"Nói đúng." Người này nói xong bên dưới có rất nhiều người cao giọng đáp lại.
Ánh mắt Thiệu Khiêm quét qua mọi người ở đây, hắn cao giọng mở miệng: "Được, đã vậy, chúng ta liền lên đường. Nói cho tôi, di thư của các anh có để trên đầu giường của mình không."
"Để rồi. Tôi còn cố ý để lại cái quần lót."
"Ấy, tôi tưởng chỉ mình tôi để quần lót."
"Ủa, chỉ có tôi để vớ thối?"
Thiệu Khiêm có chút dở khóc dở cười nghe người bên dưới nghị luận cuối cùng để cái gì. Một lát sau, Martin tới nói cho hắn xe Thành chủ phái tới đã đến.
"Mọi người để quần lót cũng tốt, vớ thối cũng được. Tôi cũng mặc kệ mọi người có phải do lười giặt mới để lại hay không. Nhưng bây giờ, chúng ta phải lên đường." Thiệu Khiêm cười trêu nói: "Tôi thật sự có chút thương những người tới lấy thư."
"Tôi cũng thương quần lót của mình." Lại có người cao giọng kêu, câu nói của hắn khiến không ít người đều bật cười, các bán thú nhân trật tự ra khỏi thành phố dưới lòng đất, trên đường đều là tiếng cười nói, hoàn toàn không có thấp thỏm và bàng hoàng cần có khi phải ra sa trường.
"Tôi hy vọng, trở về cũng là tình cảnh như vầy." Thiệu Khiêm thấy các bán thú nhân đều đi ra ngoài rồi, sau đó đi tới trước máy ghi hình mình mượn mở miệng: "Lần này đi ra chiến trường bán thú nhân có người, có thể chiến đấu người, hậu cần người, thú nhân người, kèm với tôi và Adolf, tổng cộng người. Tôi hy vọng mỗi một người đều có thể sống trở về."
"Chúng tôi chung nhau kiến tạo thành phố dưới lòng đất, một ngày nào đó, thành phố này được công khai với thế hệ sau, mà người chúng tôi, là chủ nhân của toàn bộ thành phố dưới lòng đất này." Adolf nói xong thì tắt máy ghi hình, hắn dùng một tay nhấc máy ghi hình, nắm tay Thiệu Khiêm đi ra ngoài: "Diudiu, chúng ta cũng sẽ trở lại. Ngôi nhà này đang chờ chúng ta."
"Đúng. Chúng ta vẫn sẽ về nơi này." Thiệu Khiêm dùng sức gật đầu, hắn dừng bước lại từ từ xoay người, ánh mắt quét qua sân huấn luyện đã trống trải, như muốn thu hết mọi thứ trước mặt vào đáy mắt. Hồi lâu sau, Thiệu Khiêm dùng sức nhắm mắt lại hít sâu một hơi, kéo Adolf đi ra ngoài.
Lúc họ đi ra, Thành chủ Ludden đã đứng cạnh xe nhiên liệu chờ họ. Thấy họ tới thì miễn cưỡng cười cười: "Đi đường cẩn thận."
"Cám ơn chú Ludden." Lần này Adolf hiếm thấy không nói móc Thành chủ Ludden. Y trịnh trọng giao máy ghi hình cho Thành chủ Ludden: "Cái này hãy giúp tôi giữ gìn kỹ, chờ tiêu diệt trùng tộc, chúng tôi sẽ dẫn các anh em trở về không thiếu một người, đến lúc đó những gì trong máy ghi hình này, lại phải cho họ thấy."
"Cậu cứ yên tâm đi." Thành chủ Ludden nhận lấy máy ghi hình: "Thành phố dưới lòng đất tôi cũng sẽ trông chừng kỹ càng giúp các cậu. Hồng Thuẫn Thành mãi mãi chờ các cậu trở về."
"Tạm biệt." Thiệu Khiêm cúi chào Thành chủ Ludden, sau đó kéo Adolf lên xe nhiên liệu.
Thành chủ Ludden cự tuyệt đề nghị cầm giúp máy ghi hình của cấp dưới, ông cứ siết chặt máy ghi hình trong tay, nhìn ba chiếc xe nhiên liệu càng đi càng xa, cho đến khi xe nhiên liệu hoàn toàn biến mất, ông vẫn không muốn rời khỏi đây.
Thành chủ Ludden đứng ở đây nửa tiếng, sau đó ông cự tuyệt cấp dưới đi theo, một mình đi vào thành phố dưới lòng đất, đến từng phòng trong thành phố dưới lòng đất, tay lướt qua từng lá thư. Ba năm qua, ông có thể nói đã nhìn những bán thú nhân thậm chí thú nhân này trưởng thành, đến khi chiến tranh kết thúc rồi, họ có thể trở về bao nhiêu người đây?
Xe nhiên liệu tốc độ rất nhanh, họ mất chừng ba ngày đường, trên đường có thể nhìn thấy thôn xóm thành thị càng ngày càng ít. Mà càng gần sa mạc, trên đường đã có thể thấy thi thể của thú nhân hoặc bán thú nhân chết yểu. Thậm chí có một vài thi thể bị gặm nhấm không ít, nhìn hình dáng bị gặm nhấm, chắc là do trùng tộc gây nên.
Thiệu Khiêm kêu người dừng xe nhiên liệu cách một thi thể bị gặm nhấm không xa, cho bán thú nhân và thú nhân trên xe xuống hết: "Bị giết chết ăn sạch, mọi người có chắc chắn mình vẫn muốn ra chiến trường sao?"
Bán thú nhân ở tại chỗ sắc mặt cũng có hơi khó coi, nhưng bất ngờ không có một ai phát ra âm thanh nôn mửa, họ hé môi nhìn thi thể thú nhân kia, hồi lâu sau đột nhiên có người xoay người yên lặng đi vào xe nhiên liệu. Người thứ nhất hành động, tiếp theo người thứ hai, người thứ ba...
Hơn chín trắm thú nhân bán thú nhân không thiếu một ai đều lên xe nhiên liệu, Adolf kéo Thiệu Khiêm đi về phía trước: "Họ không phải hèn nhát."
"Anh chỉ không muốn họ ra chiến trường mà không có một sự chuẩn bị nào." Không hề chuẩn bị gì mà chạy tới đó, chỉ có thể là một con đường chết thôi.
"Thấy thi thể thú nhân, có lẽ họ sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng cũng càng thêm cảm nhận trách nhiệm trọng đại trên vai mình. Cũng càng thêm cảm thấy, thú nhân tinh cầu này cũng không phải mạnh nhất, họ cũng sẽ bị sát hại, thậm chí bị chiếm đoạt. Trên tinh cầu này, mỗi một sinh mạng đều bình đẳng." Adolf kéo Thiệu Khiêm lên xe: "Cho nên, nếu chúng ta đã dẫn họ ra ngoài, cũng chỉ có thể kêu họ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn."
"Em nói đúng." Thiệu Khiêm cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi. Đã đi đến bước này rồi, tâm tính muốn các bán thú nhân từ bỏ, lại không muốn họ từ bỏ của hắn là cái gì thế? Chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi.
Khi sắp đến sa mạc, đường phía trước bị chặn, xe nhiên liệu căn bản không cách nào đi tiếp. Bất đắc dĩ chỉ có thể bỏ xe đi bộ. Thiệu Khiêm kêu mấy bán thú nhân có cánh đeo móng vuốt vào rồi bay lên không trung kiểm tra, còn lại thì chỉ có thể dỡ đồ trên xe xuống đi tới trước.
Có điều, nhóm Thiệu Khiêm cũng không đi được bao xa, bán thú nhân bay trên không thì thổi còi kêu cảnh giác, Thiệu Khiêm dẫn Martin cùng Odd đi kiểm tra tình huống, đề phòng bất đắc dĩ Adolf ở lại canh gác tình huống chung quanh.
Tốc độ của Thiệu Khiêm, Martin và Odd rất nhanh, họ chạy tới nơi bán thú nhân kêu phòng bị, phát hiện bọn họ đã chạm trán mấy trùng tộc có thể phi hành trùng tộc, mà họ bên dưới này, có mấy thú nhân đang vật lộn với mấy trùng tộc cao lớn, thấy trên người mấy thú nhân kia đều đổ máu rồi, nếu như họ không chạy tới chắc cũng không cố được bao lâu.
Mấy thú nhân kia mặc dù vật lộn với trùng tộc, nhưng vẫn để ý những người thu hút sự chú ý của mấy trùng tộc biết bay. Khi nghe thấy họ thổi còi rất là bất ngờ, những người này là viện binh?
Nhưng, khi hắn thấy chỉ có ba bán thú nhân chạy tới dường như lại có chút tuyệt vọng, bán thú nhân có thể làm gì? Chạy đến tìm chết hả?
"Các người cút nhanh lên." Một thú nhân trong đó lăn người né tránh chân của trùng tộc la lớn: "Mặc dù tôi rất ghét thấy những bán thú nhân sỉ nhục thần thú như các người, nhưng cũng không muốn các người cho những trùng tộc đáng chết này ăn no."
Thiệu Khiêm, Martin và Odd lại không rảnh để ý đến hắn, Thiệu Khiêm mắt không chớp quan sát động tác của những trùng tộc kia, thuận tiện mở miệng hỏi: "Có thấy nhược điểm của chúng không?"
"Ở bụng." Martin đeo móng vuốt trên tay, hai tay hắn bất chợt giương ra, móng thép sắc bén bắn ra: "Mẹ thằng chó, chờ đó thú nhân khốn nạn mới mắng ông, nhất định phải giáo huấn một phen."
"Tính tôi vô nữa." Odd cũng đã đeo móng vuốt vào, cũng bắn móng thép ra, mười lưỡi dao sắc lóe hàn quang khiến người nhìn có chút e ngại trong lòng.
Móng tay của Thiệu Khiêm đủ sắc bén, cũng không cần đeo móng vuốt, hắn vận dụng lực linh hồn lên chân, lắc mình mấy cái đã giữa tiến vào giữa vòng chiến. Phi chân đá trúng cằm trùng tộc, sau đó né tránh chân trùng tộc chui vào bụng nó, móng vuốt sắc bén xuyên thấu bụng trùng tộc, dùng sức kéo thẳng thấu tim. Sau đó lại chui ra trước khi trùng tộc ngã xuống.
Thú nhân vừa nãy còn đang đối phó với toàn bộ trùng tộc trợn tròn mắt, hắn cứ thế trơ mắt nhìn con côn trùng khổng lồ này bị người kéo thẳng thấu tim, sau đó ầm một tiếng ngã xuống đất.
Không chỉ thú nhân này trợn tròn mắt, những thú nhân khác còn trong chiến đấu nghe được âm thanh cũng đều quay đầu lại, khi thấy Thiệu Khiêm đứng ở đầu khác trùng tộc thì động tác trên tay đều thoáng ngừng, mà trùng tộc lại nhna cơ hội này, muốn cắn chết hai thú nhân để lộ sơ hở.
Nhưng mà, chúng cũng không được như nguyện. Bởi vì còn chưa có căn, hai thú nhân kia đã bị người đá văng. Sau đó vũ khí sắc bén thiếu chút nữa chặt đứt chân của hai trùng tộc.
Hai trùng tộc bị đau thét ầm lên, mà trùng tộc trên không đang đối chiến với mấy bán thú nhân muốn tiếp viện. Nhưng, các bán thú nhân đang chiến đấu với chúng sao có thể cho chúng cơ hội này? Thừa dịp trùng tộc quay đầu, trực tiếp nhảy lên lưng chúng, bàn tay đeo móng vuốt, dùng sức đâm vào gáy trùng tộc.
Trùng tộc biết bay nhất thời thét chói tai, sau đó dùng lực vung vẫy muốn hất bán thú nhân trên người. Nhưng đâu có đơn giản như vậy. Nó giãy giụa càng hăng, móng vuốt của bán thú nhân càng đâm vào sâu hơn, cuối cùng trực tiếp đâm rách đầu sọ cứng rắn của trùng tộc, giết chết nó.
Trùng tộc khổng lồ từ trên trời rơi xuống, trực tiếp rơi trong vòng chiến, ngược lại còn đè một trùng tộc chưa kịp né tránh bên dưới, Thiệu Khiêm thừa dịp trùng tộc hành động bất tiện, đấm một phát vào mắt nó, lực linh hồn ngưng tụ thành gai chui vào não nó, rồi sau đó nổ...
Mà bên phía Martin và Odd cũng sắp giết chết hai trùng tộc, mấy thú nhân bị thương kia, thật sự đã bị một màn trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, họ ngây ngốc đứng một bên, nhìn các bán thú nhân giết sạch các trùng tộc.
"Thần thú trên cao, nhất định tôi đang nằm mơ." Thú nhân vừa rồi kêu đám Thiệu Khiêm rời đi ngây ngốc nhìn bhọ: "Hay họ là thú nhân loại nhỏ?"
"Hình như... không giống lắm." Các thú nhân đối với mùi của nhau đều rất nhạy cảm, trên người mấy người này mặc dù đều có mùi thú nhân, nhưng tuyệt đối chỉ là dính mùi mà thôi. Cho nên, họ là bán thú nhân chính cống? Đây chính là bán thú nhân được gọi là phế vật? Nếu như, như vậy cũng được gọi là phế vật, thế thì mình ngay cả phế vật cũng không bằng, lại là cái gì đây?
Mấy thú nhân đều cảm thấy mình đã bị tát xéo mặt. Mà các bán thú nhân hình như còn cảm thấy đánh không đủ? Các người dùng lưỡi dao sắc cắt bắp đùi trùng tộc là muốn làm gì? Đừng nói với tôi là muốn lấy thịt nha?
Đám Thiệu Khiêm toàn bộ chém chết mấy trùng tộc khổng lồ, bán thú nhân biết bay bên trên cũng đều đáp xuống: "Quân đoàn trưởng, mấy trùng tộc, đều yếu hơn tôi tưởng tượng."