Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Nguyễn Đường đăng thông báo lên cả weibo và kênh livestream, bởi có chút chuyện phải xử lý, nên phát sóng trực tiếp sẽ tạm dừng ba ngày. Thông báo khiến khán giả kêu gào thảm thiết, vô số người nhắn tin cho Nguyễn Đường, có fan thì thật lòng quan tâm, cũng có người tò mò hỏi thăm tình hình, mà hầu hết đều bị Ngụy Trác ảnh hưởng, muốn hỏi rõ xem Nguyễn Đường và ảnh đế Nguyễn Đường có phải là cùng một người hay không.
Nguyễn Đường nhớ lời anh em nhà họ Hạ dặn, không đáp lại ai.
Đến trưa đã có người bắt đầu âm mưu dương mưu, cho rằng hành vi bây giờ của Nguyễn Đường là cố tình trốn tránh, thân phận vừa lộ, Nguyễn Đường đã dừng livestream, nếu nói hai người này không có quan hệ với nhau thì ai tin.
Chuyện này vẫn cứ sôi sục trên mạng, bởi Nguyễn Đường không có hành động đáp trả nên vô số lời đồn được tung ra, càng ngày càng trở nên thái quá.
Nguyễn Đường ở bên này vừa đăng thông báo xong là không lên weibo nữa, nên những chuyện xảy ra trên mạng không hề ảnh hưởng đến anh. Tuy rằng cánh truyền thông và báo giới muốn liên lạc với anh, mà toàn bộ đều bị hệ thống livestream chặn lại.
Ở phía Nguyễn Đường thì mọi việc coi như đã xong. Nguyễn Đường nằm trên ghế salon đôi chút, rồi đi nấu cơm như thường, chỉ là không livestream thôi.
Anh còn nhớ mình đã đồng ý với anh em nhà họ Hạ, sau này khi nấu cơm thì nấu cho bọn họ ăn cùng, nên anh cũng tính toán theo khẩu vị của họ để nấu.
Anh nhớ Hạ Vân Sâm thích ăn cay, cho nên đầu tiên sẽ làm một phần gà xào ớt, cho ớt và tiêu xào chung với gà, tạo ra món ăn màu nâu đỏ cay nồng thơm ngon. Còn Hạ Vân Dật thì thích ăn những món nhiều dầu nhiều muối, cho nên Nguyễn Đường làm cà sốt tương, lấy hai quả cà lớn, nhồi thịt rồi cho vào chảo chiên ngập dầu, vớt ra để ráo, sau đó cho nước và sốt đậu ngọt vào đun sôi với nhiệt độ cao vài phút là được, vỏ ngoài của cà giòn, mà bên trong lại mềm, thịt băm và sốt được cà hấp thu hoàn toàn, khiến món ăn này nồng hương, bên ngoài còn có thêm một lớp sốt sệt ngọt ngọt mằn mặn, ăn cùng cơm thì gọi là tuyệt phối.
Nguyễn Đường nấu cơm như ngày thường, nấu xong thì đóng gói cả cơm cả thức ăn vào hai chiếc hộp bảo quản lớn, gửi chuyển phát cho hai anh em nhà họ Hạ.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Đường nằm trên ghế salon, không livestream, không lên tinh võng, cảm giác hơi nhàm chán...
Vừa lúc đó, quang não của anh nhẹ nhàng rung, anh nhận được một tin nhắn từ phía Hạ Vân Sâm: [Nhận được cơm rồi, ngon lắm, cám ơn.]
Môi Nguyễn Đường không tự chủ mỉm cười, nhanh chóng trả lời: [Anh thích là được rồi.]
Hạ Vân Sâm cũng trả lời trong phút chốc: [Ở nhà chán không? Có muốn đến quân bộ không? Vừa hay có chuyện muốn nhờ cậu giúp.]
Nguyễn Đường căn bản là không cần dùng một giây để suy nghĩ liền đồng ý: [Được.]
Nhận được địa chỉ mà Hạ Vân Sâm gửi đến, anh chuẩn bị một chút, thay bộ quần áo, đeo kính đen, đeo thêm chiếc khẩu trang nữa mới dùng quang não gọi xe bay tới đón.
Sau hai mươi phút, Nguyễn Đường đứng trước cổng quân bộ. Ngoài cổng quân bộ cũng không có người gác, chỉ có một chiếc máy quét, Nguyễn Đường ấn tay lên màn hình là máy có thể thông qua dữ liệu sinh học của anh để xác minh thân phận.
"Kiểm tra thân phận hoàn thành... Kiểm tra lịch hẹn hoàn thành... Hoan nghênh Nguyễn cố vấn, xin chờ chốc lát." Màn hình chớp hai lần, kiểm tra xong rất nhanh, đồng thời cổng lớn cũng mở ra cho anh.
Nghe được tiếng xưng hô của người máy, Nguyễn Đường có chút kinh ngạc, không ngờ Hạ Vân Sâm cũng cho anh danh hiệu cố vấn.
Sau khi cổng lớn mở hết, một bóng người cao lớn xuất hiện, hắn mặc quân phục mạnh mẽ, lưng cao chân dài, khuôn mặt anh tuấn, đứng ngược sáng như vậy, làm Nguyễn Đường sửng sốt mất mấy giây.
"Anh đang chờ tôi à?" Nguyễn Đường hơi kinh ngạc mở lớn mắt, "Chờ bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm, lên xe đi." Hạ Vân Sâm vẫn giữ nguyên tắc lời ít mà hành động nhiều, đưa Nguyễn Đường lên xe, sau đó phóng nhanh về hướng văn phòng quân bộ.
Khác với phong cách mát mẻ dễ chịu của viện khoa học, quân bộ mang trên mình lớp áo trang nghiêm quy củ, đi đâu cũng thấy dáng đứng kiên cường của binh sĩ.
Vừa thấy bóng hai bọn họ, những binh sĩ này đều đứng nghiêm chào, tiếng ủng chiến va chạm với sàn tạo nên âm thanh vang vọng.
Hạ Vân Sâm đưa Nguyễn Đường đến phòng tiếp khách của quân bộ, xoay người đóng của, chặn lại tầm mắt đánh giá âm thầm của những người bên ngoài.
Nguyễn Đường mới đến, không biết tính những người này, nhưng anh hiểu. Những người này còn hóng chuyện nhiều hơn cả các chị em phụ nữ, bởi ngày nào cũng huấn luyện nên quá chán không có việc gì làm.
"Trước đó anh nói có chuyện cần tôi giúp, là chuyện gì vậy?" Vừa mới ngồi xuống, Nguyễn Đường đã không kịp chờ đợi hỏi ngay.
Hạ Vân Sâm và Hạ Vân Dật giúp anh, anh cũng rất hy vọng mình có thể giúp họ chút gì.
"Là chuyện nhà ăn của quân bộ." Ngày hôm nay, sau khi Hạ Vân Sâm nhận được hộp bảo quản, đang thưởng thức mỹ vị trong phòng làm việc của mình thì bị sĩ quan đến báo cáo công việc phát hiện. Sĩ quan đó là Lý Khải, người đang đau khổ vì Nguyễn Đường nghỉ livestream, sau cùng phát hiện ra cấp trên mình đang ăn ngon uống ngon trong phòng làm việc. Hơn nữa vừa ngửi mùi đã biết là của Nguyễn Đường làm.
Hạ Vân Sâm hiếm lắm mới sinh ra cảm giác tội lỗi, bèn suy nghĩ có nên xây dựng một nhà ăn cho các binh sĩ hay không.
Hiệp hội đầu bếp luôn muốn hợp tác với quân bộ, xây một nhà ăn, quảng bá đồ ăn thiên nhiên, bởi Hạ Vân Sâm không tin tưởng thực lực của bọn họ, cho nên không đồng ý. Mà Nguyễn Đường thì khác, bất cứ một nguyên liệu nào, chỉ cần đến tay Nguyễn Đường, dù có đơn giản cách mấy cũng hóa thành mỹ vị.
Nguyễn Đường hơi kinh ngạc, "Anh muốn tôi đến quân bộ mở nhà ăn à?"
"Không, tôi muốn chọn vài binh sĩ ra, để cậu dạy bọn họ."
Người có khả năng nấu nướng "tương đối tệ" là Nhiễm Tinh đã có những bước tiến vượt bậc sau khi học theo Nguyễn Đường, thỉnh thoảng cũng làm ra được vài bữa ăn ngon, cho nên Hạ Vân Sâm mới có suy nghĩ như vậy. Trong quân bộ không phải binh sĩ nào cũng thuộc dạng chiến đấu, lính hậu cần có người thể chất không đủ ưu tú, nhưng đầu óc lại khá nhanh nhạy, học nấu ăn hẳn cũng không phải chuyện quá khó. Hơn nữa lúc trước Nguyễn Đường cũng đề cập đến chuyện nhận học trò trong livestream, cho nên Hạ Vân Sâm mới ngỏ ý với Nguyễn Đường. Hắn cũng không cần Nguyễn Đường phải dạy cho bọn họ nấu ăn thật xuất sắc, chỉ cần họ nấu được vài món, cải thiện bữa ăn của hầu hết binh sĩ là đã tốt lắm rồi.
"Đương nhiên là được!" Nghe xong suy nghĩ của Hạ Vân Sâm, Nguyễn Đường vui vẻ đồng ý, nếu để anh đứng bếp trong nhà ăn, thì có lẽ anh sẽ từ chối, dù sao anh cũng không thích cả ngày đứng trong bếp, mà nếu chỉ là dạy thôi, thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Kỳ thực nấu ăn không khó, khó là cách nấu và cách chế biến, nhưng làm mấy món đơn giản thì không cần yêu cầu cao làm gì.
Thấy Nguyễn Đường đồng ý, Hạ Vân Sâm rất vui. Nguyễn Đường tạm dừng livestream mấy ngày này, vừa hay có thể đến quân bộ hỗ trợ phát triển nhà ăn, cứ thế đến lúc đáp lại dư luận, cũng có phương án giải thích hợp lý, không lộ ra là bọn họ đang cố ý, đây có thể coi là một mũi tên trúng hai con chim.
Nghĩ là làm, Hạ Vân Sâm chọn mười người từ trong quân bộ ra, mười người này vừa vừa phản ứng nhanh mà đầu óc cũng linh hoạt, hơn nữa, do đẳng cấp thể chất không cao, cho nên độ chấp nhận của họ với đồ ăn thiên nhiên tương đối tốt. Gần đây Nguyễn Đường cực kỳ nổi tiếng trên tinh võng, tất nhiên bọn họ cũng biết, trong số mấy người này còn có những người từng xem Nguyễn Đường livestream, vì thế để bọn họ học nấu ăn với Nguyễn Đường, họ cực kỳ vui lòng.
Đối với nhà ăn thì Nguyễn Đường vẫn có một độ hiểu biết nhất định, dù sao suốt bốn năm đại học ngày nào cũng qua nhà ăn lấy cơm. Cho nên với phương diện xây dựng nhà ăn, anh cũng có thể cho Hạ Vân Sâm không ít kiến nghị.
Chỉ có điều xây dựng cơ sở vật chất cho nhà ăn cần thời gian, nên Hạ Vân Sâm đã dọn ra một kho hàng quân dụng lấy chỗ để Nguyễn Đường dạy học. Dù sao thì đồ làm bếp, nguyên liệu thực phẩm đều có thể mua qua khu mua sắm điện tử, nên tạo ra được một nhà bếp đơn giản là điều rất dễ. Trong phòng bếp có mười kệ bếp, tiện cho Nguyễn Đường tiến hành dạy học.
Cái gọi là xử lý cấp độ nhập môn thì không gì dễ hơn làm trứng hấp.
"Hôm nay tôi sẽ dạy mọi người làm trứng hấp, khi tôi làm mọi người hãy quan sát thật kỹ, đến khi tôi làm xong thì mọi người làm lại một lần cho tôi xem." Nguyễn Đường nói với mười người anh chuẩn bị lọc để nhận học trò.
Cũng không phải ai sinh ra đều có khiếu nấu ăn, có người học là biết làm, cũng có người học sao thì cũng thành sát thủ nhà bếp, cho nên Nguyễn Đường chọn phương thức giáo dục dần dần, vừa dạy vừa khảo sát khả năng nấu ăn của bọn họ, chỉ để lại những người thực sự có tiềm năng. Dù sao những người này đều là những quân nhân ưu tú, nếu đã không thích hợp, thì không lý nào lại cứ giữ khư khư họ trong bếp.
"Rõ!" Mười người chỉnh tề làm nghi lễ quân đội với Nguyễn Đường, trước khi tới đây họ đã được Hạ thiếu dặn dò, nhất định phải cố sức học, hôm nay mỗi người ít nhất phải làm được một món, bằng không buổi tối sẽ có thêm bài phụ trợ.
Nguyễn Đường thỏa mãn gật đầu, bắt tay vào làm mẫu.
Anh lấy một chiếc bát nhỏ, đập một quả trứng gà, cho muối, dùng đũa đánh đều. Đồng thời chuẩn bị một chút nước ấm tầm bốn mươi độ, từ từ rót vào trong bát trứng, quấy đều tay đến khi lớp bông trứng gần đầy bát là được.
Hớt phần bọt phía trên đi, bỏ bát vào nồi hấp khoảng mười phút thì lấy ra.
Trứng hấp có mùi thơm nhẹ, màu vàng nhạt láng bóng, thêm tương và hành lá là có thể ăn được.
"Mọi người nếm thử đi." Nguyễn Đường ra hiệu cho mọi người tiến lên.
Bọn họ cũng không do dự, mỗi người xúc một thìa, thổi qua vào hơi cho bớt nóng rồi nhét vào miệng.
Bát trứng hấp này, tuy rằng có cách làm đơn giản, nhưng vị rất ngon, trơn mềm thích miệng. Các binh sĩ ở đây ăn xong đều sáng cả hai mắt, dù sớm biết khả năng nấu ăn của Nguyễn Đường cực kỳ tài giỏi, biến nguyên liệu đơn giản nhất thành vô số món ăn mỹ vị, lúc đầu có người còn không tin, cho rằng nói thế là đang nói quá, mà không ngờ rằng trình độ của Nguyễn Đường lại đến mức này, đến thời điểm hiện tại, sự quyết tâm muốn học nấu ăn từ Nguyễn Đường của bọn họ tăng lên gấp bội.
"Bây giờ mọi người dựa theo tôi làm mẫu để làm lại một lần nhé."
"Rõ!" Ở đây ai cũng là lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh chóng cầm bát và trứng gà, dựa theo cách làm vừa rồi của Nguyễn Đường, đập trứng vào bát.
Hầu hết mọi người đến làm rất tốt, nhưng không ngờ có hai binh sĩ hơi mạnh tay chút, đập nát cả quả trứng làm vỏ lẫn vào trong bát.
Hai binh sĩ khựng lại, không biết nên làm thế nào nhìn Nguyễn Đường, dáng vẻ đáng thương như một nhóc cún cỡ lớn lỡ làm sai gì đó.
Nguyễn Đường ho nhẹ một tiếng, che đi nụ cười mỉm bên khóe môi, giảm chậm tốc độ nói, "Không sao, lấy vỏ trứng ra là được."
Hai binh sĩ thở phào, bắt đầu lấy vỏ, nhưng ai ngờ vỏ trứng trơn quá, không dễ lấy, cuối cùng bọn họ mất sức chín trâu hai hổ mới lôi được vỏ trứng ra ngoài. Mà lúc này, đồng đội của họ cũng đánh tan trứng bước đến giai đoạn thêm nước.
Gà xào ớt
Cà sốt tương
Trứng hấp