Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

chương 109: canh cá và cá nướng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay khi nhóm khách mời hết đường xoay sở thì máy liên lạc trên người họ nhận được một tin – xin mọi người hãy nghĩ cách giải quyết chỗ ở cho ba mươi ngày tiếp theo, sau khi hoàn thành tổ chương trình sẽ cấp cho mọi người mười vật phẩm hỗ trợ sinh tồn, nhóm hoàn thành đầu tiên sẽ có quyền ưu tiên lựa chọn.

[MasTer: Cuối cùng tổ chương trình cũng có lương tâm rồi.]

[Một con dơi không biết bay: Không biết là những món gì nhỉ, tôi thấy nhóm Phán Phán với Sa Sa sắp điên rồi.]

Tin này chính là một tin cực kỳ cực kỳ tốt làm mọi người có thêm hi vọng, nếu có công cụ hỗ trợ thì nhất định tình trạng của họ sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.

Mọi người ai nấy đều tỉnh táo bỏ hết tất cả mọi việc còn đang dang dở để tập trung làm xong khu nhà trú tạm.

Nguyễn Đường cũng định qua giúp Hạ Vân Sâm nhưng lại bị từ chối.

"Anh làm một mình được, em đi nấu cơm đi."

Nguyễn Đường lắc đầu, "Không có dao nên em không đánh vảy cá được."

Tổ chương trình chỉ cho họ mang theo hai cái nồi và hai cái bát, những thứ khác đều không được mang theo, hóa ra là để chuẩn bị cho bước này.

Hạ Vân Sâm không làm gì được nên đành để anh giúp.

[Duẫn Tiểu Ngư: Ha ha, tôi là tôi thấy Hạ thiếu tướng với Đường Đường cực có phong cách của một cặp đôi.]

[Tá Mộc: Đúng rồi, chồng chồng ăn ý làm việc không mệt, mọi người không thấy sau khi Nguyễn Đường đến thì năng suất làm việc của Hạ thiếu tăng mạnh à?]

[Lẫm Đông Trường Miên: Đúng rồi, Kẹo nhà mình hiền huệ thật đấy, vừa nãy còn giúp thiếu tướng lau mồ hôi, trông rất tình cảm.]

Phần lớn khách mời bao gồm Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường đều chọn cách xây nhà gỗ, chỉ có Tra Phán Phán và Ngô Sa Sa chọn hang động, nơi ở nhìn có vẻ tốt nhưng muốn dọn sạch được thì khó cực kỳ, gấu sống trong hang lâu rồi, không chỉ có thực vật phân hủy mà còn có cả xương động vật cộng với phân và nướ ŧıểυ. Không có công cụ thích hợp thì rất khó để dọn sạch hết chỗ này, có thể coi là nhiệm vụ bất khả thi luôn.

Trần Dương với Tào Tuấn rất xui, khu bãi cỏ không có mấy cây nên phải đi xa, mệt gần chết mới làm xong được nhà.

Trần Nguyên Võ và Cố Nham cũng được coi là một nhóm mang sức mạnh cá nhân ngang nhau, tốc độ chặt cây đốn củi cực kỳ nhanh, chỉ là xây nhà trên cây khó hơn xây trên đất thôi.

Khâu Minh và Thi Minh Húc chuyển chỗ dựng trại ra xa hồ nước cho an toàn nhưng khu vực này lởm chởm toàn đá, mặt đất không bằng phẳng lại thêm cả côn trùng sâu bọ bò tới bò lui, xây nhà trực tiếp lên mặt đá là không được nên họ phải làm sàn gỗ có cột chống, thế nên tốc độ cũng rất chậm.

Cuối cùng Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường trở thành nhóm hoàn thành đầu tiên không chút bất ngờ, hai người họ được quyền ưu tiên lựa chọn.

Tổ chương trình chuẩn bị mười vật phẩm, theo thứ tự là vải chống thấm, dao phay, dụng cụ đốt lửa, đèn pin, khăn mặt, gang tay, ấm nước, chổi, thuốc làm sạch không khí và dây thừng.

[Bốn bể nương dâu: Ha ha ha, tổ chương trình mất nết thật chứ, cho cầm mỗi hai cái nồi với hai cái bát hóa ra để chờ phần này.]

[Devil real: Lúc nhìn thấy thuốc làm sạch không khí là tôi đã biết tổ chương trình mất nết như thế nào, thương Phán Phán và Sa Sa quá.]

Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường thương lượng một chốc rồi chọn vải chống thấm và dao phay, vải chống thấm trừ phủ lên mái nhà để che mưa còn có thể che cho bếp lửa. Dao thì có thể dùng dao đá nhưng nói chung cũng không tiện lắm. Những thứ khác họ cũng không cần lắm, dù sao thì cũng làm ra được lửa rồi.

Trần Nguyên Võ và Cố Nham là nhóm thứ hai hoàn thành, hai người lấy dây thừng và dụng cụ đốt lửa. Dây thừng rất tiện, vừa dùng để leo trèo vừa làm vật cố định, vừa làm cạm bẫy và dây kéo. Có dụng cụ tạo lửa rồi thì hai người họ nhóm lửa dễ hơn nhiều.

Tổ thứ ba hoàn thành là Khâu Minh và Thi Minh Húc, thế nhưng các vật phẩm để họ chọn đã không còn nhiều, hai người quyết lấy đèn pin và ấm nước. Đèn pin chiếu sáng ban đêm, ấm nước đựng được nước nên cũng coi như là có tính thực dụng.

Trần Dương và Tào Tuấn hoàn thành thứ tư, bọn họ chạy qua chạy lại nhiều tới mức sắp liệt cả người. Họ chọn khăn mặt và gang tay, cũng không phải họ thấy có có ích mà thực sự thì họ không cần chổi và thuốc làm sạch không khí.

Nhóm cuối cùng chính là Tra Phán Phán và Ngô Sa Sa, hai người tìm được một số cành khô nhiều nhánh để làm chổi. Nhưng con gái thì hầu hết đều bài xích những thứ bẩn thỉu, Ngô Sa Sa còn bởi ngũ giác nhạy cảm quá mà phải nhịn thở trong suốt thời gian quét dọn, nhưng dù thế cô vẫn bị xông cho váng hết cả đầu. Tra Phán Phán đỡ hơn một chút tuy nhiên cũng bị mùi xộc cho phát ngất lên được. Đợi đến khi hai người quét dọn xong xuôi mà vẫn còn ngửi thấy mùi hôi ghê gớm bám trên người.

May mà hai món cuối như thể đo ni đóng giày cho họ, vừa nãy hai người cố công quét cũng không sạch bằng chổi quét, có thuốc làm sạch không khí rồi thì sẽ không bị mùi hôi thối bám quanh quẩn nữa.

Chẳng mấy chốc đã có người đưa vật dụng tới khu đóng trại của họ, Tra Phán Phán và Ngô Sa Sa lấy được thuốc làm sạch không khí cảm động như thể vừa từ cõi chết trở về.

[Hàn Ngọc: Dù Phán Phán và Sa Sa thảm vô cùng nhưng mà nhìn họ xong tôi không nhịn nổi cười rồi làm sao bây giờ.]

[Mạt Nhật Lam: Ha ha ha, mắt Phán Phán và Sa Sa lúc thấy thuốc làm sạch không khí sáng rực lên như mắt mèo. Khổ thực sự...]

Nguyễn Đường và Hạ Vân Sâm chọn vải chống thấm và dao phay, may sao tổ chương trình vẫn có lương tâm nên cho cuộn vải có diện tích rất lớn, dao có hai cái một lớn một nhỏ.

Hạ Vân Sâm cắt vải chống thấm thành hai miếng, một trải trên nóc nhà che mưa, vì để tránh gió thổi vải đi mất hắn còn chồng mấy tảng đá to lên. Một miếng khác để trải lên đất lúc ngủ, lúc mưa còn có thể lấy ra che cho bếp.

Nguyễn Đường thì cầm dao đi gϊếŧ cá, có dao rồi nên đánh vảy móc ruột dễ hơn nhiều, lúc anh sơ chế xong cũng là lúc bếp lửa rực hồng, tuy không có chảo nhưng với Nguyễn Đường xử lí chuyện này vẫn dễ như trở bàn tay, canh cá thì cho vào nồi nấu còn cá nướng cứ xiên que cắm đống lửa là xong.

Chẳng mấy chốc mùi cá nướng đã bay ra khắp không gian, Nguyễn Đường cẩn thận quay que gỗ trong tay để cá chín đều, sau đó vung lên muối tinh cùng ớt bột, cá nướng thơm ngát cứ thế ra đời. Canh cá thì phải chờ lâu một chút, tạm thời vẫn chưa ăn được.

Nguyễn Đường lọc sạch thịt cá ra chia đều vào hai chiếc bát, sau đó anh lấy hai que gỗ nho nhỏ làm tạm thành đũa, anh cùng Hạ Vân Sâm bắt đầu ăn cơm.

Tuy hoàn cảnh gian khổ thiếu thốn và cũng chẳng có nhiều gia vị nhưng cá nướng vẫn rất thơm ngon. Không biết cá béo trong hồ thuộc loại gì mà dường như không có xương, thịt vừa mềm vừa tươi lại còn không tanh. Thịt cá trắng trong cho vào miệng, giữa chút mặn của muối là vị cay từ bột ớt, rất có tính đánh thức vị giác.

Khán giả thấy vậy cũng dồn dập mở hình thức xem video bao trùm để thưởng thức cá nướng Nguyễn Đường làm.

[Hồng nhan họa lợn: Oa oa, không ngờ dưới điều kiện thiếu thốn thế này mà Kẹo của mình vẫn làm ra cá nướng ngon ơi là ngon.]

[Ý Nhiễm: Cực kỳ mong đợi canh cá đó. Khi nào mới được ăn vậy?]

Chẳng mấy chốc canh cá đã hoàn thành, canh cá trắng sữa thơm nức mũi, nhìn là muốn ăn.

Hai người mỗi người một bát canh ấm bụng, cảm giác như những mệt mỏi do bận cả trưa được quét đi sạch sẽ. Tuy chỉ có tí muối với hành gừng để khử tanh thôi, nhưng nguyên liệu nấu ăn vừa tươi vừa béo nên canh nấu ra cũng ngon vô cùng, cực kỳ kíɧ ŧɧíɧ cảm giác thèm ăn.

[Ánh bình minh rực rỡ: Nhìn Kẹo nhà mình với thiếu tướng đại nhân ngồi đây ăn ngon mặc đẹp rồi lại nhìn những nhóm khác, đúng là khiến người ta phải bật thốt lên một câu – không so sánh thì không có đau thương.]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio