Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

chương 88: tinh tế thăng cấp văn [15]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đuổi tới cứu viện vội vàng giết chết trùng tộc chung quanh, khi thấy thảm trạng của hai người bên trong thì đều không nhịn được phải hít một hơi khí lạnh, toàn bộ một bên người của Adolf trừ đầu ra đều là máu thịt mơ hồ, Thiệu Khiêm thì còn được, dường như cũng không có bao nhiêu ngoại thương, nhưng mũi miệng của hắn lại chảy máu tươi, trông có vẻ cũng bị trùng kích không hề nhỏ.

Derick thấy họ thế này trong đầu trống rỗng, căn bản không biết lúc này phải làm thế nào, đầu óc tỉnh táo ngày xưa chỉ huy đại quân giống như đồ sắt rỉ sét, bây giờ căn bản không cách nào nghĩ đến bất kỳ cái gì.

Martin từ từ ngồi xổm xuống tay run run đi dò hơi thở của Thiệu Khiêm và Adolf, sau khi cảm giác được hô hấp yếu ớt thì mừng rỡ gào thét: "Còn hô hấp, còn sống."

Câu này đánh thức Derick, ông cong môi muốn nói chuyện, nhưng càng cuống cuồng, miệng không nói được câu nào.

"Đừng lo lắng, mau gọi bác sĩ, sau đó nghĩ cách đưa người trở về." Hoàng thái tử lúc này hóa thành hình người, gọi hai em trai thận trọng di chuyển Adolf, sau đó kêu mấy bán thú nhân khiếng Thiệu Khiêm lên, thận trọng đi về phía doanh trại.

Mà trùng tộc vốn dĩ hung mãnh tấn công bởi vì mất đi nữ vương điều khiển nên đại loạn, các trùng tộc không công kích thú nhân nữa, mà là như con ruồi không đầu ùa về hướng nữ vương trùng tộc, trùng tộc chạy đến từ sớm phát ra tiếng rít bén nhọn lởn vởn bên cạnh cái hố to của nữ vương trùng tộc.

Mấy hoàng tử lang tộc mở đường cho mọi người, trực tiếp chém chết trùng tộc trên đường gặp phải, có họ bảo vệ, dọc đường không có một trùng tộc nào có thể đột phá phòng tuyến. Tất nhiên, một số nguyên nhân rất lớn trong đó chính là trùng tộc không làm nhiều thủ đoạn công kích nữa.

Đến doanh trại phòng tuyến, đã có bác sĩ đang chờ, sau khi hắn nhìn tình huống của Adolf Thiệu Khiêm thì lắc đầu bày tỏ không thể ra sức.

Niềm hy vọng mà Derick vất vả lắm mới lần nữa nhặt lên đã bị cái lắc đầu của bác sĩ đánh tan, ông nắm cổ áo bác sĩ sắc mặt dữ tợn: "Cậu lặp lại lần nữa cho ông? Tụi nó còn sống, cứu người cho ông."

"Ngài dù bóp chết tôi, họ cũng không cứu được." Bác sĩ cũng có chút không biết làm sao, trên đường hắn đã nghe nói là hai người này trực tiếp nổ chết nữ vương trùng tộc. Nếu có thể sao hắn lại không muốn cứu họ? Nhưng tình hình hôm nay của họ cũng không tốt, nhất là con sói bạc này, máu thịt một bên người cơ hồ toàn bị bị nổ bay, nếu vậy cũng không chết, thế thật sự phải gọi là kỳ tích trong y học rồi.

"Nguyên soái." Hoàng thái tử vội vàng ngăn cản Derick: "Ngài trước tiên đừng gấp, chúng ta nghĩ biện pháp khác, nhất định có thể cứu họ."

Derick trợn mắt nhìn một hồi lâu, cuối cùng buông lỏng cánh tay mình: "Bác sĩ này quá ăn hại, chúng ta trở về đế đô."

"Xin thứ cho tôi nói thẳng, chỉ sợ họ chịu không nổi đến lúc đó..." Bác sĩ còn còn chưa nói hết, đã bị mọi người tại chỗ căm tức nhìn, hắn rụt cổ không nói thêm gì nữa.

Hoàng thái tử gật đầu bày tỏ đồng ý đề nghị đưa hai người Adolf về đế đô, hắn làm như vậy cũng không phải vì cảm thấy hai người Adolf nhất định có thể cứu được, mà là muốn xoa dịu tâm trạng Derick mà thôi. Dù sao, nếu như hai người Adolf chết ở đây nói không chừng Derick sẽ tan vỡ.

Đường trở về đế đô rất là xa xôi, dọc theo đường đi, Thiệu Khiêm và Adolf từ đầu đến cuối đều treo một hơi thở chật vật. Từ ngoài nhìn, Thiệu Khiêm và Adolf là lực sinh mệnh ương ngạnh, muốn tận mắt chứng kiến đế quốc chiến thắng trùng tộc, chém chết toàn bộ.

Nhưng trong thực tế...

Thiệu Khiêm lúc này thật sự muốn chết, hắn bị kẹt trong một nơi tối tăm, căn bản không thể động đậy, có người vẫn đang nói chuyện bên tai hắn, nhưng hắn lại không nghe rõ rốt cuộc đang nói cái gì.

Cái cảm giác có người nhỏ giọng lẩm bẩm lại khiến bạn không cách nào nghe rõ rất là khó chịu, thời gian dài Thiệu Khiêm cảm thấy có chút nóng nảy, hắn cố gắng muốn điều động lực linh hồn trong cơ thể, nhưng tiếc rằng phát hiện lực linh hồn thần bí kia cứ như biến mất ròi vậy, hoàn toàn không thể nào cảm nhận được.

Lúc này, Thiệu Khiêm quả thật có chút luống cuống, hắn cố gắng muốn giãy giụa, nhưng không cách nào lay động được sức mạnh giam cầm mình một chút nào. Theo thời gian từng chút biến mất, Thiệu Khiêm cảm thấy có chút tuyệt vọng, lúc này hắn điên cuồng nhớ Adolf, thậm chí nghĩ có phải sau này mình không cách nào gặp lại y nữa không?

Vậy lúc này Adolf đâu? Y cũng không giống với tình huống của Thiệu Khiêm, mà là đang xem từng hình ảnh như đang chiếu phim vậy, trong hình từ đầu đến cuối đều là hai người, hơn nữa tướng mạo của người trong hình đều có chỗ khác biệt, nhưng tầm mắt của y luôn bị người có vóc dáng hơi lùn hấp dẫn trước tiên.

Lần đầu tiên thấy người này, trong lòng y đã rêu rao người này là Diudiu, là Diudiu của y. Y bị ép buộc nhìn Diudiu yêu những gã đàn ông tướng mạo khác nhau, y cảm thấy mình tựa hồ bị lửa giận trong lòng đốt cháy, nhưng y lại cảm thấy, người cao cao kia dường như chính là mình.

Ngay sau đó, hình ảnh lại chuyển đi, y thấy một thanh niên anh tuấn sắc mặt tái nhợt đứng ở một nơi kỳ là, người đó hơi cúi đầu cau mày đưa mắt nhìn hoa văn kỳ lạ trên tay, hồi lâu sau, thanh niên sắc mặt tái nhợt kia bắt lấy điểm sáng kỳ lạ biến mất trong hình ảnh...

Khi Adolf thấy thanh niên anh tuấn kia thì như bị sét đánh, y nhìn gương mặt thanh niên trong hình ảnh muốn đỏ cả mắt, chóp mũi lại có chút cảm giác ê ê. Y chỉ biết là mình rất muốn ôm người đó, rất muốn hôn hôn người đó, còn muốn nói với người đó, anh vẫn mãi bên em...

Nhưng y không nói ra lời, y cũng không cách nào hành động, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn hình ảnh trước mắt biến mất, y một thân một mình đứng trong bóng tối, cảm giác đó rất cô độc, cũng rất tịch mịch. Y điên cuồng nhớ Diudiu, muốn ôm hắn vào trong ngực, mãi mãi không muốn chia lìa nữa.

Có lẽ là nỗi nhớ nhung của y bị thần thú nghe được, không gian bốn phía tựa hồ bắt đầu sụp đổ tán loạn, ánh sáng từ khe hỡ bóng tối chui vào, làm Adolf cơ hồ mừng rỡ như điên.

Nhưng, y cũng không cao hứng quá lâu, đi đôi với ánh sáng, còn có cảm giác đau đớn ùn ùn kéo đến, đau đớn kịch liệt khiến y cảm thấy tình hình lúc này đều là một loại hành hạ, việc này đúng là một thể nghiệm sống không bằng chết.

Người vẫn chăm sóc Adolf hiển nhiên không ngờ y sẽ tỉnh lại, cho nên, nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt hắn còn hơi sửng sốt, sau đó đẩy cửa phòng ra hét lớn một tiếng: "Y tỉnh rồi."

Thiệu Khiêm hiển nhiên cũng không may mắn như Adolf, từ đầu đến cuối hắn đều bị nhốt trong bóng tối không cách nào nhúc nhích, giọng nói của người kia từ đầu đến cuối đều đang quanh quẩn bên tai hắn, mà chính hắn cũng từ nóng nảy tức giận ban đầu biến thành chết lặng. Hắn muốn rời khỏi nơi này, nơi này làm hắn cảm thấy khủng hoảng.

Adolf như kỳ tích giống vậy tỉnh lại khiến cho cả hoàng thất cảm thấy khiếp sợ, họ đều cho rằng đứa bé này đã không còn khả năng sống sót, dù sao bị thương nặng như vậy mà, không trực tiếp toi mạng đã là thần thú ban ân rồi. Nhưng, bây giờ y lại tỉnh, y tỉnh lại từ trạng thái sắp chết. Đây đúng là kỳ tích của cả tinh cầu.

Sau khi Adolf tỉnh lại, cảm thấy trong cơ thể mình dường như có thêm một ít sức mạnh kỳ lạ, y thử đưa sức mạnh nhỏ bé này tuần hoàn quanh người, không nghĩ tới sức mạnh kỳ lạ này lại trợ giúp thương thế có rất lớn, thậm chí có thể tăng nhanh tốc độ chữa trị thương.

Nhận biết này làm y rất cao hứng, cho rằng đây là ban thưởng của thần thú dành cho mình, lấy được sức mạnh này Adolf cũng không sử dụng nhiều. Sau khi vết thương hoàn toàn đóng vảy y đã chuyển qua phòng Thiệu Khiêm, nhìn bạn đời gầy yếu không ít trên giường trong lòng đau xót.

Hôm nay y còn không dám hóa thành hình người, duy trì hình thái sói, cẩn thận nằm trên giường Thiệu Khiêm, xòe móng vuốt truyền năng lượng thần bí trong cơ thể mình vào cơ thể Thiệu Khiêm đích, khống chế sức mạnh này cẩn thận thăm dò cơ thể Thiệu Khiêm.

Khi sức mạnh này tiến vào cơ thể Thiệu Khiêm hắn đã nhận ra, hơi ấm quen thuộc từng chút khiến cơ thể lạnh băng thân thể khôi phục ý thức, âm thanh vẫn nói nhỏ bên tai dần dần nhẹ đi, những ràng buộc trên cơ thể từng chút thả lỏng, mí mắt cũng dần dần có thể cảm nhận được ánh sáng

Thiệu Khiêm mừng như điên, hắn có chút gấp gáp muốn mở mắt ra, muốn nhìn Adolf xem kết quả thế nào.

Ngay khi ý thức của Thiệu Khiêm sắp thoát khỏi bóng tối, âm thanh đã rất nhẹ rất nhẹ kia đột nhiên trở nên lớn hơn, Thiệu Khiêm cũng nghe được nội dung của câu nói sau cùng: "Bảo bối, chờ anh trở lại, sẽ biến toàn bộ tinh hải thành lồng giam."

Tim Thiệu Khiêm bắt đầu đập mãnh liệt, vào giờ khắc này, hắn cảm nhận được trái tim rung động kỳ lạ, cũng không phải là vì câu uy hiếp của nam nhân này, mà là rung động thâm tình đối vơi giọng nói của nam nhân. Hắn luôn cảm thấy, nam nhân vẫn thầm thì bên tai hắn, có lẽ có chút quan hệ với người yêu của mình?

Sự chú ý của Adolf từ đầu đến cuối đều đặt trên người Thiệu Khiêm, đối với biến hóa trên cơ thể hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua. Cho nên, khi hô hấp Thiệu Khiêm bắt đầu mạnh hơn cái mặt đầy lông của y đã tiến tới bên cạnh Thiệu Khiêm, đầu lưỡi ẩm ướt từng chút liếm mặt Thiệu Khiêm, cái đuôi sau lưng lắc lư hết sức vui sướng.

Sau khi Thiệu Khiêm khôi phục ý thức, cảm thấy trên mặt mình có hơi ướt, hắn mở mắt đã thấy đầu lưỡi đỏ hồng đang liếm mắt mình.

"Adolf." Lúc này Thiệu Khiêm còn có chút yếu ớt, giọng nói cũng rất là vô lực.

Nhưng khi hắn mở miệng, Adolf bèn dừng lại động tác, y bình tĩnh nhìn Thiệu Khiêm hồi lâu, sau khi xác nhận hắn thật sự đã tỉnh, mà không phải là mình ảo giác thì hoàn toàn yên tâm. Adolf đặt hờ đầu lên cổ Thiệu Khiêm: "Hoan nghênh trở về, bảo bối của em."

Thiệu Khiêm ôm đầu Adolf khẽ ừ một tiếng, lúc này hai người cũng không nói gì, chẳng qua chỉ ôm nhau.

Tất nhiên, mặc dù bây giờ Adolf không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là y có thể bất cẩn quên hành động thiếu chút nữa mất mạng của bạn đời nhà mình. Vì vậy, hai người thân thân mật mật được hai ngày, Thiệu Khiêm đột nhiên phát hiện, tên này bắt đầu trở nên rất dính người, nhưng bạn nói chuyện với y á, y còn không để ý đến bạn nha.

Đối với hành động giận dỗi trẻ con này của y Thiệu Khiêm có chút bối rối, hắn kéo Adolf trịnh trọng nói xin lỗi, hơn nữa bày tỏ sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa mới khiến sắc mặt y khá hơn một chút. Mặc dù, mấy ngày sau hắn bị dày vò không nhẹ.

Nhưng mà, bên này hai người hòa hảo như lúc ban đầu ngọt ngào bên nhau, người trên tinh cầu lại cào tim cào phổi muốn gặp hai anh hùng trong truyền thuyết này.

Ban đầu chiến huống tuyến biên phòng rất thảm thiết, thú nhân không ngừng ngã xuống, đế quốc đã nghĩ ra một biện pháp, đó chính là lợi dụng máy ghi hình ghi lại chiến huống tuyến biên phòng, hơn nữa còn định kỳ chiếu ra ngoài.

Cho nên, chỉ cần không phải nơi quá mức vắng vẻ, đều có thể thấy video từ phía chính phủ chiếu lên. Nếu như chẳng qua chỉ chiếu chiến huống trên phòng tuyến cũng được đi, người phụ trách ghi hình, nhiều lúc đều là theo đuổi ghi hình bóng dáng Thiệu Khiêm và Adolf, và còn các bán thú nhân thân thủ nhanh nhẹn, anh dũng chiến đấu.

Người thấy video đều sôi trào, cho tới bây giờ họ chưa từng nghĩ, những bán thú nhân được gọi là phế vật lại có thân thủ như vậy, còn không ngờ họ sẽ xuất hiện trên chiến trường tuyến biên phòng chống cự trùng tộc.

Có lẽ là đế quốc cảm thấy kích thích này còn chưa đủ lớn, đoạn cuối video, người phụ trách ghi hình tràn đầy khinh bỉ nói một câu nói: Các bán thú nhân cũng ra chiến trường, các thú nhân kiện toàn như mấy người lại đang làm gì?

Chính là vì câu châm chọc khinh bỉ ý vị này, khiến các thú nhân còn do dự chần chừ trực tiếp ghi danh đầu quân. Chỉ là, các thú nhân ghi danh đầu quân này, còn chưa tới chiến trường đã nghe nói nữ vương trùng tộc bị nổ chết...

Sau đó, video Adolf cõng Thiệu Khiêm xông ra cũng bị đưa ra ánh sáng, người của tinh cầu chỉ biết là, họ xông ra không lâu, phía sau trùng tộc đã phát ra tiếng nổ kịch liệt, sau đó chính là b anh hùng của họ trọng thương được đưa về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio