Chương : Phong Vân Võ Hiệp Văn []
"Ngưng Nhi đúng là càng lớn càng đẹp, không biết sẽ mê chết bao nhiêu tài tuấn trẻ tuổi." Thiệu Khiêm cười nói: "Ta nhìn, cũng ngẩn ngơ một lát cơ."
"Bạch đại ca lại bắt đầu trêu Ngưng Nhi rồi." Lục Ngưng Nhi chống nạnh chỉ vào Lục Ngao nói.
"Không có một chút thẹn thùng của nữ nhi gia." Lục phu nhân liếc Lục Ngưng Nhi trắng dã con mắt, sau đó kéo Thiệu Khiêm đi vào trong: "Thanh Huyền đi theo ta, ta dẫn ngươi đi nghỉ."
"Đa tạ bá mẫu." Thiệu Khiêm trực tiếp ném Lục Ngao mặt mày ngu ngơ ở đằng sau, theo Lục phu nhân đi vào tiểu viện.
Lục Ngao thấy bạn đời nhà mình ở chung rất tốt với mẫu thân thì có chút bối rối, y chỉ vào bóng lưng của hai người mờ mịt nói: "Nương ta..."
"Hỗn tiểu tử nhà ngươi." Lục bảo chủ hận sắt không thành thép mắng Lục Ngao: Trước đây nương ngươi nhọc lòng muốn Thanh Huyền có thể nhẹ dạ một chút, lại không ngờ ngươi lại cho là thật. Hai năm qua vẫn là Thanh Huyền cứ mỗi hai tháng là gửi về nhà phong thư, để cho chúng ta biết các ngươi đang ở đâu."
Lục Ngao nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, y vẫn cho rằng Thanh Huyền chỉ sai người gửi thư cho Bạch gia thôi, không nghĩ tới Lục gia cũng có? Nghĩ đến đây trong lòng Lục Ngao quả thật cảm động muốn chết. Y vẫn cảm thấy nương còn chưa nguôi giận, không dám gửi tin về nhà. Không nghĩ tới Thanh Huyền đã âm thầm giúp y làm việc này.
"Đi vào trước rồi nói." Lục Hành Thiên vỗ vỗ vai nhi tử nhà mình cũng dẫn người tiến vào.
Mấy người vào tiểu viện, Thiệu Khiêm và Lục phu nhân đã ngồi chính sảnh dùng trà, thấy Lục Ngao đi tới, Thiệu Khiêm đưa chung trà bên cạnh cho y: "Vừa vặn có thể uống."
Lục thiếu chủ lại không biết cái gì gọi là tinh tế thưởng thức, nâng chung trà lên mới hai hớp đã uống sạch trà trong chung, lau miệng đáng tiếc nói: "Nếu như bát to, uống càng sướng hơn."
"Hôm nào cho ngươi một lu nước." Nếu để người yêu trà nhìn thấy bộ dạng của y, chỉ sợ sẽ giận sôi lên hô to bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mất.
Phu thê Lục gia thấy hai người này như vậy, trong lòng cũng xác thực yên tâm lại. Nhưng lại có chút tiếc nuối, dù sao phụ mẫu nhà ai cũng muốn con cái nhà mình lấy vợ sinh con. Nhưng... nhà mình thì vẫn quên đi, đối với người có thể ném tiểu thư người ta tận lực lấy lòng ra ngoài bảo, đồng thời cố ý viết thư đưa tới nhà người ta, ngôn từ chính nghĩa nói rằng tiểu thư nhà người ta không đứng đắn...
Việc này đúng là làm cho người ta mất hết mặt mũi, thậm chí nếu không phải có danh tiếng Lục Gia Bảo đè nặng, chỉ sợ đã sớm bị người đánh tới cửa rồi. Dù sao hủy hoại danh tiết một cô nương cũng không phải là việc nhỏ.
"Lục Ngao, vừa rồi thấy nội lực của ngươi tựa hồ lại tinh tiến rồi?" Lúc Lục Hành Thiên nói câu này thì mặt buồn rầu: "Ngươi biết khuyết điểm của Liệt Dương Công, nếu như ngươi..."
"Cha yên tâm." Lục Ngao ngắt lời Lục Hành Thiên: "Lần này con trở về cũng muốn nói với cha, Liệt Dương Công của chúng ta đã được Thanh Huyền sửa lại, khuyết điểm trước kia đã không còn đáng lo nữa."
"Sửa lại?" Lục Hành Thiên và Lục phu nhân hai mặt nhìn nhau, Lục gia mấy đời người của ông muốn cải tiến đại khái công pháp này đều không có đầu mối, sao có thể bị một người ngoài công phá khuyết điểm?
Thiệu Khiêm buông chung trà nhẹ giọng nói: "Công pháp tu luyên Liệt Dương Công kỳ thật chính là luyện khí."
Nói ra cũng kỳ quái, Liệt Dương Công của Lục gia, lại là đồ thuộc tu chân giới. Quyển công pháp này không tính là tốt nhất, nhưng cũng thật sự là công pháp luyển thể dùng võ nhập cảnh. Nhưng người của tiểu thế giới này chung quy vẫn không hiểu nên vận dụng thế nào, vì vậy cũng không biết rằng tầng bảy chính là một nấc thang, đến đây thì không thể tu luyện tiếp như công pháp bình thường được, bằng không cũng chỉ có thể bạo thể mà chết.
"Chuyện này..." Lục Hành Thiên và Lục phu nhân tất nhiên không biết luyện khí này là cái gì. Lục phu nhân nghiêm túc nói: "Mong rằng Thanh Huyền nói rõ."
Thiệu Khiêm trong bụng suy nghĩ một lát, một hồi lâu sau mới lắc đầu nói: "Cụ thể con không thể nói ra, nhưng bá phụ bá mẫu yên tâm, sau này con cháu Lục gia tu luyện Liệt Dương Công, sẽ không xuất hiện tình trạng bạo thể mà chết."
"Vì sao không nói được?" Ánh mắt sắc bén của Lục phu nhân nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm: "Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì hay sao?"
"Bá mẫu, biết nhiều, dễ dàng đưa tới họa sát thân." Thiệu Khiêm lắc đầu nói: "Con chỉ có thể nói, Liệt Dương Công của Lục gia nhất định là tình cờ có được, nhưng trong công pháp này đến tột cùng ẩn giấu bí mật thế nào, cũng không nói được."
Lục gia có vài ghi chép, trước đây tổ tiên bị người đuổi gϊếŧ rơi xuống vực, trong lúc dưỡng thương thì tìm được bí tịch võ công trong sơn động, tổ tiên mừng quá, công pháp đại thành rời khỏi đáy vực, chém gϊếŧ hết những người truy sát mình trước đây dưới kiếm.
Lục phu nhân còn muốn hỏi lại, chỉ là còn chưa mở miệng liền bị Lục Hành Thiên đè cánh tay: "Đã như vậy, chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng dù sao vẫn phải cám ơn Thanh Huyền đã giải được mối bận tâm của Lục gia ta."
"Bá phụ khách sáo." Thiệu Khiêm cười nói: "Chuyện của Lục Ngao chính là chuyện của con."
"Cha nương, hai người cùng đến đây có mệt không?" Lục Ngao trực tiếp kéo Thiệu Khiêm đứng dậy: "Con cùng với Thanh Huyền mệt rồi, cần nghỉ ngơi một chút."
"Ngưng Nhi, dẫn ca ca ngươi đi nghỉ ngơi." Lục Hành Thiên cũng đứng dậy đưa tiễn hai người này.
Lục Ngưng Nhi biết cha nương có việc cần thương lượng, nàng cũng không nhiều lời, dẫn hai người Thiệu Khiêm rời đi.
"Thanh Huyền." Lục Ngao ra khỏi phòng liền mặt mày ai oán nhìn Thiệu Khiêm: "Từ khi ngươi thấy cha nương cũng không nói nhiều gì với ta."
"Bầu bạn mỗi ngày với ngươi chung quy có chút chán." Thiệu Khiêm cố ý nói: "Vừa vặn, đại hội võ lâm này nhất định có không ít thanh niên tuấn kiệt, tú lệ giai nhân, đến lúc đó nói không chừng còn có thể..."
"Ngươi ngươi ngươi, ta đều là đích phu nhân của ngươi rồi, sao ngươi có thể ngắm nhìn người khác." Lục Ngao dứt lời cũng trực tiếp túm lấy Thiệu Khiêm chặn miệng hắn lại, đôi mắt nóng vội gần như bốc hỏa.
Lục Ngưng Nhi đứng đằng trước nhìn hai người này không biết nói gì, có phải họ quên trước mặt mình vẫn còn cô nương trong khuê phòng không?
"Khụ khụ." Lục Ngưng Nhi ho khan hai tiếng nhắc nhở ca ca càng ngày càng quá đáng: "Ca ca, có một số việc chẳng phải nên làm sau khi đóng kín cửa?"
"Một cô nương như ngươi, quản nhiều như vậy làm chi." Lục Ngao thẹn quá hóa giận: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã đi rồi. Ai ngờ ngươi còn ở đây."
Đây là ghét bỏ nàng chướng mắt hở~? Lục Ngưng Nhi cố nhịn xung động trợn trắng mắt : "Nếu đã như vậy, huynh hãy tự mà đi đi."
Lục Ngao trực tiếp dẫn Thiệu Khiêm tiến lên, viện lạc này lớn như vậy, y tùy tiện tìm một lối đi là được mà.
Lục Ngưng Nhi nhìn hướng chính sảnh, chung quy vẫn không đi qua. Nếu cha nương kêu nàng dẫn đi, tất nhiên là có chuyện quan trọng muốn thương nghị, thế thì nàng tìm nơi khác gϊếŧ thời gian thôi.
"Hành Thiên, ngươi nói xem Bạch Thanh Huyền rốt cuộc có lai lịch thế nào?" Nếu như không có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên không dám động vào công pháp của người khác, nhưng theo ý của Lục Ngao, hắn lại có thể sửa chữa hoàn toàn công pháp của Lục gia?
"Mặc kệ hắn có lai lịch thế nào, chỉ cần không có hại với Lục gia ta là được." Lục Hành Thiên nghiêm túc nói: "Lát nữa kêu hỗn tiểu tử kia tới, hỏi xưm đến tột cùng là sao. Còn nữa, sau khi sửa công pháp chắc cũng sẽ nói cho ta."
"Đây là tự nhiên." Lục phu nhân gật đầu. Sau đó lại thở dài nói: "Lục gia ta mấy đời đều khó thể chết già, tuy Lục gia có danh tiếng không nhỏ trên giang hồ, nhưng chung quy vẫn khó có thể lưỡng toàn."
Công pháp của Lục gia uy lực quá lớn, việc này cũng trực tiếp dẫn tới không ít người muốn cướp đoạt công pháp để sử dụng. Nhưng những kẻ mang ý đồ gây rối đều bị tổ tiên Lục gia đánh chết, nhưng tổ tiên Lục gia chỉ luyện tới tầng bảy thì không còn cách nào tiếp tục nữa, nếu như cố ý đột phá cũng chỉ là cảnh bạo thể mà chết thôi.
Nếu như, công pháp này quả thật đã sửa rồi, đúng là một chuyện tốt. Nhưng, chung quy hai phu thê này vẫn lo lắng tới 'họa sát thân' trong miệng Bạch Thanh Huyền, rốt cuộc bí mật thế nào mà có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng đến vậy?
Đến tối dùng bữa xong, sau khi Thiệu Khiêm dùng ánh mắt ngăn cản Lục Ngao muốn đi theo rồi rời đi trước, hắn biết phu thê Lục gia có không ít lời muốn hỏi Lục Ngao, hắn cũng biết, những lời này cũng không muốn để cho hắn nghe thấy.
Sau khi hắn đi, Lục Ngưng Nhi cũng tự giác rời đi. Dù sao nàng cũng là nữ quyến, tuy cũng có nghiên cứu công pháp trong nhà, nhưng chung quy đều phải gả ra ngoài. Con gái gả chồng như tát nước ra ngoài, sau khi lập gia đình nàng cũng không thể được xem hoàn toàn là người Lục gia được.
"Cha nương, có chuyện cứ nói thẳng đi." Lục Ngao tuy vẫn ngồi ở đây, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được bay ra ngoài.
Gân xanh trên trán Lục phu nhân giật giật, bây giờ xem như ba đã biết được câu 'Có nương tử là quên nương' mà người ta nói, là tình huống ra sao. Còn không phải là tình huống bây giờ của nhi tử bà?
"Rốt cuộc là bí mật gì mà có thể dẫn tới họa sát thân cho Lục gia ta?" Đối với đứa con trai này, Lục Hành Thiên tất nhiên cũng biết không thể quanh co lòng vòng. Cũng không biết hỗn tiểu tử này đến tột cùng là giống ai? Sao mà không có một chút tâm nhãn thế?
Lục Ngao nghe vậy thì cau mày, y đặt chung trà đang cầm thưởng thức trên tay lên bàn, sau đó chấm nước trà viết lên bàn: Liệt Dương Công chính là phương pháp tu chân.
Nhìn thấy mấy chữ này phu thê Lục gia kinh hãi, Lục Hành Thiên vội vàng lau nước trên bàn: "Thật ư?"
"Tất nhiên là thật." Lục Ngao gật đầu, sau đó lại nói "Thanh Huyền nói không cần phải lo, bây giờ đã không phải nữa."
Phu thê Lục gia nghe vậy thì quả thực thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhau cười khổ. Nếu như quả thật để người khác nghe được thông tin của Bạch Thanh Huyền, công pháp trong nhà chính là phương pháp tu chân, coi dù chỉ là phương pháp nhập môn, nhưng cũng có thể dẫn tới kết quả người người giang hồ rình trộm.
Chương : Phong Vân Võ Hiệp Văn []
Dù sao người muốn đắc đạo trường sinh không biết bao nhiêu. Nếu có cơ hội này, những người này tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Lục gia tuy có chút uy vọng trong võ lâm, nhưng cũng không chịu nổi khi địch với toàn bộ võ lâm.
"Về sau không cần nhắc lại nữa." Lục Hành Thiên trầm mặc một lúc lâu rồi thở dài nói: "Bản đơn của tổ tiên ta sẽ hủy. Sau này Lục gia ta, chỉ nghiên cứu Liệt Dương Công mà Thanh Huyền đã sửa đổi."
"Đây là tự nhiên." Lục Ngao đắc ý nói: "Thanh Huyền có nói, nếu người có thiên phú, tất nhiên có thể luyện Liệt Dương Công đến thực cảnh, nếu có thể đột phá, nói không chừng có thể nhập luyện khí."
Lục Ngao cũng không phải hoàn toàn không có tâm nhãn, lúc y nói câu này lúc thì kề rất sát phu thê Lục gia, lời nói như vậy cũng chỉ có thể để hai người nghe được mà thôi.
Phu thê Lục gia nghe vậy lại cả kinh, sau đó vội vàng nói: "Thế... thế này chẳng phải..."
"Cha, cha nghĩ thực cảnh luyện thành thế nào?" Lục Ngao nhìn cha y cười nói: "Với tư chất này của cha, cho dù cho cha trăm năm nữa, chỉ sợ cũng khó mà đột phá chín tầng."
Dù sao càng về sau, muốn tiến bước thì càng khó. Tuy là thứ này đang nói sự thật, nhưng vì sao lại khiến người ta có chút muốn đánh người?
"Khi đại hội võ lâm lần này kết thúc, liền cùng cha nương trở về Lục Gia Bảo." Lục phu nhân nhẹ giọng nói: "Hai năm qua Thanh Huyền theo ngươi bôn ba, chắc cũng ăn không ít khổ."
Lục Ngao vừa định gật đầu, lập tức lại nghĩ tới lúc trước đã nói là làm đích phu nhân của Thanh Huyền rồi cơ mà. Cố biến gật đầu thành lắc đầu: "Không được. Thanh Huyền kêu con theo hắn về Bạch gia."
Nụ cười của Lục phu nhân đều cứng trên mặt rồi. Náo loạn nửa ngày, vậy là nhi tử của bà muốn ở rể?
Lục Ngao đứng dậy vỗ vỗ áo cong môi cười nói: "Con sợ Thanh Huyền ở một mình, cha nương cứ thong thả."
Mọi người đều nói, con gái gả đi, như tát nước ra ngoài. Nhà mình tuy là con trai, nhưng hình như đã hơi có xu hướng chén nổi trên mặt nước.
Sáng sớm ngày hôm sau Lục Ngao liền bị Lục Hành Thiên và Lục phu nhân kéo ra ngoài xã giao, trước khi rời đi, ánh mắt đáng thương gần giống như con chó bị bỏ vậy.
Lục phu nhân đối với cái thứ đi một bước lui ba bước này thật sự tức đến mức đau đầu, bà trực tiếp tiến lên nắm lỗ tai người kéo về phía trước: "Ngươi đi cùng lão nương."
"Áu, Thanh Huyền nhanh cứu ta." Bị kéo lỗ tai lôi đi Lục Ngao gào khóc cầu cứu Thiệu Khiêm.
"Trưa cùng nhau ăn cơm." Thiệu Khiêm lắc đầu nói với Lục Ngao: "Ngươi yên tâm, ta đi cùng Ngưng Nhi, sẽ không đi lung tung một mình."
"Vậy, vậy ngươi phải chờ ta." Lục Ngao hai tay vừa cầm lấy kẹp lão hổ của nương mình, vừa quay đầu lưu luyến không rời nói với Thiệu Khiêm.
Lục phu nhân chưa từng biết hỗn tiểu tử nhà mình lại có lúc dính người như thế, hai người họ sống chung hai năm dài đằng đẵng, sao còn dính tới vậy?
Nhưng đâu biết, đây là kết quả đã thu liễm của Lục Ngao, bình thường nếu như chỉ có y cùng với Thiệu Khiêm, vậy tất nhiên y sẽ nửa treo nửa ôm trên người Thiệu Khiêm, theo lời của Thiệu Khiêm, dính ngươi như vậy thật giống một động vật không có xương.
"Bạch đại ca, huynh và ca ca bình thường đều ở chung như vậy?" Lục Ngưng Nhi ở bên cạnh cười khanh khách không ngừng: "Ca ca trông... ngu hơn một tí."
"Không lớn không nhỏ." Thiệu Khiêm vỗ vỗ đầu Lục Ngưng Nhi cười nói: "Ngốc nghếch với người nhà như vậy thì còn được, nhưng nếu với người ngoài mà còn như vậy, vậy nghĩa là rất ngu."
"Huynh yên tâm đi." Lục Ngưng Nhi thề son sắt nói: "Huynh ấy đối xử với người ngoài không phải như vậy đâu."
Lục Ngưng Nhi nói thật sự không sai, tình tình Lục Ngao quái dị, nếu đối với người y thừa nhận, nghĩa là sẽ dùng mọi cách tốt với ngươi, thậm chí có thể nói là moi tim móc phổi. Nhưng nếu đối với người ngoài... đúng là đen cả gương mặt, khiến người ta nhìn đều muốn đánh y.
Thiệu Khiêm và Lục Ngao ở chung hai năm dài đằng đẵng, đâu thể không biết tật xấu này của y? Khi hai người họ đến vùng sông nước Giang Nam lưu luyến thật lâu, nữ tử Giang Nam tuy vóc người nhỏ xinh, nhưng tính cách thì ngay thẳng hơn các địa phương khác không ít, thấy nam tử trúng ý, liền bỏ khăn tay xuống.
Lúc mới tới Giang Nam Thiệu Khiêm cũng không biết chuyện, thấy có khăn tay của nữ tử bay sang bên này, liền định trực tiếp được trả cho cô nương đó. Tay hắn mới vừa vươn ra, liền bị Lục Ngao sậm mặt ngăn lại: "Ngươi còn muốn cầm khăn của nữ tử?"
Lúc đó Thiệu Khiêm sửng sốt, sau lại hỏi: "Chuyện này có điều đáng chú ý?"
"Tất nhiên là có. Nếu ngươi cầm khăn, liền chứng minh ngươi muốn ở bên nữ tử này." Lục Ngao nói rất tủi thân, tuy thấy bộ dạng Thanh Huyền có vẻ không biết chuyện, nhưng y vẫn cảm thấy trong lòng mình ứa ra nước chua.
"Công tử này đúng là giỏi phá chuyện của người khác." Cô nàng đằng trước vẫn chú ý tới hai người, lúc này nhìn tuấn tú công tử bị người khác cản lại, lập tức xoay người tức giận nói: "Phá nhân duyên của người khác sẽ sét đánh."
"Câu này hay, ta thích nghe." Lục Ngao nghe vậy chớp mắt, sau đó cầm tay Thiệu Khiêm lắc lư trước mặt nữ tử: "Phá, nhân, duyên, của, người, khác, sẽ, bị, sét, đánh."
Cô nàng kia đầu tiên là trên mặt ửng hồng, sau đó lại trở nên tái nhợt, nàng tức giận liếc Lục Ngao: "Ngươi... ngươi..."
"Người này ăn nói vụng về, cô nương thứ lỗi." Thiệu Khiêm vừa thấy con gái người ta bị chọc giận không nhẹ, lập tức nói: "Đa tạ cô nương ưu ái, nhưng tại hạ đã có bạn đời rồi, đành cô phụ ý tốt của cô nương."
"Hừ, cẩu nam nam." Cô nương liếc hai người trắng mắt rồi vội vàng rời đi.
"Nữ tử này..." Lục Ngao còn muốn nói tiếp, đã bị Thiệu Khiêm bóp cánh tay: "Ngươi còn lắm miệng."
Thiệu Khiêm nghĩ tới chuyện cũ không tự chủ nở nụ cười, Lục Ngưng Nhi bên cạnh thì thấy kỳ quái muốn chết, nàng có chút kỳ quái nói: "Bạch đại ca, sao đột nhiên huynh lại vui như vậy?"
Thấy chuyện này cũng không có gì để giấu giếm, Thiệu Khiêm liền nói chân tướng ra một lần. Đương nhiên, che giấu lúc đêm khuya trong lòng Lục Ngao phiếm chua, giày vò hắn đủ kiểu một phen.
Sau khi Lục Ngưng Nhi nghe xong cũng không nhịn được bật cười, nàng cười lên không giống những nữ tử khác lấy tay khăn che mặt, mà là thoải mái như nam nhi: "Tính tình của ca ca muội lại không phải thế này này, phải biết, trước đây khi huynh ấy đánh đuổi những nữ tử kia, lại càng không cho người ta mặt mũi hơn chuyện này nữa."
Thế cho nên hiện tại không ít tiểu thư thế gia nhìn thấy Lục Ngao đều chưa từng có sắc mặt tốt. Nhưng Lục Ngao có danh tiếng lại rất anh tuấn trong nhóm thanh niên tuấn kiệt, dù sao có một Lục Ngao để so sánh, họ đúng là sự lựa chọn càng tốt hơn chẳng phải sao?
"Hành tẩu giang hồ, cũng không cần đắc tội người mới tốt." Thiệu Khiêm ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trên thực tế lại ước gì những tiểu thư thế gia này đều tránh xa Lục Ngao.
"Ồ, đây không phải là Lục gia tiểu thư?" Người đến mặc la quần chấm đấy, vấn tóc búi cao, trang điểm đoan trang, tuy nói giọng điệu nghe vào không thấy thân thiện, nhưng trêu đùa trong mắt có làm sao cũng không che giấu được.
"Trương phu nhân đã lâu không gặp." Lục Ngưng Nhi ôm quyền nghịch ngợm cười nói.
"Nữ tử trong khuê phòng không thuê thùa trong khuê phòng, suốt ngày xuất đầu lộ diện thì biết làm sao đây." Trương phu nhân dùng ngón tay ấn trán Lục Ngưng Nhi cười mắng: "Bình thường cô mẫu cũng không quản giáo muội gì cả."
"Nữ nhi giang hồ, đâu cần nhiều quy củ như vậy." Lục Ngưng Nhi kéo tay áo Trương phu nhân lắc lắc: "Biểu tỷ, mẫu thân chẳng phải đã Trương gia không đến ư?"
"Trương gia không đến, Vân gia đến là được." Trương phu nhân cưng chiều ấn mũi Lục Ngưng Nhi: "Nghe nói biểu ca có người thèm rồi, ta đây nhất định cũng phải đến xem."
Câu này nói ra rất hân hoan, quả thật có kiểu người lại không ai thèm, liền đem người thường tiền tặng đi. Cho nên, trước đây Lục Ngao ở trong nhà đến tột cùng bị ghét bỏ nhiều bao nhiêu?
"Trương phu nhân." Thiệu Khiêm thấy Trương phu nhân hay quét mắt sang thì ôm quyền cười nói: "Đã sớm nghe Lục Ngao nói về Trương phu nhân, chỉ là hai năm qua vẫn chưa có cơ hội đến bái phỏng."
"Đều là người một nhà, cần gì phải tới bái phỏng." Trương phu nhân trên dưới quan sát Thiệu Khiêm rồi trả lời, trong lòng âm thầm gật đầu, hỗn tiểu tử Lục Ngao này tuy bình thường ngỗ ngược, nhưng ánh mắt cũng không tệ. Vị này tướng mạo tuấn tú, khí độ phi phàm, vừa nhìn liền biết không phải vật trong ao.
"Trương phu nhân nói phải." Thiệu Khiêm thấy sắc mặt vị Trương phu nhân này hình như có hơi tệ, tuy có bôi phấn ở đáy mắt, nhưng cũng khó giấu đi vẻ xanh xao.
"Phu nhân không khỏe ư?" Thiệu Khiêm nghĩ nghĩ vẫn hỏi lên, thấy Lục Ngưng Nhi và nữ tử rất là thân cận, liền mạo muội hỏi.
"Dạo này ngủ không ngon mà thôi." Trương phu nhân thở dài nói: "Chẳng biết tại sao, đã nhiều ngày luôn cảm thấy trong lòng phiền muộn khó hiểu, thấy đồ tanh càng cảm thấy buồn nôn... Ngươi xem ta kìa, vậy mà cũng nói hết với ngươi luôn rồi."
Trương phu nhân ngượng ngùng cười cười: "Công tử đừng trách."
"Người trong nhà cả, cần gì khách sáo." Thiệu Khiêm nhìn tay Trương phu nhân nói: "Tại hạ hiểu sơ y thuật, không bằng giúp phu nhân xem bệnh thử?"
"Chuyện này tất nhiên là được." Lục Ngưng Nhi trực tiếp kéo biểu tỷ nhà mình đi tới lương đình cách đó không xa ngồi xuống: "Bạch đại ca huynh xem giúp biểu tỷ đi."
Vị Trương phu nhân này từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, ba năm thỉnh thoảng còn bị đau đầu nhức óc, tuy lớn rồi cũng đỡ đôi chút, nhưng cả ngày đều phải mặc y phục dày.
Thiệu Khiêm nói thẳng đắc tội, đưa tay đặt lên cổ tay của Trương phu nhân, càng dò chân mày nhíu càng chặt, sau đó còn kêu Trương phu nhân đổi tay tiếp tục dò, nhưng chân mày càng nhíu chặt hơn.
Lục Ngưng Nhi thấy Thiệu Khiêm nhíu mày, mặt đầu sắp trắng bệch vì sợ: "Chẳng... chẳng lẽ không được ổn?"
"Ừm, đúng là không được ổn." Thiệu Khiêm nhíu mày gật đầu nói: "Bào thai trong bụng Trương phu nhân có chút suy yếu, chỉ sợ cần phải bồi bổ sơ sơ."
Trương phu nhân sửng sốt, sau đó giọng nói run rẩy mở miệng hỏi: "Công tử... công tử nói ta... ta có thai?"
Thiệu Khiêm sửng sốt, lẽ nào họ vẫn chưa biết?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Éc, luôn cảm thấy hơi có lỗi khi đặt tên cho thế giới lần này.
Đã bảo là phong vân võ hiệp văn cơ mà? Sao đều sắp biến thành bình thản làm ruộng văn rồi?