, mới biết là bút tích của kiến trúc sư nổi danh thế kỷ trước.
Nam Dương: tên gọi vùng đất Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông vào cuối đời Thanh ở Trung Quốc.
“Căn biệt thự thật đẹp, anh Phó đúng là đại gia!” Bùi Hề Nhược vỗ tay cảm thán, tựa như muốn chắp tay cảm phục.
Khi học đại học cô có tiếp xúc với các loại kiến trúc phương tây, đối với hoa viên của biệt thự, có rất nhiều thứ có thể nói. Ví dụ như cây cột đá này, nét điêu khắc của đài phun nước này, màu sắc của vườn hoa này…..
Tuy nhiên, cô lại chọn cách mở đầu đầy thô bỉ kia.
Phó Triển Hành mở cửa giúp cô, làm động tác mời vào, không nói lời nào.
Thái độ không đáp lễ này, khiến trái tim cô như treo lên cao hơn.
Nhưng, đã tới thì cứ an tâm ở lại, Bùi Hề Nhược không hề luống cuống.
Cô khoan thai bước vào trong, đôi dày cao gót màu vàng kim nhạt dẫm lên nền gạch làm bằng gấm, nhẹ nhàng bước đi, lưu lại một chiếc bóng dài dưới nền nhà.
Đi được vài bước, cô như nghĩ ra gì đó liền quay đầu lại, nháy mắt về phía anh, “Anh Phó, tôi như vậy nhìn có giống phu nhân nhà giàu thời dân quốc hay không?”
Anh đi thẳng qua cô, để lại bốn chữ.
“Giống người vợ lẽ.”
Bùi Hề Nhược: “?”
—
“Anh Phó, anh nói tôi là vợ lẽ, có phải là sau khi kết hôn anh sẽ ở bên ngoài trêu hoa bắt bướm không?” Cô chống má hỏi.
Không hề dễ dàng, mấy lần tiếp xúc này, chẳng sợ đao quang kiếm ảnh trong bóng tối, rõ ràng, Phó Triển Hành đối với cô, trước giờ đều là bộ dáng nho nhã lễ độ của thân sĩ.
Đao quang kiếm ảnh: chỉ sự nguy hiểm
Thân sĩ: người có học vấn thuộc tầng lớp trên của xã hội.
Mà hôm nay bị anh khịa một hồi, cô vui mừng ra mặt, đương nhiên là muốn nắm chặt cái nhược điểm này không buông.
Lúc này hai người đã đi lên đến phòng trà ở tầng hai, ngồi bên cạnh cửa sổ. Khung ở sổ được phục cổ màu đỏ son, tấm kính sắc màu mở ra một nửa, ngoài cửa sổ là cành lá sum suê, gió hè mát mẻ.
Nếu như đổi lại là một đôi tình nhân ngồi ở đây, không ôm ấp tâm sự, quả thực rất lãng phí.
Chỉ là đang ngồi ở đây lại là cô và anh, không tránh được một phen chém giết tranh đấu.
“Xem ra trí nhớ của cô Bùi không tốt rồi.” Anh rót cho cô một ly trà nóng, đưa qua, “Vấn đề này, chúng ta đã từng thảo luận.”
Ngón tay Bùi Hề Nhược vuốt quanh mép ly trà, “Có ư?”
Bản thân cô lại nhớ ra trước, buổi tối lần thứ hai gặp mặt đó, dường như cũng nói đến vấn đề ngoại tình này. Đáp án của anh là phủ định.
“Trời ơi ngại quá, trí nhớ của tôi không tốt, hồi còn đi học thành tích kém, bài khóa phải học ba mươi lần mới nhớ nổi.” Cô với bộ dáng xấu hổ, mắt chớp chớp, thiếu chút nữa là viết mấy chữ ‘bình hoa di động’ lên mặt rồi, “Anh Phó đừng lấy làm lạ nhé.”
“Không đâu.”
“Nghe nói trí thông minh của một đứa trẻ đa phần sẽ được di truyền từ người mẹ, áp lực của tôi thật lớn mà.”
“Cô Bùi không cần lo lắng, chúng ta sẽ không đi đến bước đó.”
Bùi Hề Nhược theo thói quen muốn phát huy thêm vài câu, đột nhiên ngửi được một mùi vị khác trong lời của anh, hơi sững ra.
“Cô Bùi là một người thông minh, tôi cũng không cần phải nói những lời thừa thãi.” Phó Triển Hành ngồi ở phía đối diện, khuỷu tay chống lên chiếc bàn, tùy ý đan vào nhau, “Không biết trong mấy buổi hẹn này, đánh giá của cô Bùi về tôi ra sao?”
Thẳng thắn vào chủ đề như vậy?
Nếu như cô đáp rằng ‘rất tốt’, bước tiếp theo có phải là xác nhận chuyện kết hôn không?
“Anh Phó là một người đầy tài năng, lại là người cầm quyền Phó thị trong tương lai, đương nhiên là một người đàn ông anh tuấn hiếm có rồi. Trong những người giàu có nổi tiếng, cũng chẳng cần phải tranh đoạt vị trí.” Trước tiên, cô khen ngợi anh một phen.
Biểu cảm của anh nhàn nhạt, không có phản ứng lại.
Bùi Hề Nhược thu lại ý cười, nói tiếp vế còn lại, “Vì vậy, có lý do gì để không phải là tôi thì không thể ư?”
Thái độ kháng cự hôn nhân của cô, đã nói rõ với anh từ hôm đi bar kia rồi.
Anh lại chẳng biết điều, không buông tay, giống như cố ý đối nghịch.
“Có thể liên hôn với Phó thị, Bùi gia không phải là duy nhất, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất.” Phó Triển Hành không che không giấu, trả lời cô, “Một trong những nguyên nhân nữa, có liên quan đến bố cục thương nghiệp, nếu như cô Bùi muốn nghe, tôi có thể nói cụ thể.”
Miễn đi miễn đi.
Rất nhiều năm trước, cha Bùi muốn cô thừa kế sản nghiệp, vì vậy, ngày ngày tìm cách truyền thụ kiến thức thương nghiệp cho cô. Khiến bây giờ Bùi Hề Nhược vừa nghe đến hai từ ‘thương nghiệp’ này liền đau đầu.
Cô đưa ra một kết luận đơn giản lại cộc cằn: “Chính là anh nhìn trúng tiền của tôi đúng không.”
Phó Triển Hành ‘ừ’ một tiếng.
Chính xác mà nói, số vốn lưu động của Bùi gia rất lớn, có thể trong một thời gian ngắn, có thể chống đỡ được một loạt các hành động của anh. Cha Bùi biết cách đối nhân xử thế, lại chân chất thật thà, một khi xác nhận liên hôn, trong những thương vụ hợp tác, nhất định sẽ không có những thủ đoạn gian dối.
Tuy nhiên, cô hiểu như vậy, đại khái thì cũng không sai.
“Mấy năm nay, Phó thị do bác hai của tôi điều hành. Tuy nhiên, có một người em họ hàng xa, sau lưng có mấy người là thành viên hội đồng quản trị chống đỡ, thế lực không nhỏ.” Anh nói rõ tình hình hơn nữa.
Nghe có vẻ, bác hai là người cùng chiến tuyến với anh, em họ lại là phe đối diện.
Bùi Hề Nhược hỏi theo bản năng, “Vậy bố mẹ anh đâu?”
Lời nói vừa thốt ra, Phó Triển Hành nhìn thẳng về phía cô. Ánh mắt ấy, rất khó nói rõ là có ý vị gì.
Tuy nhiên khi trả lời, giọng điệu lại rất bình ổn.
“Nhiều năm trước bố tôi gặp tai nạn, trở thành người thực vật. Từ đó mẹ tôi đến chùa xuất gia.”
Bùi Hề Nhược không ngờ là đáp án này, có chút kinh ngạc.
Không đợi cô nói thêm điều gì, Phó Triển Hành đã chuyển qua chủ đề khác.
“Cô Bùi là viên minh châu của Bùi gia, chuyện liên hôn này, bố cô cũng nhắc qua, sẽ tôn trọng ý kiến của cô.”
Giây trước vẫn còn nói đến câu chuyện bi thảm của anh, giây sau, người đàn ông đã nhảy sang việc đàm phán hôn nhân rồi, biểu cảm cũng chẳng chút gợn sóng.
Thực sự quá đáng sợ nha.
Bùi Hề Nhược thu lại cảm xúc thương cảm trong lòng, tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu một lần nữa.
Tôn trọng ý kiến của cô….quả thực là thái độ trước giờ của bố mẹ Bùi.
Bùi Hề Nhược tin rằng, chỉ cần cô cứ tiếp tục bắt bẻ Phó Triển hành, cuối cùng vẫn không chịu gả, bọn họ cũng sẽ không ép buộc cô.
Bọn họ muốn giao phó cô cho một người đáng tin cậy.
Chỉ là, căn bản cô không muốn kết hôn với ai cả.
Bùi Hề Nhược không nghĩ ra phải đáp ra sao, chuyển dời ánh mắt, đội nhiên nhìn thấy ở góc bàn trà có bày hai chiếc hộp beo béo.
Có nắp, làm bằng sứ, màu đen, có hoa văn màu trắng, bề mặt sáng bóng.
Phó Triển Hành cũng nhìn qua, “Biết chơi cờ vây?”
“Chỉ biết chơi cờ năm con (cờ caro)”, Cô lấy ra một con cờ trắng, đưa đến trước mặt nhìn, đột nhiên máu trong người dâng lên, “Anh Phó, so tài không?”
Trên bàn cờ, cô điều khiển quân cờ màu trắng, anh màu đen, ngồi đối diện nhau, có thể nói là một ngày bình yên nhất trong những lần gặp mặt gần đây.
Bùi Hề Nhược đặt một quân cờ màu trắng ở vị trí trung tâm bàn cờ, “Vì vậy, ngày hôm nay anh Phó nói những điều này, là hy vọng tôi đáp ứng việc liên hôn này?”
“Không sai. Hai năm sau, nếu cô Bùi muốn ly hôn, tôi có thể hợp tác bất cứ khi nào.” Anh đặt xuống một con cờ màu đen, “Khoảng thời gian ấy, chúng ta chỉ cần trở thành vợ chồng trong mắt người ngoài.”
“Diễn kịch?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Anh thật thẳng thắn, lần đầu tiên tôi thấy khi cầu hôn lại lấy ly hôn làm điều kiện đấy.” Cô nghịch một quân cờ trắng trong tay, không nói rằng đồng ý, cũng không nói từ chối.
“Không lừa gạt, không giấu diếm. Đây là thành ý của tôi.”
“Vậy tôi nhận được lợi ích gì?”
“Lợi ích lớn nhất của liên hôn, trước giờ không phải chỉ có một bên nhận được, Bùi gia nhận được lợi ích từ cuộc liên hôn này không ít, về nhà cô có thể hỏi xem.” Anh thắng rất nhanh, thu lại từng quân cờ màu đen của mình, “Về phần cô Bùi, hai năm này, với những yêu cầu không quá đáng, tôi đều sẽ cố gắng đáp ứng.”
“Vậy tôi muốn ngôi biệt thự này.” Cô lớn mật mở miệng.
“Có thể.” Anh không chút nhíu mày, đáp.
“Sảng khoái như vậy, anh sẽ không quỵt nợ đấy chứ?” Cô hoài nghi.
“Sẽ không.”
“Anh giơ ba ngón tay lên thề đi…..”
Phó Triển Hành liếc cô một cái, không phản ứng.
Cô lập tức tóm lấy điểm sơ hở này của anh, “Không phải đã nói là những yêu cầu không quá đáng đều đáp ứng sao?”
Anh ung dung, “Chúng ta còn chưa kết hôn.”
Bùi Hề Nhược: “……….”
Một người đàn ông thật lý trí.
Người như vậy trên thương trường, chắc chắn cũng vô cùng đáng sợ.
“Nghe có vẻ khiến người ta thực động lòng, nhưng mà…..” Cô nhìn thấy ba con cờ của anh đã xếp thành một làng, lập tức chặn một đầu, không khiến cho anh đi nước tiếp theo, “Con người tôi, yêu cầu đối với vật chất không cao, tiền trong nhà cũng đủ dùng rồi, đối với một nửa kia hay gì đó, thực sự cũng chẳng có nhu cầu, anh thấy tôi từng có tận tám vị hôn phu chắc cũng hiểu rồi, cuộc đời này, tôi không muốn gả cho ai cả.”
“Ngôi biệt thự này của của anh, vẫn là để lại cho nữ chủ nhân thực sự của nó đi.”
Năm quân cờ xếp thành một hàng, cô lộ ra nụ cười, thu lại chúng, tiện cầm theo một quân cờ màu đen của anh.
Cô đem theo cảm xúc chiến thắng nhìn về phía anh.
“Cô Bùi, vừa rồi cô cũng đã thua năm quân”, anh chỉ vào những quân cờ màu trắng anh đang giữ, “Đừng kiêu ngạo quá sớm.”
Một lời này tựa như mở ra hai cánh cửa, bởi vì ngay sau đó, anh nhẹ nhàng nói một câu, liền khiến cô sững sờ ngay lập tức.
“Cô Bùi có từng nghĩ đến, vị hôn phu thứ mười là người như thế nào không?”
Vị hôn phu thứ mười?
Bùi Hề Nhược nghẹn họng.
Cô thực sự chưa từng nghĩ đến.
Đối với cô mà nói, dù cho là vị hôn phu thứ mấy, mặt mũi đều mơ hồ, là đối tượng phải đánh bại mà thôi.
“Người thứ mười một, thứ mười hai, lại sẽ là người như thế nào?” Anh hỏi liên tiếp, đặt một quân cờ lên bàn cờ, “Chỉ cần ngày nào cô Bùi chưa ổn định, thì những ‘vị hôn phu’ vẫn sẽ liên tục xuất hiện.”
Bùi Hề Nhược: “….”
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ nghẹt thở rồi.
Cái khác không nói, lỡ như gặp phải đối thủ còn khó đối phó hơn cả Phó Triển Hành, thì tổn thọ mất.
“Nếu như cô Bùi đã chọn cách như vậy, đại diện cho việc cô không phản kháng lại được thế lực của gia đình. Thay vì nghĩ trăm mưu ngàn kế để phá hoại hôn sự….”
Âm thanh vừa buông xuống, anh lại ăn mất một quân cờ của cô.
Bùi Hề Nhược không nói nên lời nhìn về phía bàn cờ.
Quân trắng liên tục mất đi, gặp phải thất bại, quân đen bất động, cứ vậy tấn công.
Người đàn ông đặt xuống một quân cờ nữa, tiếp tục chủ đề chính của tối nay…..
“Không bằng bỏ sức một lần để về sau yên ổn, kết hôn với tôi.”
—-
Những lời này vừa kết thúc, liền có một cuộc gọi đến, Phó Triển Hành nhìn qua màn hình, rồi nói với cô. “Chuyện hợp tác.”
Bùi Hề Nhược gật đầu.
Anh đứng dậy đi ra ngoài ban công, vừa lúc cho cô thời gian suy nghĩ.
Khi trở lại, Phó Triển Hành ngồi xuống phía đối diện, “Cô Bùi, suy nghĩ sao rồi?”
Bùi Hề Nhượng ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông này, nếu ở cổ đại, nhất định là một người đầy âm mưu, có thể đùa giỡn quyền thế, hiểu nhất việc nhìn lòng người. Hôm này trong cuộc thương lượng, mỗi câu nói, mỗi từ ngữ, đều đâm thẳng vào trái tim đối phương.
Tuy nhiên, cô không muốn để anh có thể thắng dễ dàng như vậy, vẫn là làm khó một chút.
“Cái khác đều có thể….chỉ có một vấn đề”, Bùi Hề Nhược nghịch lọn lóc của mình, tựa như rất để ý mà nói, “Hai năm sau, tôi lại là một người phụ nữ đã từng ly hôn.”
“Cô Bùi nói rằng cả đời này không muốn kết hôn”, giọng anh nhàn nhạt, “Dưới ánh mắt của người đời, từng ly hôn, không phải là càng khó gả đi sao?”
Bùi Hề Nhược: “……..”
Rất có đạo lý.
Phó Triển Hành nhất định là đã có chuẩn bị mới ra trận, sau khi làm khó dễ một phen, cô đáp ứng, anh liền phân phó cho Thẩm Minh, đem hợp đồng hôn nhân lên.
Bùi Hề Nhược cẩn thận đọc hết, trong lòng nổi lên chút hoảng loạn của việc ‘tự bán mình’ này, không nhịn được hỏi. “Ở đây viết rằng không can thiệp vào chuyện của đối phương, hai năm ly hôn, anh sẽ không nuốt lời chứ?”
Anh nhìn cô, “Giấy trắng mực đen, chẳng thể lừa được ai.”
Cũng đúng.”
Kể cả anh có nuốt lời, cô cũng có Bùi gia chống đỡ.
“Ấy”, Bùi Hề Nhược nhìn anh cất hợp đồng vào túi tài liệu, trong đầu bỗng lóe một tia sáng, “Phó Triển Hành, không phải anh đã yêu thầm tôi từ lâu đấy chứ? Vì để cưới được tôi mà không từ thủ đoạn, hợp đồng hôn nhân cũng đã chuẩn bị trước rồi.”
“Bùi Hề Nhược.” Giọng người đàn ông rất nhẹ nhàng.
“Hả?”
“Tỉnh táo chút đi.”
“……….”