Nếu nói Tào Minh chính là mấu chốt của vụ án này thì cũng không quá đáng.
Cho dù Kỳ Tử Ngang và Lục Lê không nói những chuyện này thì Tưởng Thiên Du cũng đã nghĩ rõ ràng, cô có chút mệt mỏi giơ tay lên xoa ấn đường: “Giày.
”“Gã đụng vào Chu… Tôi, gã đã mang giày thể thao vào ngày đụng tôi, và cũng là đôi giày gã mang trong ngày bắt cóc con tin trong bệnh viện.
”“Trông có vẻ cũ kỹ, đôi giày cũng rách rồi, màu đen.
”Nếu đủ may mắn thì nói không chừng là có thể tìm thấy vài chứng cứ còn sót lại trên đế giày.
Kỳ Tử Ngang ra lệnh cho Lục Lê ghi lại, sau đó lại dùng ánh mắt cổ vũ người đang ngồi trên ghế thẩm vấn nói tiếp.
Tưởng Thiên Du cố nén cảm giác đau nhức khó chịu nơi thái dương, cô nhắm mắt lại, rốt cuộc thì Tào Minh đã làm gì sau khi xuống xe?Bên tai lại truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, cô cố gắng hết sức khống chế Chu Nhã ý thức mơ hồ nằm dưới đất mở mắt ra, tài xế gây tai nạn vẫn đang đi vòng quanh cô, giống như đang muốn xác nhận cô sống hay chết.
Sau đó trong không khí vang lên tiếng “lạch cạch” rất nhỏ, tiếng động lặp đi lặp lại nhiều lần rồi mơ hồ truyền đến tiếng chửi rủa.
Tưởng Thiên Du đoán hình như đối phương muốn hút thuốc, chỉ là không biết là vì trời mưa hay là nguyên nhân nào khác mà cuối cùng bật lửa lại không thể bật được như mong muốn của gã.
“Phì!”Sau vài phút im lặng, tiếng bước chân lại vang lên, tài xế gây tai nạn nhanh chóng trở lại xe, gã lái xe Jeep nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.
Lộp bộp ào ào.
Trong ký ức thuộc về Chu Nhã, cô vẫn lẳng lặng nằm trên mặt đường đã bắt đầu tích nước, thế nhưng Tưởng Thiên Du lại khống chế mắt cô, ép cô phải nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước.
Vừa rồi gã tài xế gây tai nạn đã khạc đờm trước khi rời đi, và nó vẫn đang dính trên tường.
Tưởng Thiên Du chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh miêu tả rõ ràng vị trí đó, bức tường hai bên đường nhỏ gập ghềnh, nếu cảnh sát đủ may mắn thì có lẽ là còn có thể trích xuất được chứng cứ sinh học đủ để tiến hành xét nghiệm ADN.
Lục Lê hưng phấn lập tức muốn mở cửa phòng thẩm vấn xông ra ngoài.
Cũng may là anh ta đã bị ánh mắt của Kỳ Tử Ngang cản lại: “Cậu tạm thời ở lại chỗ này, cậu với chị Ngô phải bảo đảm cô Chu có thể về nhà an toàn.
”Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, khi đối phương còn chưa bắt máy thì khẽ gật đầu với Tưởng Thiên Du: “Cảm ơn.
”Chưa đợi cô trả lời thì người đàn ông đã quay đi, bóng lưng rộng lớn thoạt nhìn vô cùng vội vàng.
Tưởng Thiên Du lựa chọn nghỉ ngơi hơn mười phút trong phòng thẩm vấn, trong lúc đó cô còn uống nước ấm mà cảnh sát Ngô bưng tới, cảm thấy tinh thần đã khôi phục không ít thì đưa ra yêu cầu muốn rời đi.
Lục Lê ôm đồm nhiều việc khuyên nhủ cảnh sát Ngô trở về, anh ta lại dẫn Tưởng Thiên Du nghênh ngang ra khỏi phòng thẩm vấn và đi về phía thang máy.
Sau khi đi qua mấy căn phòng thẩm vấn trống rỗng, khóe mắt Tưởng Thiên Du quan sát xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhỏ trên cửa thì vô tình nhìn thấy có người trong một căn phòng trong số đó, cô chợt dừng bước.
Lục Lê đi vài bước thì phát hiện người phía sau không đuổi theo, anh ta vội vàng quay trở lại nhìn theo tầm mắt của cô: “Đó là Vương Hoằng Phương, chẳng phải cô đã gặp hắn khi nằm viện rồi sao?”“Ừm… Có hơi khác với trong ấn tượng của tôi.
” Tưởng Thiên Du đáp lại.
Trong phòng bệnh trước đây, đối phương vẫn là viện trưởng Vương hăng hái, lúc này ngồi trong phòng thẩm vấn, ít nhiều gì cũng có chút sa sút tinh thần.
Không biết Lục Lê là bị ảnh hưởng bởi thái độ của Kỳ Tử Ngang, còn bởi vì hôm nay cô đã biểu hiện rất tốt nên thái độ của đối phương với cô cũng có chút thay đổi, anh ta nghe thấy như thế thì dứt khoát nói: “Khoảng năm sáu giờ sáng thì chúng tôi đã dẫn người về, phòng kỹ thuật cũng phát hiện một dấu giày ở căn hộ 1704 tòa nhà số 7 Anh Hoa Uyển mà hắn mua, sau khi so sánh thì xác nhận trùng khớp với đôi giày mà Đinh Thiên Lãng đã mang vào ngày hắn ta chết.
”“Nhưng người này vẫn luôn thừa nhận rằng mình không quen biết Đinh Thiên Lãng, xem ra là định im lặng với chúng ta cho đến hết bốn mươi tám tiếng rồi.
”Tưởng Thiên Du hiểu rõ khẽ gật đầu, chẳng trách cảnh sát lại vội vàng cạy miệng Tào Minh ở trong trại tạm giam xa xôi, rõ ràng là đang nghi ngờ giữa Tào Minh và Vương Hoằng Phương có giao dịch nào đó.
Đột nhiên người trong phòng thẩm vấn nghiêng đầu như đã cảm nhận được gì đó.
Một giây sau, Tưởng Thiên Du bất ngờ đối diện với hắn.
Mặc dù cửa sổ thủy tinh nhỏ nhưng cũng đủ để cho người trong phòng thẩm vấn nhìn thấy rõ mặt của cô rồi.
Nhưng ánh mắt Vương Hoằng Phương chỉ dừng lại trên mặt cô hai giây ngắn ngủi, ngay sau đó liền quay đầu lại, nên làm gì thì làm đó.
Thấy thế Tưởng Thiên Du híp mắt, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác không chắc chắn.
Có hơi kỳ quái….