Tình nhận đâu chịu nổi ủy khuất như vậy, ánh mắt kia của cô nàng chớp chớp rồi trực tiếp chảy nước mắt: "Ngài mắng em làm gì chứ, cũng không phải em muốn tiền của ngài."
"Cô ăn cô ở, không phải đều xài tiền của bố à?" Hồng gia kéo tình nhân ra mắng một trận. Hồi lâu sau, có lẽ là hết giận, liền bỏ tay tình nhân ra tự ngồi lên sô pha buồn bực.
"Sau này không phải ngài vẫn cầm về được sao." Tình nhân này nếu có thể tới bên cạnh Hồng gia, tự nhiên là có vài phần tâm cơ. Cô nghĩ đến họ Ngu mà Hồng gia nói, nhất thời nghĩ tới nam nhân trẻ tuổi đẹp trai hôm nay gặp ở bệnh viện. Cô nhớ, nam nhân này chính là Ngu Dương trong miệng Hồng gia.
Mà cũng không phải trí nhớ cô tốt, mà là nam nhân anh tuấn đẹp trai như không phải hàng chợ, nhìn thấy một lần, trên cơ bản liền ghi tạc trong lòng. Nếu như cô có thể nhỏ đi vài tuổi, nhất định sẽ không không danh không phận đi theo lão nam nhân như vậy đâu.
"Cô biết cái gì." Hồng gia thuận tay nhặt lên một xấp tiền lên ném vào người tình nhân, kết quả cầm lên rồi lại không nỡ ném đi, mà lại cầm trong tay sờ lên sờ xuống, bộ dáng kia, quả thực còn thân hơn con ruột của mình.
"Vâng vâng vâng, em không hiểu." Tình nhân ngồi bên cạnh Hồng gia, cũng cầm lên một xấp tiền một bên thưởng thức rồi thờ ơ nói: "Nhắc tới cũng khéo, hôm nay em tới bệnh viện tìm bác sĩ Lý, quả thật có nhìn thấy thiếu gia Ngu gia."
Động tác sờ tiền của Hồng gia khựng lại, gã quay đầu nhíu nhìn tình nhân: "Cô xác định hôm nay thấy hắn ở bệnh viện?"
"Cái này còn có thể giả bộ?" Tình nhân ném tiền lên bàn, một tay để lên vai Hồng gia đấm bóp cho gã, rồi kể hết đầu đuôi sự việc một lần.
Hồng gia nghe vậy con mắt đều sáng, gã lập tức kêu đàn em đi thăm dò người có xung đột với tiểu tình nhân của Ngu Dương là ai. Gã lại thích dùng tiểu nhân vật thế này, người như thế dễ dùng, lại có thể tạo ra tác dụng lớn.
"Bảo bối, em đúng là phúc tinh của Hồng gia." Hồng gia sắc dục bóp ngực nữ nhân: "Chờ sau này Hồng gia nhất định sẽ đối tốt với em."
"Cảm ơn Hồng gia." Gương mặt được bảo dưỡng rất tốt của tình nhân đỏ lên, giọng nói cũng mềm đi không ít. Bàn tay để trên vai Hồng gia cũng tuột xuống một ít.
Hai người này không biết xấu hổ trực tiếp lăn trên sô pha, nếu để Ngu Dương biết hộ làm chuyện này bên đống tiền, nhất định sẽ trực tiếp cầm tiền đập chết lão già khốn nạn này.
Buổi tối Thiệu Khiêm thức dậy không để ý ánh mắt ai oán của Ngu Dương, trực tiếp kêu Trương Ấn đưa hắn về quán bar. Con người Trương Ấn ấy, mau giận, nhưng cũng mau hết. Sau khi ăn no nê một bữa, tâm tư bối rối gì cũng mất hết. Đến tối, vừa nghe Thiệu Khiêm đưa hắn trở về, thì hí ha hí hửng chịu khó hơn bất cứ ai.
Đương nhiên, vấn đề bốn lạng đẩy ngàn cân này, hắn đã hỏi trên đường về một lần. Sau khi nghe Thiệu Khiêm cam đoan sau này lại tỷ thí nữa, mới chịu dừng lại.
Nhưng mà, hai người này nói chuyện vui vẻ, Ngu Dương cũng đang ngồi đằng sau lại không vui, khi thấy đề tài của hai người này vừa kết thúc, kết quả lại bắt đầu nói tới những vấn đề khác thì bùng nổ, trực tiếp nâng miếng che ngăn cách hai người.
"An An, anh cũng có cơ bụng." Ngu Dương mặt mày lạnh lùng vén áo mình lên, kéo tay Thiệu Khiêm để bên trên: "Em xem, rất rắn chắc."
"Ừm, sáu múi." Thiệu Khiêm sờ sờ vỗ vỗ đầu Ngu Dương: "Tuy anh chỉ có sáu múi, nhưng em rất yêu anh."
Câu này của Thiệu Khiêm, cũng không có nghiêm túc. Hắn cũng chỉ đang nhạo báng Ngu Dương mà thôi. Chỉ là, hiển nhiên Ngu Dương lại bị đả kích rồi, bỏ áo xuống, đầu cũng rũ thấp: "Em chờ đi, anh sẽ có tám múi."
"Thôi. Cơ mà, vận động cần số lượng vừa phải thôi." Thiệu Khiêm lại không hiểu tính tình của người này sao? Việc y đã quyết định, bất kể như thế nào đều phải áp dụng. Hắn lại không muốn người yêu mình lại vì hai múi cơ bụng mà là bản thân chịu thiệt.
"Em yên tâm." Ngu Dương ngẩng đầu cười cười với Thiệu Khiêm: "An An, hôm nay anh ngủ ở quán bar nha."
"Anh ngủ quán bar em không có ý kiến, nhưng em phải về nhà ngủ." Thiệu Khiêm cười khẽ: "Quán bar dù sao chỉ là một phòng nghỉ, không thể xem là nhà."
"Em nói đúng. Cho nên, chúng ta về nhà ở." Ngu Dương vừa nghe Thiệu Khiêm nói vậy, lập tức sửa lại. Người yêu y nói cái gì chính là cái đó, cho dù y nói chim sẻ sống trong nước, nhất định cũng đúng nữa.
Không thể không nói, hành vi càng ngày càng chân chó của Ngu Dương, thật sự cũng sắp theo kịp Tống Đạo hoặc là Nhiếp chính vương điện hạ rồi.
Cười cười nói nói cả đoạn đường cũng đã đến nhà Thiệu Khiêm, hai người kết bạn lên lầu, chỉ bỏ lại một mình Trương Ấn đứng dưới lầu ngửa đầu nhìn đèn sáng trên lầu. Chưa từng nghe nói phải bảo vệ động vật nhỏ sao? Tuy hắn có chút cơ bắp, nhưng cũng thuộc hàng ngũ cẩu độc thân mà?
Nhưng hắn dám đi quấy rối đại ca nhà mình vui vẻ? Đừng nói giỡn, tên kia rất là mang thù, hắn đã bị đánh cho một trận rồi, không muốn lại bị đánh thêm trận nữa đâu. Vì vậy, cẩu độc thân Trương tiên sinh ủ rũ cúi đầu lên xe, mặt màu ủ dột lái xe trở về, trên đường trở về còn suy nghĩ, hôm nào hắn cũng phải tìm một người tương thân tương ái, đến lúc đó cũng lắc lư trước mặt hai người này.
Mà lúc này ở một nơi khác, ông chủ quán bar chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm bị người trùm bao tải rồi, đánh một trận rồi ném ra ngoài đường. Vất vả lắm gã mới giãy giụa bò ra khỏi bao, ôm cái bụng bị đá đau trong lòng thầm mắng, để gã biết tên khốn nào làm, nhất định cũng tìm người đánh hắn một trận.
Có điều, ông chủ quán bar còn chưa đi được hai bước, lại bị mấy nam nhân áo đen cản đường, nhất thời gã sợ đến mặt mũi trắng bệch: "Các... các đại ca..."
"Hồng gia chúng tôi muốn gặp anh. Đi theo chúng tôi." Thủ lĩnh trực tiếp phất tay kéo người lên xe. Lên xe bánh mì, ông chủ quán bar thật sự sợ muốn tè ra quần, đánh người rồi chưa nói, còn muốn bắt cóc?
Chờ xe ngừng, ông chủ quán bar bị người lục soát từ trên xuống dưới một lần, xác nhận không có vật phẩm nguy hiểm gì rồi mới đưa gã đến trước mặt Hồng gia.
Mới vừa hưởng thụ chưa bao lâu Hồng gia đang để trần nửa người dựa lên sô pha, khi nhìn thấy ông chủ quán bar qua đây cầm ly rượu vang bên nâng về phía người tới: "Chương tiên sinh, chào anh."
Trên đường tới đây ông chủ quán bar cũng biết mình rốt cuộc phải gặp ai, trên xe gã còn xin bảo tiêu một chai nước suối rửa mặt, dù sao gặp đại nhân vật như vậy, với bộ dạng bẩn thỉu này thì thật sự rất bất nhã.
"Hồng gia chào ngài, làm sao dám nhận tiếng Chương tiên sinh này của ngài." Ông chủ quán bar hết sức sợ sệt cúi người gật đầu: "Có thể gặp đại nhân vật như ngài, đúng là phúc đức ba đời."
"Chương tiên sinh thật khéo nói." Ngón tay Hồng gia chỉ chỗ đối diện mình mở miệng nói: "Ngồi đi. Tôi cũng không phải là người nghiêm cẩn gì, không cần khách sáo như thế."
"Cảm ơn Hồng gia." Sau khi Ông chủ quán bar ngồi xuống quả thật có chút không biết nên ứng xử thế nào, gã thẳng người hai tay đặt trên đầu gối, tư thế ngồi như học sinh tiểu học tham gia buổi họp của trường.
Hồng gia thấy bộ dạng này của ông chủ quán bar trong lòng âm thầm gật đầu, xem ra là một kẻ thức thời, vậy cũng tiện.
"Nghe nói, anh và tiểu tình nhân của Ngu Dương có ân oán?" Hồng gia trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Ngu Dương?" Ông chủ quán bar sửng sốt, gã lại không biết ai tên là Ngu Dương. Lẽ nào Hồng gia tìm lộn người rồi? Có điều, nhân vật như Hồng gia, không tìm lộn người mới đúng. Ngay sau đó, gã nghĩ tới rồi người hôm nay làm mình bị thương ở bệnh viện.
"Hồng gia, tiểu tình nhân ngài nói có phải tiện nhân Hứa An không?" Khi ông chủ quán bar lại nói đến Hứa An, quả thật cắn răng nghiến lợi. Gã luôn cảm thấy, mình bị thương đều là do tiện nhân Hứa An giở trò quỷ. Chẳng phải dựa hơi kẻ có tiền? Gã còn cũng không tin, giữa đàn ông có thể tồn tại thiên trường địa cửu gì.
"Chắc là một người." Hồng gia vẫy tay với đàn em, kêu hắn đưa hình chụp lén đưa cho ông chủ quán bar xen: "Là bọn họ, chắc anh có biết nhỉ."
"Chính là hai tên khốn nạn này." Ông chủ quán bar thấy sườn mặt của Thiệu Khiêm và Ngu Dương cũng sắp bùng nổ rồi, gã thật sự có xung động muốn giết chết hai người này.
"Chương tiên sinh, con người tôi ấy thích thẳng thắn, anh ghét người này, tôi cũng không thích." Hồng gia kêu đàn em mồi một điếu xì gà hút một hơi: "Kẻ ngay thẳng không nói lời mờ ám, chúng ta có chung kẻ địch, hợp tác thì sao?"
"Hồng gia, tôi chỉ là một tiểu nhân vật, đâu thể so với ngài." Ông chủ quán bar khổ sở thở dài: "Nếu có thể đối phó tiện nhân Hứa An, hôm nay tôi đâu có bị thương?"
"Chương tiên sinh không cần tự ti." Hồng gia nhếch miệng cười cười: "Tôi đối phó Ngu Dương, anh đối phó Hứa An, chỉ cần tách chúng ra, chẳng phải tốt à?"
Ông chủ quán bar nghe vậy con mắt đều sáng, gã nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy biện pháp này cũng được. Dù sao Hồng gia là ai? Lăn lộn trong thành phố R, ai không biết Hồng gia và Ngu gia? Nghe nói hiện tại Ngu gia đi tù, thành phố R hôm nay chẳng phải do Hồng gia định đoạt? Nếu ông ta nói có thể đối phó Ngu Dương, vậy nhất định có thể đi.
Hai người này rất nhanh đã đạt thành chung nhận thức, thậm chí Hồng gia còn hứa hẹn đủ thứ sau khi xong việc, tặng cho ông chủ quán bar một ít quà hậu hĩnh.
Đôi mắt mịt mờ của ông chủ quán bar đảo qua đống tiền trong phòng khách, trong lòng nghĩ, tiền trong phòng khách này, chỉ cần có thể lấy đi %, đã đủ cho gã tiêu dao cả đời rồi.
Hồng gia tuy không được thông minh cho lắm, nhưng dù sao đã lăn lộn trong giới vài thập niên rồi, dù ánh mắt tham lam của người này đang mịt mờ, gã vẫn có thể nhìn ra được. Hồng gia tự nhận không mẫn cảm với những người khác, nhưng đối với tiền của mình, quả thật xem trọng hơn bất cứ thứ gì. Có điều, chút đạo hạnh của ông chủ quán bar gã còn không nhìn trong mắt. Chờ xử Ngu Dương rồi, người này cũng không còn tác dụng gì nữa.
Hai ngày trôi qua trong một chớp mắt, giao dịch lần này ở một nơi khác, Thiệu Khiêm vốn muốn đi cùng Ngu Dương cùng đi, kết quả mới vừa ra cửa quầy bar, đã bị vệ sĩ bên cạnh Ngu Dương cản lại: "Hứa tiên sinh, ông chủ nói ngài theo tôi lên một chiếc xe khác, xe của ông chủ ở phía trước, lúc nào cũng có thể dùng bộ đàm liên lạc."
Thiệu Khiêm có chút hoài nghi nhìn vệ sĩ này: "Vì sao Ngu Dương không tự nói với tôi?"
"Lúc đi ông chủ rất sốt ruột, không kịp nói cho ngài, nhưng ông chủ có để lại điện thoại di động, nói là lúc nào cũng liên lạc được." Bảo tiêu dứt lời thì đưa điện thoại di động cho Thiệu Khiêm.
Thiệu Khiêm nhận lấy mở ra nhìn, là một chiếc điện thoại di động mới, bên trên chỉ có số điện thoại của một mình Ngu Dương, hắn thử gọi, có tín hiệu, thế nhưng tạm thời không có ai bắt máy.
"Hắn bề bộn nhiều việc?" Rõ ràng đãnói hôm nay muốn cùng Hồng gia "giao hàng", sao lại tự mình đi trước? Đừng bảo sợ mình đi theo gặp nguy hiểm?
Nghĩ tới đây sắc mặt Thiệu Khiêm không thay đổi, nếu như tên này quả thật nghĩ như vậy, hắn nhất định sẽ đập chết y. Có điều, kế trước mắt vẫn đuổi theo mới được.
"Lái xe, đi tìm y." Thiệu Khiêm gật đầu với vệ sĩ: "Tốc độ nhanh nhất."
"Vâng." Vệ sĩ mở cửa xe để Thiệu Khiêm ngồi xuống. Gã thì tới ghết điều khiển, cho xe chạy rời khỏi đầu hẻm quán bar.
Lúc này Thiệu Khiêm đã kêu hệ thống truy tìm vị trí của Ngu Dương, khi xác nhận y đang chạy về nơi giao dịch thì thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ, hắn cũng xác định vệ sĩ có vấn đề, hắn nhìn hướng đi, căn bản không phải hướng Ngu Dương đi.
"Anh xác định là chỗ này không sai?" Thiệu Khiêm lạnh lùng nhìn vệ sĩ: "Sao tôi thấy đường đi không đúng?"
"Chúng ta đi trang trại trà Thắng Lợi." Tuy giọng nói của vệ sĩ nghe trấn định, kì thực lòng bàn tay đã toát không ít mồ hôi, gã lái xe rất nhanh, sau đó dùng kính chiếu hậu quan sát sắc mặt Thiệu Khiêm: "Ông chủ nói, trước tiên ngài cứ chờ ở trang trại trà Thắng Lợi, chờ ông chủ làm xong việc, thì chúc mừng với ngài."
Thiệu Khiêm cũng không nói gì, chỉ là tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn cũng phải nhìn xem, người này rốt cuộc muốn diễn trò khỉ gì. Nếu gã định bắt cóc mình, vậy chỉ có thể nói mắt nhìn của gã kém lắm.
Rất nhanh đã đến trang trại trà Thắng Lợi, sau khi Thiệu Khiêm xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của trang trại trà, rồi gật đầu với vệ sĩ: "Vào thôi."
"Vâng." Vệ sĩ thấy Thiệu Khiêm tự động đi vào, nét ngoan lệ trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, hôm nay gã sẽ khiến tên trai bao này không ra được trang trại trà Thắng Lợi.