Rất lâu sau, Thiệu Tiểu Khiêm và người yêu mình đã xóa tan hiềm khích lúc trước, hơn nữa càng tương thân tương ái. Nhưng, sống với nhau, tóm lại khó tránh khỏi sẽ có khó khăn này nọ...
Cho nên, hai người cãi nhau. Nói là cãi nhau, không bằng nói là Thiệu Tiểu Khiêm đơn phương chiến tranh lạnh với người yêu, cho dù ai cũng không chịu được việc ngày nào cũng không có gì làm, ở suốt trong căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ ở biển sao mà? Đúng không? Đúng không!
Vì vậy, một lần nữa đá người yêu mình đi Thiệu Tiểu Khiêm đội dấu ấn không thể miêu tả bỏ chảy...
Lúc đi còn không quên mang theo ngọc bích...
Lần này Thiệu Tiểu Khiêm chạy trốn tới tiểu thế giới hiện đại, nhiều năm qua, hắn thích vẫn thích nhất là thế giới hiện đại, dẫu sao nơi này có máy vi tính điện thoại di động công viên giải trí, muốn chơi gì đều có, còn mạnh hơn những thế giới cổ đại lạc hậu nhiều.
Rời khỏi nhà người yêu Thiệu Tiểu Khiêm thuê một nhà trọ ở tiểu thế giới, mỗi ngày rỗi rãnh không có gì làm thì cầm theo ngọc bích đi du lịch khắp nơi, nhưng mà, đi bộ nhiều, khó tránh khỏi sẽ gặp vài chuyện xấu xa.
Ví như, bây giờ...
Bây giờ Thiệu Tiểu Khiêm chứng kiến một hiện trường vứt xác...
Bạn không nhìn nhầm, đúng là hiện trường vứt xác!
Hai người đàn ông to con mặc đồ rằn ri ném một cái bao xuống khe núi, đừng hỏi tại sao Thiệu Tiểu Khiêm lại biết đó là hiện trường vứt xác, dù sao mùi máu tanh nồng nặc cùng với vết máu nhỏ giọt không lừa được người.
Thân hình Thiệu Tiểu Khiêm nhoáng cái đã đến dưới khe núi, hắn đi quanh cái bao bị ném xuống đó hai vòng, tay phải đặt lên cái bao đọc ký ức người này để lại.
Có lẽ là oán niệm của người này đủ sâu, ký ức lưu lại trong đầu cũng còn nguyên vẹn, đơn giản chính là người con cả nơm nớp lo sợ mưu lợi vì gia tộc, sau khi làm tập đoàn nhà mình lớn mạnh rồi thì bị đá cản đường xử lý, trước khi xử lý còn bị đánh một trận.
Thiệu Tiểu Khiêm ngồi xổm dưới đất chép miệng, trong đầu hắn nhảy ý tưởng, cười gian hai tiếng, rồi sau đó lấy ngọc bích ra, mở trang hệ thống bổ sung, sao chép mấy trận pháp nhỏ bên trên trận pháp đang hoạt động, sau đó từ không gian hệ thống lấy ra một miếng ngọc bội nhỏ, rồi khắc mấy trận pháp nhỏ vừa nãy lên ngọc bội, tiếp theo đánh từng tia lực linh hồn lực lên ngọc bội, nhìn ngọc bội sáng lên, một trang hệ thống đơn giản thản nhiên mà sống.
Làm xong tất cả Thiệu Khiêm rút linh hồn người này ra, hắn thì bám lên ngọc bội chờ đợi người này tỉnh lại.
"Chào ký chủ, tôi là hệ thống số , rất vui khi được phục vụ bạn." Đây không phải do Thiệu Khiêm nói đâu, trên ngọc bội này bị khắc trận pháp, lại là có một tia lực linh hồn của Thiệu Khiêm làm phụ tá, năng lực suy nghĩ cơ bản năng lực vẫn phải có: "Hệ thống bị oán niệm của bạn gọi tới, cho hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn."
"..." Người đàn ông dường như vẫn còn lơ mơ, hắn nhìn chằm chằm ngọc bội lơ lửng trước mặt, sau đó nhìn cái bao dầm dề máu bên dưới rồi quay đầu bay về trước.
"Ký chủ, bạn muốn đi đâu?" Ngọc bội nhỏ mang theo Thiệu Khiêm đi theo bên cạnh người đàn ông.
"Làm thịt người nhà họ Lãnh chôn cùng tôi." Người đàn ông mặt lạnh lùng vô cảm nói: "Không mấy kẻ đó làm như đồ của ông đây dễ cầm lắm?"
Thiệu Tiểu Khiêm trong ngọc bội cũng không bất ngờ, người đàn ông này rất là lãnh tình, ôn nhu và kiên nhẫn duy nhất cũng cho người nhà mình, kết quả lại nhận được phản bội, giờ hắc hóa cũng là bình thường.
"Bây giờ bạn chỉ là một linh hồn, căn bản không thể thương tổn tới bất kỳ ai. Bạn có thể ký khế ước với tôi, tôi dẫn bạn tới mỗi thế giới hoàn thành nhiệm vụ hấp thụ năng lượng, chỉ cần bạn hoàn mỹ hoàn thành chín thế giới nhiệm vụ, tôi có thể cho bạn cơ hội sống lại báo thù." Câu này thì là do Thiệu Tiểu Khiêm nói, hắn rất tò mò người này sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, phải biết câu này là năm đó đồ ngọc bích ngốc này tự nói. À, trừ điều kiện chín thế giới, ban đầu ngọc bích lại không nói hắn phải công lược bao nhiêu thế giới.
Cơ thể lơ lửng của người đàn ông dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm ngọc bội lơ lửng bên cạnh một hồi lâu, sau đó ồ một tiếng: "Không có hứng thú, tôi có thể chờ mình có năng lực rồi người nhà họ Lãnh."
"..." Phản ứng này hình như sai sai? Thiệu Tiểu Khiêm bày tỏ sợ ngây người, sao người này không lựa chọn giống mình lúc đó?
"Bạn chỉ có ba ngày, ba ngày sau bạn sẽ biến mất. Đến lúc đó đừng nói báo thù, thậm chí ngay cả quyền làm một linh hồn bạn cũng không có." Thiệu Tiểu Khiêm cũng không nói bậy, bây giờ linh hồn của người đàn ông này do mình lấy ra mới không biến mất, chỉ là trì hoãn tiếp tục người này nhất định sẽ biến mất.
Quả nhiên, nghe vậy người đàn ông lần nữa ngừng lại, hắn mặt vô cảm nhìn ngọc bội trước mặt, sau đó với lấy ném ra ngoài: "Biến mất thì biến mất."
Thiệu Tiểu Khiêm nằm trên nhuyễn tháp trong ngọc bội co quắp khóe miệng, hắn khống chế ngọc bội dừng lại ẩn thân đi theo sau người đàn ông, hắn lại muốn nhìn xem, ba ngày sau, người này rốt cuộc có muốn ký khế ước với hệ thống hay không.
Quả thật người đàn ông đến nhà họ Lãnh, ngay khi thấy người nhà họ Lãnh, trên người người đàn ông không tự chủ bốc khí đen, có thể thấy đến tột cùng người đàn ông hận người nhà đến cỡ nào. Chỉ là, cũng đúng như Thiệu Khiêm nói, hắn không đụng tới bất kỳ ai, căn bản không thể thương tổn một chút nào người nhà họ Lãnh.
Người đàn ông cứ như vậy đi theo người nhà họ Lãnh ba ngày, ngày thứ ba hắn đã rất yếu ớt, buổi sáng chân đã bắt đầu nửa trong suốt, đến buổi trưa bắp chân của hắn đã hoàn toàn biến mất, lúc xế chiều người đàn ông chỉ còn lại từ ngực trở lên, hắn vẫn đi theo người nhà họ Lãnh, nhìn bọn họ giả mù sa mưa phái người tìm tin tức của hắn, nhìn bọn họ giả mù sa mưa tổ chức họp báo nói về tin mình mất tích...
Sau khi về đến nhà, người nhà họ Lãnh lại mặt đầy giễu cợt châm biếm...
Mặt người đàn ông vẫn vô cảm, chỉ là hận ý trong mắt có làm sao cũng không che giấu được, thậm chí bởi vì hận ý khiến đôi mắt của hắn đỏ bừng, nhìn hình dáng đó, nếu hắn có thể hấp thu âm khí, nói không chừng đã sớm hóa thân ác quỷ lấy mạng rồi.
"Cậu ở đây, đúng không." Sau khi hai cánh tay biến mất người đàn ông lạnh giọng nói: "Tôi đồng ý làm nhiệm vụ, cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối, điều kiện tiên quyết là cậu phải thực hiện cam kết của cậu."
"Tất nhiên rồi." Thiệu Khiêm khống chế ngọc bội hiện thân, hắn khống chế ngọc bội dán lên trán người đàn ông, để ngọc bội hấp thu hồn thể của người đàn ông, giúp hắn khôi phục linh thể rồi nhẹ giọng nói: "Chúng ta, đến thế giới đầu tiên."
Người đàn ông chỉ cảm thấy trước mắt thoáng tối đi, ngay sau đó cảm thấy cơ thể trầm xuống, giống như bị cái gì trói buộc vậy.
"Ting, xin chào ký chủ tôn kính, tôi là hệ thống số , rất vui khi được phục vụ cho bạn. Cốt truyện đã gửi vào đầu bạn, bạn chỉ cần thay đổi số mệnh của thân thể này là được. Phương pháp không giới hạn, chúc bạn chơi vui vẻ." Ngọc bội trôi lơ lửng trên không trung một vòng: "Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ không định kỳ phát nhiệm vụ cho bạn, hãy để ý đến hệ thống của bạn nhiều một chút."
Người đàn ông vẫn mặt vô cảm, trong lòng lại hết sức kỳ quái, hắn cứ cảm thấy cái gọi là hệ thống này nói chuyện với hắn lạ lắm, không biết có phải ảo giác của hắn không.
Nhưng người đàn ông cũng không suy nghĩ nhiều, hắn rất nhanh nhận cốt truyện, hơn nữa còn xung phòng đùng đùng vả mặt, làm Thiệu Khiêm trong ngọc bội rất vừa lòng xem kịch hay.
"Ký chủ đại đại, bạn lợi hại quá đi." Bây giờ nói chuyện chính là Thiệu Tiểu Khiêm: "Tôi thật không ngờ bạn lại có triển vọng như vậy."
Thiệu Khiêm vẫn luôn cho tằng người này bị mặt liệt đó, kết quả không ngờ người này có thể làm tới mức nói khóc là khóc, nói nhu nhược là nhu nhược, hắn rất muốn hỏi xem vị ký chủ tiên sinh này, bạn biết diễn như vậy, sao không đi làm diễn viên thế?
"À, không phải nói đời người như trò đùa, toàn dựa vào kỹ năng diễn xuất?" Người đàn ông nhìn chằm chằm tài liệu trong tay mặt vô cảm nói: "Nếu tôi diễn không tốt, sao cậu lại chọn tôi?"
"Ban đầu tôi chọn bạn, lại không phải là bạn biết diễn." Lúc Thiệu Khiêm lấy được ký ức, người đàn ông này trong sinh hoạt hằng ngày, đều là một biểu tình, cho dù là đối với người nhà mình quan tâm cũng giống vậy.
"Cậu cần gia tăng nhận thức của mình đó." Đàn ông bỏ tài liệu trong tay xuống xoa xoa mi tâm: "Lúc nào mới hoàn thành nhiệm vụ?"
"Bây giờ, trên căn bản đã thay đổi, việc hôm nay bạn cần phải làm, chẳng qua là giữ hiện trạng sống đến già." Thiệu Khiêm bảo trì âm thanh hệ thống mãi không đổi: "Có lẽ, bạn còn có thể tìm cho mình một người yêu."
Nghe hệ thống nhắc tới người yêu người đàn ông chỉ cảm thấy đầu đau, hắn tới thế giới này ba năm, ba năm này từ một thằng con riêng cái gì cũng không có tới bây giờ là tổng tài của tập đoàn, sau đó... tự nhiên bị một người quấn riết không thôi...
Đương nhiên Thiệu Khiêm có thể thấy biểu tình lúc này của người đàn ông, hắn cũng cảm thấy mới mẻ lắm, phải biết điều có thể khiến người này nhức đầu, thật sự quá ít.
"Bạn nên đi ăn cơm." Thiệu Khiêm duỗi người trong không gian ngọc bội, sau đó từ không gian hệ thống lấy ra cơm người yêu nấu ăn một miếng, nước thịt tươi non nổ tung trong miệng, thỏa mãn trên vị giác khiến Thiệu Khiêm không nhịn được nheo mắt.
Nhưng mà... ngay sau đó hắn lại bị sặc nước miếng ho khù khụ, bởi vì, hắn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong phòng...
"Anh là ai?" Trong phòng làm việc đột nhiên xuất hiện một người đương nhiên là làm cho sắc mặt người đàn ông lạnh đi, hắn vội vàng đứng dậy mặt đầy cảnh giác nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Người đàn ông này rất nguy hiểm, đôi mắt nhìn mình làm cho người đàn ông cảm thấy giống như đang nhìn một vật chết, nhận thức này khiến lông măng trên người người đàn đều dựng lên, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên mặt trên mặt hắn chuyển tới ngọc bội trôi lơ lửng trên không trung: "Cục cưng, em muốn tự đi ra, hay là anh ép em đi ra?"
Người đàn ông mặt đầy cảnh giác theo bản năng nhìn hệ thống của mình, chỉ thấy hệ thống như có gợn nước lan ra, ngay sau đó một người đàn ông quần jean áo thun trắng xuất hiện, người đàn ông nguy hiểm vừa rồi còn mặt đầy hắc khí lập tức nhào tới: "Cục cưng, ngươi làm sao nỡ lòng nào vứt bỏ anh~"
"..." Gân xanh trên trán Thiệu Khiêm co giật, cuối cùng không thể nhịn được nữa đá người đàn ông dính lên người mình ra ngoài: "Đàng hoàng lại cho bố."
"Thật sao, ngươi nói cái gì chính là cái đó." Người đàn ông đồ đen sau khi rơi xuống đất chỉ mấy bước đã đi tới bên cạnh Thiệu Khiêm, sau đó cầm tay Thiệu Khiêm trong tối trợn mắt nhìn Lãnh Thư một cái, sau đó lại bắt đầu dính lên người Thiệu Khiêm.
"Anh... là ai?" Lãnh thứ cảm thấy cổ họng có hơi nghẹn, hắn cũng không nói ra được đến tột cùng là tại sao, chẳng qua chỉ cảm thấy màn này nhìn sao cũng ngứa cả mắt.
Nếu như Lãnh tiên sinh thường xuyên lên mạng, nhất định sẽ biết câu mà những con cún độc trên mạng thường hay nói: Tự nhiên bị đút nghẹn họng cơm chó.
"À, tôi chẳng qua chỉ tạm thời trú trong hệ thống của cậu, bây giờ chồng ngốc của tôi tìm được tôi rồi, vậy tôi không đi theo cậu nữa, sau này có vấn đề gì cậu có thể hỏi ." Thiệu Khiêm bày tỏ nếu chồng mình tìm được mình rồi, vậy thì không đi theo Lãnh Thư nữa, tiết kiệm bình giấm đầu óc không bình thường này truy sát Lãnh Thư.
"Chồng..." Lãnh Thư nhìn Thiệu Khiêm, lại nhìn người đàn ông nguy hiểm đang trừng mình: "À, chúc các anh hạnh phúc."
"Vô cùng cảm ơn. Thật ra thì, cậu cần ở lại thế giới này mấy chục năm, không bằng cũng thử nghiệm tìm một người yêu đi. Được rồi, chúng tôi đi trước đây, chúc cậu sống vui vẻ." Thiệu Khiêm dứt lời bịt miệng người yêu đã đen mặt lại bên cạnh, sau đó mới kéo người rời đi.
Lãnh tiên sinh nhìn phòng làm việc trống không một bóng người cảm thấy trong lòng trống rỗng, mỗi ngày một mình ăn cơm, một mình ngủ... hình như đúng là có hơi cô đơn?
"Sếp tổng, Việt tiên sinh tới." Đang lúc Lãnh Thư mất mác thì nghe thư ký gõ cửa, ngay sau đó một người đàn ông trực tiếp đẩy cửa đi vào: "A Thư, cùng đi ăn cơm đi?"
"Được." Lãnh Thư cho theo bản năng đồng ý, khi hắn thấy vẻ mặt người đối diện sững sốt, sau đó thành mừng như điên thì không nhịn được bật cười, có lẽ tìm một người yêu cũng không tệ?