Editor: Chym
—
Hai người đàn ông sống chung với nhau, từ trước đến nay ăn gì cũng không để ý, chỉ cần tìm một quán ăn bên đường là có thể giải quyết, Lâm Nhuyễn và Lâm Diệu cho tới nay vẫn luôn làm như vậy.
Nhưng bây giờ vấn đề đang đến.
“Papa, tại sao chúng ta lại ăn bên ngoài?” Đản Đản đang ngồi trên chiếc ghế dành cho trẻ em, đung đưa đôi chân ngắn của mình, thỉnh thoảng ăn thức ăn mà Lâm Nhuyễn đút cho. Nhóc hoàn toàn không biết câu hỏi này đối với một người lớn rất khó để trả lời.
Lâm Nhuyễn đút một muỗng canh trứng vào trong miệng Đản Đản, thật ra cậu cũng nghĩ đến việc tự mình nấu ăn, nhưng ở trình độ nấu nướng của cậu… cho rau vào nước nấu chín rồi vớt lên cho thêm nước tương. Mùi vị thì có thể ăn được, nhưng khi nghĩ lại, cảm thấy không muốn ăn nữa, “… Hỏi ba con đi.”
Đản Đản quay đầu lại nhìn Lâm Diệu, hai má bị nhét đầy thức ăn, vừa mở miệng đã cảm thấy có thứ gì đó phun ra.
Vì vậy Lâm Diệu bình tĩnh cách xa Đản Đản một chút, sau đó đút miếng sườn đã cạo xương vào miệng Lâm Nhuyễn, so với vật nhỏ không biết tên kia, đút cho Lâm Nhuyễn ăn càng có cảm giác thành tựu hơn.
“Ba ơi?” Một hạt cơm bất ngờ bay về phía Lâm Diệu, nhưng đôi mắt của Đản Đản vẫn như cũ sáng ngây thơ và đầy nghi hoặc.
Lâm Diệu cau mày, “… Ăn bên ngoài có gì không tốt.”
“Cô giáo nói ăn bên ngoài không tốt, phải đủ chế độ dinh dưỡng.”
“… Ngày mai đổi trường mẫu giáo khác.”
Lâm Nhuyễn làm như không nghe thấy những lời này, nhanh chóng nắm lấy cái muỗng chặn đứng chiếc đũa của Lâm Diệu, “Suốt ngày đổi trường mẫu giáo không tốt cho sự phát triển của trẻ em.”
Lâm Diệu nhướn mày, Lâm Nhuyễn thực sự xem nhóc con này là con của mình?
Nhìn thấy dáng vẻ đó, Lâm Nhuyễn không nhịn được rút muỗng lại, “Cái này… hay là chúng ta tự mình nấu đi.”
“Em nấu?”
Lâm Nhuyễn nghiêm túc gật đầu.
________
Cậu đã đồng ý tự mình nấu ăn, buổi chiều sau khi đưa Đản Đản tới trường, Lâm Nhuyễn kéo Lâm Diệu đầy mặt không kiên nhẫn đi chợ mua thức ăn, chọn tới chọn lui một hồi, lúc mua xong cũng đã qua hai tiếng.
Nhưng mà như đã đề cập trước đó, Lâm Nhuyễn cảm thấy cậu không có cảm giác ngon miệng với những món ăn mình nấu, vì vậy lúc trên đường trở về nhà cậu nở nụ cười ngây ngô nhìn chằm chằm vào Lâm Diệu, với một ánh mắt không mấy thiện cảm.
Mà Lâm Diệu cũng không ngốc, làm sao không nhìn ra được ý tứ của Lâm Nhuyễn, cho nên cũng cười với Lâm Nhuyễn, sau khi trở về chưa biết ai sẽ nấu đâu.
Kết quả là, Lâm Diệu cảm thấy mình vẫn còn quá ngây thơ.
“Anh vào đây làm gì, cũng không giúp tôi nấu ăn, đi ra ngoài.” Lâm Nhuyễn lạnh lùng trừng mắt, dùng dao làm bếp băm lá bắp cải xanh như uy hiếp.
Còn Lâm Diệu ôm ngực tựa vào khung cửa, liếc mắt nhìn lướt qua thân thể trần trụi sau làn váy của Lâm Nhuyễn, “Phong cảnh ở đây rất đẹp.”
“Anh, đẹp cũng không cho anh xem!” Trên mặt Lâm Nhuyễn xẹt qua một chút ửng đỏ vì xấu hổ và tức giận, cậu liên tục kéo chiếc tạp dề ngắn cũn cỡn không che được chân, đáng tiếc chiếc tạp dề chẳng được bao lớn nên che được chỗ này lại không che được chỗ kia. Ngay sau khi kéo nó xuống, xương quai xanh nhạy cảm và trước ngực xuất hiện những dấu hôn nhỏ.
“Còn có gì để che đâu?” Ánh mắt Lâm Diệu tối lại đi về phía trước, bế Lâm Nhuyễn ngồi lên bàn ăn, vây người yêu lúc nào cũng muốn dụ dỗ ở trong vòng tay, “Em mặc như thế này không phải là muốn rồi sao, đúng là nhóc dâm đãng.”
Lâm Nhuyễn lập tức vừa nói vừa hôn người đi tới, “Tôi phải nấu cơm cho Đản Đản.”
“Tối nay đi ăn bên ngoài.” Hai tay Lâm Diệu men theo đùi Lâm Nhuyễn dần dần di chuyển lên trên, cho đến khi sờ vào trong tạp dề, nhưng lại bị Lâm Nhuyễn đè lại.
Lâm Nhuyễn tức giận, “Không được, tôi đã hứa nấu đồ ăn ở nhà cho Đản Đản. Những thứ bên ngoài có rất nhiều bột ngọt, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.”
“Vậy em muốn thế nào.” Lâm Diệu cách tạp dề ren cắn lên đầu ti hơi nhô lên của Lâm Nhuyễn, liếm láp, nhay cắn khiến tạp dề thấm ướt nước miếng, lôi kéo đầu v ở trong miệng khiến Lâm Diệu càng thêm hưng phấn.
Lâm Nhuyễn áp lực rên nhẹ, nhưng cũng không quên đề cập đến điều kiện, “Tối nay… ưm, anh nấu cơm.”
Nụ hôn nóng bỏng bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, Lâm Diệu bằng lòng với điều kiện của Lâm Nhuyễn, nhưng bây giờ Lâm Nhuyễn không dễ gì gạt bỏ, cậu nhấc một chân đạp lên ngực Lâm Diệu để hắn rời xa mình, lộ ra phong cảnh dưới váy, “Sau này anh cũng phải nấu cơm.”
Lâm Diệu cười lạnh, hai tay nắm lấy hai chân nhỏ nhắn của cậu, tách ra hai bên uy hiếp nói, “Em có tin bây giờ tôi chịch em ngay tại đây không.”
“Không được!”
Lâm Nhuyễn tức giận kéo tạp dề che lại phía dưới.
“Vậy thì tôi được lợi gì.”
Lâm Nhuyễn như nghĩ ra điều gì đó, cả khuôn mặt đều nhăn lại, “Nếu, nếu sau này anh nấu cơm, lần sau, lần sau có thể đến nhà hàng chơi.”
“… Còn có rạp chiếu phim và công viên giải trí.” Lâm Diệu dần dần buông lỏng tay ôm Lâm Nhuyễn, “Nếu đến nhà hàng chơi vậy tôi phải mua trang phục hầu gái mới được, bên trong không mặc quần lót dường như chơi càng thú vị hơn… xe chấn với “chơi” ngoài trời cũng hay ho, hay là S…”
Lâm Nhuyễn nhanh chóng chặn miệng Lâm Diệu lại, sợ nghe được mấy thứ đổi mới, sau một nụ hôn sâu, đuôi mắt hơi nhấc lên, “Anh muốn ăn cơm trước, đi tắm trước, hay là ăn tôi trước?”
Lâm Diệu lại mãnh liệt hôn cậu.
_________
Trước đây Lâm Diệu ở trong quân đội mấy năm, bởi vì đồ ăn trong đó không ngon, cho nên Lâm Diệu thường tự mình nấu, tuy rằng đồ ăn không bằng đầu bếp, nhưng ít ra còn tốt hơn nhiều so với Lâm Nhuyễn.
Lâm Nhuyễn gắp một miếng thịt thăn chua ngọt nghi ngút khói, hoài nghi nhìn một chút, sau khi đảm bảo màu sắc và mùi hương đều bình thường mới đưa vào miệng ăn.
“Còn có thể ăn được.” Lâm Diệu ném một miếng sườn vào miệng, nhai xương sụn.
Cái này Lâm Nhuyễn cảm thấy thật sự rất khó nói, từ trước đến nay cậu ăn thứ gì cũng đều có đức hạnh như bò nhai mẫu đơn, đối với cậu các món ăn chỉ có chua, ngọt, đắng, cay, mặn, chẳng lẽ còn phải nói món này mặn không, ăn khá ngon sao?
Lâm Nhuyễn chưa kịp tìm cách trả lời thì Đản Đản ở bên cạnh đã bối rối hỏi: “Papa, vì sao nhà bếp lại lộn xộn vậy? Đồ ăn vứt trên đất, thật lãng phí.”
“Chuyện này, chuyện này con hỏi ba con đi.” Lâm Nhuyễn đỏ mặt cúi đầu, trước đó Lâm Diệu giống như tiêm máu gà làm rất tàn nhẫn, tất cả đồ ăn bát đĩa đều bị quét xuống đất. Ngay cả đồ ăn hiện tại cũng là chọn trên mặt đất, mấy món đó chưa bị họ dẫm lên.
Lâm Diệu không kiên nhẫn ném rau xanh vào trong chén Đản Đản, “Ăn của nhóc đi, nhiều lời như vậy đợi lát nữa đem bán nhóc.”
“QAQ” Đản Đản nhìn Lâm Nhuyễn cầu cứu.
Lâm Nhuyễn cúi đầu thấp hơn.
_________
“Alo, là tôi… tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Gió đêm lay động mái tóc của Lâm Nhuyễn, cậu dựa vào hàng rào ban công, nhìn Lâm Diệu trong phòng khách đang nhàm chán đổi kênh.
“Ba giờ chiều ngày mai, hẹn cậu ở quán cà phê rìa sau… chỉ có hai chúng ta.”
Người đàn ông trên sô pha ném điều khiển đứng dậy, sau đó tay cắm quần xoay người đi về phía cậu.
Cửa ban công được mở ra, Lâm Nhuyễn cũng cúp điện thoại.
“Sao vậy?”
Lâm Diệu đi tới ôm eo Lâm Nhuyễn, “Xem TV với tôi.”
“Được.”