Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

chương 145: hiện đại tổng tài văn [12]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điều này quả thực đã kích động tinh thần manh mai của gia tộc Caesar cùng với gia tộc Michelle, bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới với loại vinh dự này mà sẽ có người chạy trốn. Phải biết, con út của gia tộc Michelle là đối tượng bao nhiêu người mơ tưởng kết hôn, với trình độ nuông chiều cậu con út này, kết hôn với cậu có thể nói là một bước lên mây cũng không quá đáng.

Nhưng mà, là một quả mọng như vậy hết lần này tới lần khác có người không muốn ăn. Trong lúc nhất thời gia tộc Michelle và gia tộc Caesar có thể nói đã trở thành trò cười trong xã hội thượng lưu nước Y, mọi người mặc dù không nói ngoài mặt, nhưng sẽ âm thầm bật cười là được.

Gia tộc Caesar làm sao lại không biết những người này muốn xem náo nhiệt? Ngay ngày đính hôn, gia chủ gia tộc Caesar đã ra lệnh, vô luận như thế nào đều phải tìm đứa con riêng chạy trốn kia trở về, hơn nữa còn là mặc kệ sống chết.

Nhưng mà, Phỉ Nhiên giỏi lắm nha, nếu y có thể lên kế hoạch chạy trốn, đương nhiên cũng có chuẩn bị đầy đủ chứ sao. Sau khi y chạy trốn thì tung mười mấy gián điệp ra ngoài, còn y thì bí mật hợp tác với ông trùm công nghệ nước Hoa tạo một màn kim thiền thoát xác.

Chờ chơi ở Y nước xong hết rồi, lúc này mới phát hiện thằng con riêng đó đang đùa cợt tất cả mọi người. Đứa con riêng hèn mọn này đã sớm đến nước Hoa, hơn nữa bên người luôn có lính đánh thuê chuyên nghiệp bảo vệ, bọn họ căn bản là không động vào người hắn được.

Dĩ nhiên, gia tộc Caesar cũng không phải không có thử dùng súng bắn tỉa trực tiếp giết người, nhưng mà đứa con riêng hèn mọn này không biết may mắn thế nào, mỗi lần y đều có thể né tránh tập kích. Hơn nữa, sau mỗi lần tập kích thất bại, sản nghiệp của gia tộc Caesar ở nước Y sẽ xuất hiện vấn đề không lớn không nhỏ.

Gia chủ gia tộc Caesar đương nhiên sẽ không tin tưởng đứa con riêng đó sẽ có bản lĩnh lớn như vậy, từ đầu đến cuối lão đều cho rằng có người nào đứa sau lưng đứa con riêng đó điều khiển, lợi dụng y để đối phó gia tộc.

Nghĩ tới đây, gia tộc Caesar hành động kín đáo không ít, gia chủ Caesar cảm thấy lão cần phải tìm được kẻ đứng sau đứa con riêng hèn mọn này, như vậy mới có thể một lưới bắt hết bọn chúng.

Còn như sau khi tìm được kẻ đứng sau...

Hừ, đứa con riêng hèn mọn này đương nhiên không có ích lợi gì rồi, đến lúc đó trực tiếp cắt dứt hai chân đưa cho con út của gia tộc Michelle cũng được.

Nhưng mà, bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ tới, giờ cũng đã truy tìm hai năm, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện kẻ đứng sau đứa con riêng này là ai. Khi bọn họ định tiến một bước truy tra, con út gia tộc Michelle nhà ra đi...

Đúng, không sai, chính là thiếu niên Ansar đẩy Thiệu Khiêm một cái, bị hắn một cước đạp ngã ra đất.

Ansar bị đá một cái cũng không nói gì nữa, mặc dù cậu biết một ít tiếng Hoa, nhưng cũng chỉ có thể đến trình độ đối thoại bình thường mà thôi. Cho nên, ý Thiệu Khiêm nói thật ra cậu cũng không hiểu được bao nhiêu.

Nhóc con này bò dậy thì nhào về phía Thiệu Khiêm, hình dáng đầy giận dữ kia như muốn ăn sống Thiệu Khiêm vậy. Lúc cậu ở Y nước ai dám chọc? Ai không phải nghe lời cậu nhường nhịn cậu? Kết quả sau khi đến nước Hoa thì bị người đánh, cục tức này cậu có thể nhịn mới là lạ.

Phỉ Nhiên vững vàng bảo vệ Thiệu Khiêm ở sau lưng, khi Ansar xông tới thì ngăn người lại: "Ansar, cậu đừng có quá đáng."

"Em quá đáng?" Có lẽ là thật sự nóng nảy, Ansar nói hết bằng tiếng nước Y, bây giờ cậu nói chuyện trôi chảy nhiều lắm: "Anh là vị hôn phu của em, dựa vào cái gì mà che chở người khác? Anh chạy trốn ngay tiệc đính hôn em đã không so đo với anh rồi, anh lại có tư cách gì la em?"

"Thứ nhất, tôi không phải vị hôn phu của cậu, chuyện năm đó tôi cũng không đồng ý, tôi cho rằng qua hai năm cậu đã nghĩ thông suốt, không ngờ lại càng tăng gấp bội. Thứ hai, tôi cũng không phụ thuộc vào ai, cũng sẽ không tồn tại cái gì tha thứ không tha thứ. Nhờ cậu hãy làm rõ ràng những chuyện này." Thật sự trong lòng Phỉ Nhiên rất không thích Ansar, Ansar ở xã hội thượng lưu nước Y chơi rất hăng, thậm chí còn có một lần chơi đến chết người, nhưng chuyện này bị gia tộc Michelle tát ngược người nhà nạn nhân nguyên một chậu nước bẩn, khiến cha mẹ cô gái kia căn bản không cách nào sinh tồn ở nước Y, thậm chí cuối cùng bị buộc rời quê hương.

Nói thật, ban đầu Phỉ Nhiên nghe được tin tức này chỉ là nhíu mày. Dù sao, ban đầu tình cảnh của y ở nước Y cũng không tốt lắm, mặc dù mở một công ty công nghệ nhỏ, nhưng trong mắt gia tộc Michelle cùng với gia tộc Caesar thì đơn giản như con nít chơi trò gia đình.

Y của khi đó đừng nói rung chuyển hai gia tộc này, dù mình tan xương nát thịt cũng không thể để bọn họ đau ngứa một chút. Nhưng, cho dù không thể rung chuyển hai cây đại thụ này, y lại có thể làm động tác nhỏ trong tối. Y âm thầm xâm nhập hệ thống phòng ngự của gia tộc Michelle và Caesar, trộm một vài tài liệu bí mật bên trong bán một phần mười cho đối thủ của bọn họ.

Lại thừa dịp hai gia tộc giận dữ đánh trả, phổ biến một phần mười khác ra ngoài. Cuối cùng lại ngay khi hai gia tộc định liên hôn, lấy một vài tài liệu không quá sạch sẽ đổi lấy che chở của đối thủ một mất một còn của gia tộc Caesar, để cho bọn họ yểm hộ, lặng lẽ rời khỏi nước Y.

Khi tiến vào nước Hoa, dùng kỹ thuật công nghệ trong tay đổi lấy trợ giúp của ông trùm công nghệ nước Hoa, chuyện về sau, thì càng thêm hợp lẽ.

Cho nên, gia chủ gia tộc Caesar hoài nghi Phỉ Nhiên có người trợ giúp cũng không sai. Chỉ là những người trợ giúp y, đều là dùng tài liệu bí mật của gia tộc Michelle và Caesar để đổi lấy.

Có thể nói, trong lần hành động này, Phỉ Nhiên hoàn toàn là hưởng soái. Y bỏ ra kỹ thuật, để cho hai gia tộc Michelle và Caesar luống cuống tay chân, cuối cùng còn có thể mượn kẻ thù của gia tộc Caesar trợ giúp chạy ra khỏi Y nước, đến nay cũng không bị người bắt trở về, có thể nói, nước cờ này y đi rất hay, đi rất giỏi.

Chẳng qua là, đối với việc Ansar xuất hiện trước mặt mình lúc này, y có chút ngoài dự đoán. Làm sao y cũng không nghĩ tới, sao gia tộc Michelle dám để tiểu tổ tông nhà mình một thân một mình xuất hiện ở nước Hoa?

Phải biết, mặc dù thực lực của một vài người Y không duỗi tới nước Hoa được, nhưng đem người bắt cóc giết con tin gì đó thì không thể đơn giản hơn.

"Em nhìn trúng, anh nên cảm thấy vinh hạnh." Ansar chỉ một ngón tay vào mũi Phỉ Nhiên tức giận nói: "Anh chỉ là một đứa con riêng hèn mọn, có em che chở anh có thể sẽ sống thoải mai hơn một chút. Ngươi bây giờ trở về với em, em còn có thể tha thứ chuyện anh theo thằng quỷ nghèo sau lưng đó."

Nghèo = Thiệu Khiêm = quỷ mắt cá chết nhìn Ansar làm ầm đó, đã bảo rồi trên địa bàn của người khác đừng có phách lối như vậy, bằng không sẽ bị đánh mẹ ruột cũng không nhận ra thật đó.

Vả lại, đối với lời nói hành động ngạo mạn vô lễ của Ansar, thật khiến Thiệu Khiêm ghét bỏ. Hắn thật sự cảm thấy, có lúc những cái gọi là đứa con đại gia tộc nuôi ra, lại càng thêm khiến người chán ghét.

"Ansar." Biểu cảm trên mặt Phỉ Nhiên đột nhiên có chút âm trầm, đôi mắt sắc bén của y nhìn chằm chằm Ansar lạnh lùng nói: "Nếu cậu còn nói bậy bạ nữa, thì đừng trách tôi không khách sáo."

"Anh có thể làm gì em? Chỉ bằng một đứa con riêng hèn mọn như anh... hức..." Cậu còn chưa nói xong, đã bị Thiệu Khiêm mấy bước xông tới cho một sống tay hôn mê. Sau khi Ansar hôn mê, hắn đá hai cái, sau đó nhìn sang Phỉ Nhiên một cái, nhìn bộ dáng kia, khinh bỉ trong mắt có làm sao cũng không che giấu được.

Tính tình của bạn đời nhà hắn, dường như ở thế giới này trở nên tốt hơn? Cái này không khoa học, hắn cảm thấy, vẫn nên sạch sẽ lanh lẹ một chút sẽ tốt hơn. Bằng không lại nghe Ansar này một câu hai câu con riêng hèn mọn nữa, không chừng hắn sẽ một cước đạp gãy mấy cây xương sườn của cậu ta.

Vừa rồi Phỉ Nhiên chỉ cảm thấy bóng người ở khóe mắt chợt lóe rồi biến mất, tốc độ đó nhanh căn bản y không thể thấy rõ ràng là cái gì, sau đó thì thấy Ansar rầm một tiếng gục dưới đất, sau đó thì thấy bé cưng nhà y mặt đầy khinh bỉ nhìn y...

Phỉ Nhiên chỉ cảm thấy một hơi nghẹn trong cổ họng, nuốt cũng không được, nhả cũng không được. Mới vừa rồi y thật sự muốn chọc giận Ansar, đến lúc đó cũng tiện cho y đưa người trực tiếp trở về nước Y, hơn nữa cũng cảnh cáo người bên kia một phen, không có chuyện đừng có đi quá giới hạn.

Nhưng, y còn chưa kịp hành động, bé cưng nhà y đã tàn ảnh bay qua, trực tiếp chém ngã người. Giờ khắc này, Phỉ Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu bị chủng loại kỳ quái chiếm đầy, bé cưng nhà y... giá trị võ lực hình như... rất cao.

"Còn, ngớ ra, làm gì?" Thiệu Khiêm hất cằm nhỏ với Phỉ Nhiên: "Kêu người, kéo cậu ta đi."

Phỉ Nhiên nhìn bộ dáng của Thiệu Khiêm thì yêu cực kỳ, y tiến tới hôn chụt một cái lên mặt Thiệu Khiêm, sau đó đau lòng ôm người, hết vỗ vỗ rồi lại xoa xoa người hắn: "Ansar da thô thịt dày, lỡ như đánh đau em thì làm thế nào? Sau này chuyện như vậy để anh làm."

"Cậu ta, quá ồn." Thiệu Khiêm hừ một tiếng: "Hơn nữa, em không thích, lời cậu ta nói."

Phỉ Nhiên nghe vậy vui muốn xỉu, bé cưng nhà y đã biết biểu đạt tâm lý cao hứng hoặc là mất hứng, quả thực là một tiến bộ lớn nha, cảm ơn Ansar vạn dặm xa xôi chạy đến kiếm chuyện, bởi vì cậu đến, mà giúp bé cưng có thêm một cảm xúc.

Ansar nằm dưới đất không ý thức chút nào có lẽ cũng không muốn loại này đưa thức ăn vạn dặm xa xôi này. Nhưng, đừng nói Ansar không thể phản bác, cho dù cậu có thể phản bác cũng không ai nghe, một mình cậu vạn dặm xa xôi chạy đến tìm đánh, còn mong người khác có thể cho cậu sắc mặt tốt?

Nhưng, cũng may cho cậu là lời này không phải do người nhà họ Thương nói, nếu ở ngay trước người nhà họ Thương mà nói ra, không chừng Thương đại thiếu có thể giúp cậu biết tại sao hoa lại đỏ như vậy rồi.

Phỉ Nhiên một tay kéo Ansar qua một bên, sau đó gọi điện thoại kêu người đưa cậu về nước Y, hơn nữa thầm xoa xoa bày tỏ thả tài liệu tồn kho của bọn họ ra ngoài một tí.

Những cái gọi là tài liệu tồn kho ấy... Đương nhiên không phải thứ tốt gì là được.

Phỉ Nhiên bày tỏ, nếu các người có chuyện tìm tôi, vậy tôi không cho các người một chút chuyện làm, thế chẳng phải rất có lỗi với bản thân?

Không mất bao lâu, đã có người mang Ansar đi, Thiệu Khiêm nhìn Phỉ Nhiên đang mang nụ cười lạ lùng, hừ lạnh một tiếng đi tới cửa biệt thự, sau khi tới cửa thấy y còn đang ngó nhìn đuôi xe, nhất thời nổi giận: "Anh còn muốn chạy qua nhìn nữa không?"

"Vậy cũng không cần." Phỉ Nhiên vừa rồi thật sự là cố ý, y cứ cảm thấy bé cưng nhà mình lúc giận lên là đẹp nhất, đôi mắt hạnh mở tròn vo, trong mắt giống như còn có gợn nước đong đưa, thỉnh thoảng mím môi hai cá lúm đồng tiền như ẩn như hiện, bộ dáng ấy thật là hấp dẫn quá đi.

Nhưng, tôi cũng chỉ có thể nói, Phỉ tiên sinh anh chú ý, nếu để nhị thiếu biết suy nghĩ của anh, không chừng sẽ bị ăn đế giày. Còn muốn nhìn hắn ghen, vậy nhị thiếu nhất định cũng để y làm việc thiệt nhiều trước mới được.

Phỉ tiên sinh đi tới bên cạnh Thiệu Khiêm, ôm người vào trong ngực, sau đó kéo tay hắn tiến tới chốt cửa dùng sức nắm chặt, nghe được cạch một tiếng cửa mở ra, ánh mắt Thiệu Khiêm nhìn ổ khóa, nhìn hệ thống khóa cảm ứng ẩn bên trong, nhất thời cũng có chút khinh bỉ, anh giấu cũng kỹ đó.

Phỉ Nhiên thấy bé cưng nhà mình dường như biết trong là cái gì, nhất thời cũng có chút ngạc nhiên: "Em xem hiểu?"

"Khóa cửa đó, có phải có điện hay không?" Thiệu Khiêm ngạo kiều bày tỏ, hắn là người đã sống ở thế giới tân tiến hơn rồi, đối với loại khóa ngụy trang này vẫn hiểu chút chút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio