Chương : Hiện đại tổng tài văn []
Thiệu Khiêm sững sờ nhìn hạt nước mắt này, chỉ cảm thấy nơi bị giọt nước mắt chạm trúng rất là nóng bỏng, nhiệt độ như muốn làm bỏng hắn, khiến cho trong lòng Thiệu Khiêm cũng không nhịn được có chút xót xa.
Không biết bị nhập ma thế nào, Thiệu Khiêm nâng tay lên dùng đầu lưỡi liếm nước mắt rơi trên mu bàn tay, sau đó mang chút nghi ngờ trên mặt mở miệng nói: "Có hơi ngọt."
Thương phu nhân thấy hắn làm vậy, sau đó lại dùng tầm mắt nghi ngờ nhìn mình, không nhịn được liền bật cười, bà trực tiếp cầm tay Thiệu Khiêm trong tay, tay ấn trán Thiệu Khiêm: "Ngọt thì đâu có gọi là nước mắt."
"Trên, sách nói, nước mắt, hạnh phúc là, ngọt." Thiệu Khiêm mặt thành thật nhìn Thương phu nhân: "Vừa rồi, mẹ hạnh phúc quá, cho nên, nước mắt là ngọt."
Mọi người nghe vậy, chỉ cảm thấy cảm xúc rất là phức tạp. Mấy năm nay tình trạng của thằng bé này không quá tốt, bọn họ mặc dù đã sẵn sàng tâm lý chăm sóc hắn cả đời, nhưng cũng hy vọng hắn có thể sống hoạt bát một chút, sáng sủa một ít, có thể trao đổi với bọn họ như bình thường, có thể cười vui vẻ, khóc đau lòng như những đứa trẻ khác.
Nhưng mà, mấy năm nay, phải nói trong lòng bọn họ không có một chút tuyệt vọng thì là không thể nào. Chờ lâu như vậy, chờ mong lâu như vậy, chỉ có thể nhìn tình trạng của đứa nhỏ này trở trên xấu dần đi, tính tình cũng càng thêm nóng nảy, đều khiến trong lòng bọn họ có chút tuyệt vọng, rất lo lắng một ngày nào đó thằng bé này sẽ nghĩ quẩn...
Nhưng hôm nay, hắn bắt đầu chuyển biến tốt, biết chào ba mẹ, biết kéo tay áo anh hai, ra ngoài chơi còn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thậm chí còn kết bạn mới, việc này khiến người nhà họ Thương rất kinh hỉ, chẳng lẽ thần linh đã thấy thành ý của bọn họ, nghe được cầu nguyện của bọn họ, cho thằng bé khỏe lại sao?
Phỉ Nhiên là kẻ khôn khéo thế nào? Từ khi thấy Thương tiên sinh nổi giận y đã biết tình huống không ổn rồi, nhưng y cảm thấy tình trạng của bảo bối nhà mình còn nghiêm trong hơn y tưởng tượng.
Nhất là vừa rồi Thương phu nhân rơi nước mắt, bảo bối nhà mình bập bẹ an ủi, cũng khiến trong lòng Phỉ Nhiên nhói đau, chẳng lẽ bảo bối nhà y mắc phải bệnh hiểm nghèo gì?
"Bác trai, Kỳ Kỳ..." Phỉ Nhiên có chút lo âu nhìn Thiệu Khiêm nói: "Con có thể nói chuyện riêng với bác không?"
"Tất nhiên rồi." Thương tiên sinh lau khóe mắt ướŧ áŧ, sau đó đứng dậy cười với Phỉ Nhiên: "Bây giờ thời tiết đang đẹp, không bằng chúng ta ra vườn hoa uống chút trà? Để lại phòng khách cho mẹ con họ đi."
"Đương nhiên là nghe bác trai." Phỉ Nhiên tất nhiên là không ý kiến, hắn đi theo Thương tiên sinh ra vườn hoa.
Thương đại thiếu nhìn trái nhìn phải, anh cũng muốn thân cận với em trai mình, , nhưng thấy mẹ anh chiếm đoạt em trai rồi, nếu mình chen vào, sẽ bị đánh nhỉ?
Đối với tình huống hơn hai mươi tuổi đầu còn bị đánh này, Thương đại thiếu khổ trong lòng, cũng cạn lời lắm. Cho nên, anh chỉ có thể đi theo ba anh ra vườn hoa, ít nhất ba người đàn ông nói chuyện, còn hơn ngồi ngu một mình trong phòng khách.
Bây giờ trong phòng khách chỉ còn Thiệu Khiêm và Thương phu nhân, bây giờ những người khác đều đi rồi, Thương phu nhân vốn còn mất tự nhiên ngồi không yên, đầu tiên là bà thử dò xét sờ gò má con trai út, thấy hắn không có phản đối, sau đó lại xoa đầu hắn, thầy mình làm gì con trai út cũng không nổi giận, lần này trực tiếp hơn, ôm người vào ngực.
Lúc này, bị ôm vào trong ngực Thiệu Khiêm sự bị lồng ngực Thương phu nhân làm ngộp thở, chờ hắn thoát khỏi ngực Thương phu nhân rồi, mặt đều bị cọ đỏ, hô hấp cũng hơi rối loạn rồi.
Bây giờ Thương phu nhân còn đang vui lắm, làm sao có thể bỏ qua cho Thiệu Khiêm, kéo người bên này hôn hôn, bên kia sờ sờ, nếu Phỉ tiên sinh đang ở đây, không chừng con ngươi cũng phải đỏ.
Mà bên này ba người đàn ông bước chậm đến vườn hoa, kêu người bưng trà nước lên thì lập tức vào đề
Thương tiên sinh cũng không có gì để giấu giếm, trực tiếp kể lại chuyện hồi bé của nhị thiếu, nhắc tới việc sau khi con trai út nhà mình trở về chứng tự kỉ càng thêm nặng, trên mặt hiển lộ vẻ lo lắng: "Những năm gần đây, bác vẫn cố gắng giúp Kỳ Kỳ khôi phục, nhưng tình trạng của nó vẫn không quá lý tưởng, có lúc bác cũng có chút tuyệt vọng, đối với gia đình bác mà nói, tình nguyện không có giá gia sản lớn thế này, không có cuộc sônag làm người khác hâm mộ, chỉ muốn Kỳ Kỳ có thể khỏe mạnh."
Phỉ Nhiên nghe Thương tiên sinh nói chuyện, biểu hiện trên mặt rất là ngưng trọng, y nghe Thương tiên sinh nói vậy thì vội vàng nói: "Bác trai xin hãy bớt buồn lòng, bác xem hôm nay tình trạng của Kỳ Kỳ dường như không tệ, nói không chừng từ từ rồi cũng có thể khôi phục thì sao."
Lần này nếu nói Thương tiên sinh không có một chút lo lắng thì tuyệt đối là không thể nào, lỡ như con trai út nhà ông chẳng qua chỉ chuyển biến tốt mang tính tạm thời thì sao? Nếu lần này chuyển biến tốt rồi, sau đó tình trạng tự kỉ càng nghiêm trọng hơn thì sao? Thương tiên sinh thật sự không thể tưởng tượng, nếu sau này con trai út nhà mình khôi phục lại hình dáng trước kia, hoặc là càng nghiêm trọng hơn trước kia, bọn họ có tuyệt vọng hay không.
Dù sao, trước cho hy vọng, sau đó sẽ khiến người ta thất vọng là đả kích người khác nhất, cũng dễ dàng khiến người tan vỡ tuyệt vọng nhất. Bọn họ quả thật không muốn sau khi trải qua hy vọng lại biến thành tuyệt vọng.
Phỉ Nhiên ấy, chẳng những chỉ số thông minh cao, chỉ số cảm x cũng cao a, thấy Thương tiên sinh mặt đầy lo lắng, lập tức vỗ ngực nói: "Bác trai, nếu bác tin con , sau này con sẽ thường xuyên làm bạn với Kỳ Kỳ, đi đâu cũng cho em ấy đi theo, nhất định sẽ giúp em ấy từ từ mở lòng."
Thương tiên sinh nghe vậy rất là kinh ngạc, ông lại không nghĩ tới, người mới gặp mặt một lần mà sẽ nói ra lời như vậy. Nếu như, Phỉ Nhiên này có mưu đồ đối với nhà họ Thương, vậy thì không thể nào đâu, dù sao ngành nghề bất đồng, nhà họ Thương lại không hề có sản nghiệp liên quan đến truyền thông.
Nhưng mà, nếu không mưu đồ...
Không thể không nói, cảm xúc của Thương tiên sinh hiện tại rất là bối rối, chẳng lẽ Phỉ Nhiên còn muốn tiến quân tới bất động sản và trung tâm thương mại?
Con người Phỉ Nhiên, phải nói tiến quân bất động sản và trung tâm thương mại chắc cũng là chuyện sớm hay muộn, nhưng bây giờ người ta mưu đồ không phải gì khác, chính là nhị thiếu nhà bác đó Thương tiên sinh, nếu bác phó thác cho người ta, vậy thì đúng là dẫn sói vào nhà đó Thương tiên sinh, bâc không thể hồ đồ giống thằng con út nhà mình như vậy đâu nhỉ?
Nhưng, có lúc kẻ khôn khéo, lại ngu ngốc trong một số việc, câu này rất dễ giải thích con người Thương đại thiếu. Anh ta nhất định đi đầu trong làng bán em trai: "Nếu cậu có thể bầu bạn với Kỳ Kỳ nhiều dĩ nhiên là tốt, chỉ là, cậu cũng có nhiều việc phải làm mà."
Đối với người bạn học này, Thương đại thiếu cũng có nghe nói, lúc anh về nước còn nghe nói năm hai đại học người bạn học này đã mở một công ty nhỏ, còn như làm cái gì thì anh không biết.
Nhưng mà, hôm nay thấy hình dáng của ba thế kia, đương nhiên anh cũng có thể nghĩ tới đây thành tựu của người ta hôm nay, tuyệt đối cao hơn mình nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân Thương đại thiếu mới hỏi Phỉ Nhiên có bận nhiều việc không, dù sao, người có thể làm cho ba anh đối xử khách sáo, tất nhiên không thể nào là nhân vật tép riu gì rồi.
"Công việc có bận rộn đi nữa cũng không quan trọng bằng Kỳ Kỳ." Phỉ tiên sinh nói câu này rất là khẳng khái, nét chính nghĩa trên mặt khiến Thương tiên sinh vốn còn hơi hoài nghi đều có chút áy náy. Có lẽ, người trẻ tuổi này thật sự đồng tình thích con mình nhỉ? Mình hiểu lầm người ta như vậy có phải không tốt lắm không?
Bây giờ tui chỉ có thể cảm khái rằng Thương đại thiếu tuyệt đối là con ruột, miễn là chuyện liên quan đến con út nhà ông, vậy thì chẳng thèm ngó ngàng gì tới những thứ khác, chỉ muốn có thể tốt với con trai mình bao nhiêu, thì tốt bấy nhiêu.
"Vậy sau con trai út của bác phải làm phiền Tiểu Nhiên rồi." Trên mặt Thương tiên sinh mang nụ cười, chẳng qua , nó khiến nụ cười trên mặt Phỉ Nhiên mất tự nhiên cứng đờ, sao y cứ cảm thấy, xưng hô này làm sao mà nó... ấy ấy... quá vậy?
Nhưng, trưởng bối mà, gọi y như nào cũng được, chỉ cần biết là đang gọi mình là được rồi.
"Bác trai khách sáo quá, sau này bác cứ xem con là người trong nhà là được." Phỉ Nhiên nói chuyện rất ư là khiêm tốn. Trong lòng thì nghĩ, chờ sau này y kết hôn với bé cưng nhà mình rồi, thế chẳng phải là người một nhà?
Thương tiên sinh mặt đầy vui mừng nhìn Phỉ tiên sinh, bây giờ đứa nhỏ tốt bụng như vậy thật hiếm thấy, sau này nếu có thể giúp được gì, tuyệt đối phải giúp cậu ta hết mình mới được.
"Bác trai, con có một suy nghĩ, Kỳ Kỳ luôn ở nhà nhất định có ảnh hưởng không tốt với cảm xúc của em ấy. Dù sao, người bình thường chúng ta, ở cùng một hoàn cảnh trong thời gian dài, cũng có khả năng mắc chứng trầm cảm. Cho nên, con đề nghị cho Kỳ Kỳ ra ngoài nhiều hơn, thay đổi hoàn cảnh, cũng thay đổi tâm trạng. Việc này đổi với tình trạng của em ấy hiện tại chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định." Trên căn bản người nhà họ Thương đã tiếp nhận mình rồi, vậy thì bây giờ phải nghĩ biện pháp khiêng bé cưng ra ngoài, đương nhiên, đầu tiên phải trưng cầu ý kiến người giám hộ.
Thương tiên sinh và Thương đại thiếu hai mắt nhìn nhau, cảm thấy Phỉ tiên sinh nói cũng đúng, nhưng mà, chung quy bọn họ vẫn lo lắng, bảo bối nhà mình lỡ như ở bên ngoài tâm trạng không tốt nổi nóng, ai có thể không chế được cậu?
Hồi đầu cổ tay Thương đại thiếu đều bị nhị thiếu cắn chảy máu, bọn họ cũng nghĩ, lỡ như Phỉ Nhiên bị bảo bối nhà mình tổn thương phải, vậy bọn họ cũng ngại dữ lắm.
Nhưng mà, bây giờ cha con nhà họ Thương áy náy, chờ sau này biết con trai út nhà mình bị người bắt cóc thì...
Thật sự chỉ hy vọng sao ban đầu con trai út nhà mình không dìm gã này chết chìm dưới biển cho xong chuyện?
"Tốt thì tốt, chẳng qua là..." Thương đại thiếu khẽ cau mày: "Chẳng qua là, Kỳ Kỳ chưa chắc muốn đi."
Nếu như em trai chịu ra ngoài, cũng không đến nổi bây giờ bệnh tự kỉ cũng không chuyển biến tốt bao nhiêu?
"Chuyện này cứ để tôi lo." Phỉ tiên sinh còn thiếu nước vỗ ngực bịch bịch, dựa vào cái lưỡi không xương của mình, còn có thể không khuyên được bé cưng nhà mình chắc?
Hình dáng hiện tại của Phỉ Nhiên nếu để cấp dưới của y nhìn thấy, không chừng con ngươi cũng sắp lòi ra ngoài, đây có phải là người sếp ít nói ít cười của họ không? Thật sự là sếp Phỉ hở tí là dùng ánh mắt bắn ra ánh sáng sống động?
Nhưng, lại nói sếp Phỉ có ánh mắt biết bắn ánh sáng sống động là con mẹ gì?
Cha con nhà họ Thương nghe vậy, thật sự trong lòng rất cảm động, nhất là Thương đại thiếu, bộ dáng kia cũng sắp tiến lên nắm tay Phỉ tiên sinh dùng sức lắc mấy cái bày tỏ lòng biết ơn.
Ba người ở trong vườn hoa nói chuyện rất vui vẻ, nhất là Phỉ tiên sinh quanh co hỏi được không ít chuyện lý thú của nhị thiếu, lúc đang nói hăng, mấy người cũng sắp xem nước trà thành rượu mà cụng ly.
Ba người trong hoa viên nói rất vui, nước trà cũng uống mấy bình, đến khi Thương phu nhân kêu người qua gọi đi ăn cơm, mỗi một người đều trợn tròn mắt, uống nước trà nhiều rồi, đầy bụng đều là nước, căn bản không đói.
Cuối cùng, bữa cơm này lâu ơi là lâu, thẳng đến khi trời tối rồi Phỉ tiên sinh mới để đũa xuống, sau đó uyển chuyển bày tỏ mình đậu xe ở công viên giải trí, hơn nữa nhà thì ở bên kia thành phố...
Vì vậy, Phỉ tâm cơ mặt đầy xin lỗi thật ra thì vui vẻ trong đích ngủ lại nhà họ Thương, hơn nữa dưới ánh mắt mong đợi của Thiệu Khiêm, kêu người sắp phòng Phỉ tiên sinh ở tầng hai, cái kiểu chỉ cách Thiệu Tiểu Khiêm một bức tường í.
Thế là, một con sói không có ý tốt, cứ như vậy thành công xâm lấn nhà họ Thương, hơn nữa còn được thương gia cảm kích rơi nước mắt tôn sùng là thượng khách.
Phỉ Nhiên đi theo Thiệu Khiêm lên lầu, mặt đầy ôn nhu nhìn bé cưng nhà y vào phòng, sau khi Thiệu Khiêm đóng cửa lại, y trấn định đẩy cửa phòng khách đi vào, sau khi đóng cửa lại rồi vọt vào phòng vệ sinh, buổi chiều uống nước quá nhiều, nín cả một buổi chiều không thể đi vệ sinh, cảm giác này...
Không thể không nói, muốn khiêng người đi có phải trả giá bao nhiêu anh cũng sẽ trả giá hử? Huống chi, anh căn bản còn chẳng khó chịu bao nhiêu đâu, không phải chỉ nghẹn nửa buổi chiều thôi sao, thời điểm khảo nghiệm bọng đái thậm chí chức năng thận của anh đến rồi đó Phỉ tiên sinh.