Chu Bách Triết trợn mắt há hốc, thật lâu sau mới lẩm bẩm: "Thứ làm người địa cầu cổ điên cuồng là tiền, thế nhưng ở thế giới này, có thể làm dị năng giả điên cuồng chính là thực lực."
Giờ phút này cậu mới ý thức được có thể thống rốt cuộc là điều trâu bò cỡ nào.
Lần nguy cơ trùng triều này vẫn là năm con trùng cấp sáu âm thầm điều khiển.
Áo Cổ Đinh tìm ra từng con một rồi giết chết.
Dĩ nhiên nhóm dị năng giả cấp năm cũng nhanh chóng phát hiện trùng biến dị cấp sáu, sau đó lập tức giơ kiếm kích quang hung hãn chém giết một trận.
Con trùng biến dị cấp sáu kia tức giận phun pháo năng lượng, cũng giống như vừa mới khởi đầu đã trực tiếp tung ra quân bài lớn nhất, suýt chút nữa đã làm nhóm thôn dân phản ứng không kịp.
May mắn cũng đã chiến đấu suốt nhiều tháng, thôn dân sớm ý thức được cùng rèn luyện được phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, bọn họ nhanh chóng tiến hành công kích miệng trùng biến dị, nhất là lúc nó đang điên cuồng phát ra năng lượng.
Lúc này đội trưởng đội săn cùng Lang Tam lại tung ra một kích toàn lực, trực tiếp nổ miệng con trùng biến dị kia thành thịt vụn.
Pháo năng lượng nháy mắt bị dập tắt, trùng biến dị đau đớn lăn lộn, bắt đầu liều lĩnh điên cuồng công kích, điều này làm không ít thôn dân cảm thấy cố sức, cũng may người nhiều sức nhiều, rất nhanh đã đánh chết con trùng biến dị cấp sáu kia!
Trong đó thì Lang Tam đóng góp sức lực nhiều nhất, không ít thôn dân rối rít giơ ngón cái khen ngợi khi đó Lang Tam đã bình tĩnh ứng phó, quả thực mang tới tác dụng không nhỏ.
Trong lần trùng triều này, Chu Bách Triết một lần nữa cống hiến một đám bom ớt trợ giúp Áo Cổ Đinh giết chết số còn lại.
Trùng triều cứ vậy dễ dàng kết thúc, chỉ có vài người bị thương nhẹ, rất nhanh đã được đưa tới khoang dinh dưỡng chữa trị, sau khi ra ngoài thì vui vẻ chạy khắp núi hái trái cây mang về ép thành nước mang tới cho Ớt đại vương.
Khổ sở nhất trong vấn đề chung đụng này là Lang Tam, cho tới giờ vẫn rất khó có đủ kiên nhẫn với đám nhỏ.
Vì thế khi đám nhóc trong thôn nhanh chóng thân thiết với Lang Tam như vậy, đám Hoàng Hao kinh ngạc tới suýt rụng cằm.
Lần thắng lợi này quả thực làm người ta vui sướng, trừ bỏ lưu lại tinh hạch cần dùng cho việc thăng cấp, số còn lại toàn bộ đưa cho Chu Bách Triết tiến hành hấp thu thăng cấp.
Đột nhiên Chu Bách Triết tựa hồ nghe thấy trong cơ thể có thứ gì đó nứt ra, thân thể bắt đầu tỏa ra vầng sáng nhu hòa.
Có người vô thức che chắn ánh mắt, đến khi ánh sáng tản đi thì trên người cây ớt cao mười cm kia tựa hồ không có gì thay đổi.
Thế nhưng mọi người lại nháy mắt sợ ngây người.
Vậy... là cái gì nhỉ?
Trong không khí chậm rãi tản ra mùi thơm kỳ dị, không thể nói rõ nó rốt cuộc là mùi gì nhưng lại làm người ngửi thấy cảm thấy tâm hồn sảng khoái, tựa như tất cả mệt mỏi đều bị quét sạch.
Thậm chí còn không nhịn được trào nước miếng, bụng đói đến cồn cào.
Chu Bách Triết dĩ nhiên cũng ngửi thấy mùi thơm kỳ dị này, cậu nhịn không được quan sát chính mình từ rễ tới cành lá nhưng không phát hiện có nơi nào không giống.
Chính là phản ứng kinh ngạc của mọi người đã chứng minh được là rõ ràng có vấn đề.
Mùi thơm kia hình như tỏa ra từ người cậu, làm hại bụng cậu thực đói.
Chu Bách Triết mở bảng thông tin, nhìn thấy nơi hiển thị cấp bậc thì nhất thời chấn động cả người.
Ở đó biểu hiện cậu đã từ cấp sáu thăng cấp lên cấp bảy.
Cho dù là Áo Cổ Đinh cũng không có cấp bậc cao như cậu.
Thế nhưng Chu Bách Triết rõ ràng cảm giác chính mình có chỗ không giống.
Chỉ là chỗ đó rốt cuộc là chỗ nào?
Chu Bách Triết nuốt nước miếng nhìn mọi người, khẩn trương nói: "Có phải tôi xuất hiện biến hóa gì kỳ lạ không?"
Mọi người gật đầu, biểu tình khiếp sợ cùng phức tạp khó diễn tả, còn kèm theo động tác nuốt nước miếng.
Tâm Chu Bách Triết giật thót, vội vàng chạy tới bờ sông nhìn một chút, nhất thời chấn động không thôi, suýt chút nữa đã ngã xuống sông.
Cậu... đóa hoa trên đỉnh đầu cậu đã kết trái.
Nếu chỉ là một quả ớt chỉ thiên thì căn bản sẽ không làm mọi người khiếp sợ như vậy.
Bởi vì quả ớt trên đỉnh đầu Chu Bách Triết có màu trắng, lại còn không ngừng tỏa ra ánh sáng.
Cứ hệt như là bóng đèn vậy.
Nào có cây ớt nào mọc ra quả ớt phát sáng chứ?
Vì thế thôn dân phản ứng lớn như vậy hoàn toàn là chuyện có thể hiểu được.
Chu Bách Triết dè dặt chạm vào quả ớt, tựa hồ vẫn còn nhớ tới cảm giác đau đớn khi cưỡng ép muốn ngắt đóa hoa xuống lúc trước, lần này cậu không dám phạm sai lầm nữa.
Cái quả ớt màu trắng phát sáng này rốt cuộc là gì?
Chu Bách Triết cứ cảm thấy thứ này hẳn là có tác dụng gì đó, chỉ là hiện giờ cậu chưa biết.
Xem ra chỉ có thể chờ xem sao.
Mùi thơm lan tỏa trong không khí ngày càng nồng đậm, tựa như mùi vị làm người ta nhớ mãi không quên, chỉ có thể đắm chìm trong đó.
Không ít người ngửi mùi này rồi lộ ra biểu tình hưởng thụ, tựa hồ được ăn món ăn ngon tuyệt vời nhất trên đời.
Áo Cổ Đinh cảm giác được cơ thể mình đang bắt đầu rục rịch, từng đợt sóng dục vọng mãnh liệt dâng trào, tâm tư muốn chiếm lấy quả ớt kia làm của riêng phát ra cực kỳ nồng đậm làm anh có chút khó khống chế, ánh mắt anh lại càng âm trầm hơn, cứ như màu mực, sâu không thấy đáy.
Chu Bách Triết quay đầu lại thì thấy được ánh mắt làm người ta sợ hãi này.
Cậu theo bản năng lùi về sau bài bước, cả người nháy mắt mất trọng tâm rơi xuống sông, Chu Bách Triết ngay cả phản ứng cũng không kịp, nước văng tung tóe, nước sông lạnh buốt ngập hết thảy lá cây.
Cũng may Chu Bách Triết không cần hít thở, nhờ vậy mới không bị sặc nước.
Ngay lúc Chu Bách Triết định leo lên thì một đôi tay thăm dò vào trong nước, vững vàng nắm cậu kéo lên.
Thế giới trong nước nháy mắt lùi lại, thế giới bên ngoài nháy mắt xuất hiện trước mặt Chu Bách Triết, dĩ nhiên, còn có cả gương mặt lạnh lùng của Áo Cổ Đinh.
Mày kiếm anh tuấn hơi nhíu lại, ánh mắt hẹp dài ẩn chứa con ngươi đen trầm sắc bén, đôi môi mỏng hơi nhếch, đường nét góc cạnh rõ ràng tựa như một chú chim ưng trong đêm tối đang nhìn chăm chú con mồi, tỏa ra khí thế mãnh mẽ làm người ta sợ hãi.
Nói trắng ra thì ánh mắt này cứ như một tên tham ăn đang nhìn chằm chằm món ăn mà mình yêu thích nhất.
Chu Bách Triết bị nhìn tới cứng ngắc cả người, không biết vì sao Áo Cổ Đinh cứ như khắc tinh của cậu vậy.
Ngay lúc này Áo Cổ Đinh đột nhiên thu hồi nét sắc bén, ánh mắt trở nên bình lặng như mặt hồ, không hề nhìn ra chút ưu tư nào, lạnh nhạt nói: "Lần sau cẩn thận một chút."
Chu Bách Triết sững sờ gật đầu, cứ cảm thấy thế giới này biến hóa quá nhanh, cậu có chút chịu không nổi.
Áo Cổ Đinh sao cứ như thời tiết tháng sáu mưa nắng thất thường, nói đổi là đổi ngay.
Mọi người nín thở nhìn Áo Cổ Đinh rời đi, chờ khối băng di động kia đi mất rồi, thôn dân mới thở phào một hơi vội vàng vây tới, giống như đang xem xiếc khỉ, hiếu kỳ hỏi: "Ớt đại vương, cái thứ trên đỉnh đầu ngài rốt cuộc là gì vậy?"
Chu Bách Triết chỉ hận không thể nói, cái thứ mà mấy người tò mò kia ngay cả tôi cũng chẳng biết là cái quái gì.
Thế nhưng Chu Bách Triết là một cây ớt rất để tâm tới mặt mũi, dĩ nhiên sẽ không nói ra lời nói ảnh hưởng tới hình tượng cao lớn uy mãnh mười cm của mình, chỉ giả vờ cao thâm khó lường nói: "Thiên cơ không thể lộ, không thể nói."
Càng như vậy thì thôn dân lại càng kiêng kị, lập tức gật đầu, cảm thấy Ớt đại vương nói có đạo lý, thật sự quá có đạo lý!
Thế nhưng cái thứ kia rốt cuộc là gì chứ?
Nhóm thôn dân mặc dù không có được câu trả lời từ Chu Bách Triết nhưng nó không trở ngại bọn họ phát huy khả năng động não bẩm sinh gắng gượng bịa ra lý do để bàn luận với nhau khi không có người khác ở xung quanh.
Tỷ như có người cho rằng Ớt đại vương chỉ nở hoa kết trái mà thôi, chỉ là Ớt đại vương vốn là ớt tinh nên dĩ nhiên sẽ không giống ớt bình thường, cho dù nở hoa kết trái thì cũng phải kinh thiên động địa không giống bình thường! Phải để lại ấn tượng cả một đời.
Để đám người phàm trần nhìn thấy ớt của nó đẹp biết bao nhiêu, lóng lánh biết bao nhiêu, ăn ngon biết bao nhiêu---- làm người ta phải chảy nước miếng.
Cũng có người nói quả ớt kia của Ớt đại vương ngửi mùi thôi đã muốn ăn, biết đâu ăn vào sẽ được trường sinh bất lão như thịt Đường Tăng địa cầu cổ.
Dù sao thì lão ớt kia cũng có lịch sử hơn hai ngàn năm a.
Khẳng định toàn bộ tinh hoa đều tập trung trong quả ớt kia.
Chỉ là không ai dám muốn tiến tới hỏi xin quả ớt kia, mọi người chỉ nuốt nước miếng không ngừng tưởng tượng nó ngon cỡ nào.
Rốt cuộc xào ngon hay hầm thức ăn sẽ ngon hơn?
"Không đúng, tôi thấy hẳn phải làm lẩu, mùi vị khẳng định sẽ ngon hơn." Một thôn dân mê món lẩu phản bác.
Mọi người suy nghĩ một chút rồi vội vàng lắc đầu, làm lẩu thực sự quá lãng phí, hơn nữa lẩu căn bản ăn không đủ no, còn không bằng xào thịt sẽ càng hăng hái hơn.
Thế là nhóm thôn dân cho là lẩu có thể thể hiện được vị ngon của Ớt đại vương cùng nhóm thôn dân thích ớt xào thịt chia thành hai nhóm, bắt đầu không ngừng tranh cãi, cố chấp cho rằng cách chế biến của mình mới có thể thể hiện được vị ngon của Ớt đại vương!
Áo Cổ Đinh từ xa xa liền nghe thấy tiếng bàn luận của nhóm người, đột nhiên nói với Hoàng Mao: "Hôm nay ăn lẩu."
Cấp bậc của nhóm Hoàng Mao vẫn chưa đạt tới cấp sáu, căn bản không nghe thấy tiếng tranh cãi của nhóm thôn dân ở bên kia, chỉ có thể mờ mịt gật đầu, quyết định chốc nữa nấu lẩu ăn.
Chỉ là đang êm đẹp sao tướng quân lại đột nhiên nghĩ tới chuyện ăn lẩu chứ?
Hai phe tranh cãi hồi lâu vẫn không có được kết quả, đến khi Hoàng Mao đi tới cắt ngang bầu không khí giằng co của bọn họ, hỏi: "Mọi người có ớt không?"
Thôn dân chỉ có thể tạm ngừng tranh cãi, một thôn dân hỏi: "Đại nhân, ngài muốn ớt làm gì?"
Hoàng Mao đáp: "Đại nhân nhà tôi muốn ăn lẩu nên tôi tới hỏi xem mọi người có ớt hay không, càng cay càng tốt."
Dù sao thì tướng quân cũng thích ăn cay nhất.
Nhất thời bầu không khí trở nên cứng ngắc, nhất là nhóm thôn dân bên phe ớt của Ớt đại vương nấu lẩu ngon nhất lập tức dâng trào khí thế tỏ ra kiêu ngạo, dương dương đắc ý nói: "Xem đi, ngay cả Áo Cổ Đinh đại nhân cũng cảm thấy lẩu ăn ngon."
Phe ớt xào thịt nhất thời quân tâm tán loạn, bầu không khí trầm đi, rối rít than thở.
Ớt xào thịt không phải rất ngon à?
Lẩu có gì mà ăn chứ!
Nhóm thôn dân cuối cùng vẫn từ nhà mang tới rất nhiều ớt cay đưa cho Hoàng Mao mờ mịt không rõ đã phát sinh chuyện gì: "Ớt của ngài đây, ớt này làm lẩu là ngon nhất."
Nhận lấy ớt, Hoàng Mao nói cám ơn rồi vội vàng rời đi.
"Nhớ kỹ đó, Ớt đại vương nấu lẩu là ngon nhất." Nhóm thôn dân phe lẩu khí thế nói xong câu đó thì đắc ý rời đi.
Lưu lại phe xào than thở.
Rõ ràng ớt xào thịt ngon hơn, tỷ như thịt thỏ, tim gà, mề gà, toàn là món ngon, ăn ngon biết bao nhiêu a.
Lúc này Chu Bách Triết đang tính toán tích phân của mình xem có thể đổi bao nhiêu lá dị năng cùng lá thăng cấp.
Sau khi có kết quả, Chu Bách Triết có chút thất vọng, con số thật sự quá ít, căn bản không đủ chia, lần này lại có không ít người không nhận được lá.
Chỉ là cậu cũng không có cách nào.
Chỉ có thể hi vọng lần kế có thể giết nhiều trùng biến dị hơn, sớm ngày để các thôn dân thăng cấp.
Chu Bách Triết tắt hệ thống, bắt đầu đi tới nơi có nhiều người, nhóm thôn dân chào hỏi Chu Bách Triết, thế nhưng ánh mắt vẫn vô thức bị bóng đèn sáng bóng kia hấp dẫn, một lần nữa nhịn không được nuốt nước miếng, còn âm thầm gật đầu, mùi thơm như vậy khẳng định xào thịt ngon hơn.
Chu Bách Triết cứ cảm thấy ánh mắt nhóm thôn dân là lạ, nhìn thế nào cũng giống như muốn ăn mình.
Bất quá nhất định là cậu nghĩ nhiều rồi, dù sao cũng biết cậu cay đến thế nào, nhóm thôn dân này cũng không ngốc, làm sao dám ăn chứ?
Thế nhưng Chu Bách Triết không biết quả ớt của mình hấp dẫn đến mức nào, mùi thơm của nó cơ hồ có thể áp chế nỗi sợ hãi của thôn dân.
Chu Bách Triết không chút che chắn để lộ bóng đèn của mình thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
Nhìn nhóm thôn dân ngay cả mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm đèn ớt của mình, thậm chí không người nào có ý rời đi.
Chu Bách Triết giả vờ vờ than thở, dáng dáp hút sự chú ý như vậy chẳng lẽ là lỗi của cậu sao?
Nhóm thôn dân nhìn chằm chằm quả ớt sáng lóng lánh kia, trong đầu nghĩ tới đủ món chiên xào nấu nướng, nước miếng một lần nữa lan tràn.
Khẳng định đặc biệt ăn ngon!
Vì để mọi người xem dễ dàng hơn, Chu Bách Triết không ngừng làm ra tư thế thể hình để biểu diễn đèn ớt của mình, nhóm thôn dân thán phục không thôi... còn có không ngừng nuốt nước miếng.
Nhìn biểu tình của nhóm thôn dân, Chu Bách Triết cũng hiểu được bóng đèn của mình thần kỳ thế nào.
Nó có thể làm nhóm thôn dân xem mấy phút mà vẫn không chán.
Nhóm thôn dân không ngừng nuốt nước miếng, từ tưởng tượng quy trình nấu nướng tiến tới giai đoạn muốn ăn.
Quả ớt cay ăn vào miệng thật sự quá thơm.
Chu Bách Triết vốn còn muốn biểu diễn nhưng rất nhanh cảm nhận được biểu tình của thôn dân có chút không đúng, sao đám người này cứ nhìn chằm chằm cậu mà nuốt nước miếng như vậy chứ?"
"Ớt đại vương ăn ngon thật a..."
Không biết là người nào trong lúc ảo tưởng đã nhịn không được nói ra lời trong lòng.
Chu Bách Triết lập tức dựng tóc gáy.
"Ông muốn ăn tôi?"
Âm thanh giật mình lại không dám tin phát ra từ Ớt đại vương thoáng chốc làm nhóm thôn dân giật mình thoát ra khỏi ảo tưởng tốt đẹp, sợ tới túa mồ hôi lạnh.
Lúc này mới nhớ ra thân phận của Ớt đại vương đặc biệt nhạy cảm với nhân loại, dù sao thì ớt chính là một trong những nguyên liệu nấu nướng của loài người.
Không thể để Ớt đại vương hiểu lầm là bọn họ lên kế hoạch muốn ăn nó.
Trưởng thôn đầu đầy mồ hôi kinh hoảng đứng ra giải thích: "Ớt đại vương, không phải như ngài tưởng đâu."
Ngài--- ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm.
Chúng tôi tuyệt đối sẽ không ăn ngài, cũng sẽ không tổn thương ngài.
Nghĩ tới Ớt đại vương đã trả giá nhiếu như vậy vì thôn này, nếu nó nghĩ rằng thôn dân muốn ăn nó thì sẽ thương tâm tới mức nào chứ.
Nghĩ như vậy nhóm thôn dân liền thắt tim, thở không nổi.
Trưởng thôn vì quá khẩn trương quá gấp gáp mà bắt đầu run rẩy.
Gương mặt già nua của ông lo lắng không thôi, còn có chút hốt hoảng.
Trán Chu Bách Triết lộ ra ba lằn đen song song, trấn an trưởng thôn: "Ngài đừng run, run nữa thì tôi sợ ngài sẽ xảy ra chuyện mất."
Trưởng thôn vẫn tiếp tục run lẩy bẩy, âm thanh cơ hồ nghẹn ngào, khàn không chịu nổi.
"Ớt đại vương... ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm chúng tôi, chúng tôi thật sự không hề có ý muốn ăn ngài."
Nói xong những lời này, cổ họng trưởng thôn nghẹn lại chua xót, giống như tội nhân chờ đợi quan tòa xét xử, biểu tình tràn đầy tuyệt vọng.
Nhóm thôn dân cũng gật gù như trống bỏi phụ họa lời trưởng thôn.
Bọn họ chỉ hận không thể nâng niu Ớt đại vương trong tay, nào có chuyện muốn ăn nó chứ.
Chu Bách Triết dừng một chút rồi nói: "Thế nhưng vừa nãy tôi rõ ràng nghe thấy----"
Các thôn dân vội vàng lắc đầu, trăm miệng một lời nói như chém đinh chặt sắt: "Ngài nghe lầm rồi!"
Chu Bách Triết hắc tuyến đấy đầu, lẩm bẩm: "Tôi cứ tưởng mấy người đều là dũng sĩ, cư nhiên dám ăn bom ớt của tôi."
Nói xong cậu lại lắc đầu, giọng điệu cực kỳ mất mác: "Vốn còn định xem kịch vui, giờ thì hết rồi."
"..." Toàn thể thôn dân.
Chu Bách Triết đưa tay ra sau lưng, cố tỏ ra tang thương lắc đầu than thở rời đi.
Uổng công vừa nãy cậu kích động như vậy, cứ tưởng mình sắp được nhìn thấy tình cảnh thôn dân bị cay tới lăn lộn đầy đất.
Thật đáng tiếc.
Bóng dáng thấp bé chỉ có mười cm của Ớt đại vương dần dần đi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Tâm tình của các thôn dân lúc này có thể nói là giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, thật sự quá kích thích.
Cũng không biết là ai đột nhiên nói: "Sớm biết vậy đã xin Ớt đại vương quả ớt đó rồi."
Thôn dân khác nghe vậy cũng đấm ngực dậm chân hối hận không thôi.
Bọn họ đã bỏ lỡ quả ớt kia!
Thật sự làm người ta đau lòng!
Tim đau đớn vì lỡ mất thức ăn ngon, các thôn dân quyết định---- về nhà ăn cơm.
Rất nhanh từ cửa sổ các căn nhà trong thôn bắt đầu lan tỏa mùi thơm, thôn dân sớm đã đói bụng tới réo ùng ục thực sự chờ không kịp nữa!
Chỉ là ăn được vài miếng đã than thở buông đũa.
Những món này bình thường ăn rất ngon, bây giờ sao lại không có chút hương vị nào thế này.
Thực khó ăn!
Nhóm thôn dân lắc đầu từ trong nhà đi ra, quyết định qua nhà cách vách giải sầu một chút, bày tỏ ưu tư ấm ức trong lòng.
Nào ngờ vừa ra cửa thì thấy rất nhiều người cũng tiến ra, biểu tình rầu rĩ đưa đám.
"Chẳng lẽ..." Thôn dân nào đó nhìn mọi người, do dự hỏi: "Mấy người cũng cảm thấy ăn cơm không có mùi vị hả?"
Thôn dân khác nhất thời giống như gặp được tri âm, lập tức nắm chặt tay đối phương, suýt chút nữa đã bật khóc: "Đừng nói nữa, bình thường tôi có thể ăn tới năm chén cơm, cho dù là cơm với dưa muối cùng ăn ngon lành, thế nhưng bây giờ...."
Thôn dân kia cũng phối hợp hỏi: "Bây giờ thế nào?"
Thôn dân nọ thở dài: "Từ khi ngửi thấy mùi vị của Ớt đại vương, tôi liền không thèm trà nước cũng chẳng thèm cơm canh, ăn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo."
"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Hai người nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên cảm thấy tình hữu nghị nảy mầm.
Sau đó không nói thêm gì nữa, hai anh em hàng xóm khổ sở ôm chầm lấy nhau khóc một hồi.
Ngày mai chiến đấu thế nào đây, cơm không ăn được, kiếm kích quang khẳng định không cầm nổi.
Có thôn dân không tin, dám đứng trước ánh mắt khâm phục của mọi người cưỡng ép ăn vài hớp, cuối cùng cũng phun ra hết sạch.
"Thực sự là quá khó ăn đi."
Một màn này quả thực ảnh hưởng khẩu vị, mọi người bắt đầu kịch liệt bàn luận, cuối cùng nhất trí cho rằng quả ớt kia đã ảnh hưởng tới khứu giác của mọi người.
Chỉ có thể mời Ớt đại vương tới hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.
Nói tới bên Áo Cổ Đinh.
Hoàng Mao cùng Hồng Lăng chuẩn bị nguyên liệu lẩu xong, ớt cũng bỏ vào, mùi thơm đặc biệt của lẩu lan tỏa làm nhóm Hoàng Mao nuốt nước miếng ừng ực, sớm đã chờ không kịp muốn ăn!
Chỉ là Áo Cổ Đinh vẫn chưa động đũa, đám Hoàng Mao không dám ăn trước.
Hoàng Mao tính tình nóng nảy, giơ đũa nói: "Tướng quân, tụi tôi..... đói."
Biểu tình Áo Cổ Đinh hơi động, lãnh đạm nói: "Ăn cơm."
Nhóm Hoàng Mao reo vui, lập tức giơ đũa vớt món ăn mình muốn, chấm tương rồi vui vẻ bỏ vào miệng---- sau đó thê thảm phun ra.
Này..... quá khó ăn đi?
Hoàng Mao phụ trách nêm nếm gia vị bị cả đám chỉ trích.
"Trước kia ông nêm ngon nhất mà, sao bây giờ tay nghề lại thảm như vậy?" Hồng Lăng lau mép, biểu tình vẫn chưa tỉnh hồn.
Cái thứ vừa ăn, rõ ràng chính là thức ăn hắc ám!
Hoàng Mao nghe vậy thì lắc đầu phản bác: "Tôi dựa theo công thức trước kia mà, không tin mấy người nếm thử đi, có phải là vị đó không?"
Mọi người nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, thế nhưng biểu tình Hoàng Mao không giống giả, Triệu Nam Các ngửi gia vị một chút, biểu tình kinh ngạc: "Gia vị đúng là không có chút gì khác lạ."
Những người khác cũng rối rít ngửi thử, biểu tình khó hiểu.
Này rốt cuộc là chuyện gì?
Rõ ràng là thơm như vậy nhưng sao ăn thì lại khó ăn chứ?
Áo Cổ Đinh nhíu mày, rốt cuộc vẫn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, hiển bị cũng cảm thấy chán ghét.
Nhóm người thảo luận hồi lâu vẫn không tìm được nguyên nhân.
Ngược lại Áo Cổ Đinh đột nhiên nghiêng đầu, tựa hồ nghe thấy gì đó.
Đám Hoàng Mao thấy vậy cũng không ồn ào nữa, an tĩnh chờ đợi.
Con ngươi Áo Cổ Đinh lóe lên một tia sáng tỏ, ngay vừa nãy anh ẩn ẩn nghe thấy tiếng nói chuyện của thôn dân ở bên ngoài, từ đó nghe được một tin tức trọng yếu.
"Thứ này không thể ăn." Áo Cổ Đinh nói.
Đám Hoàng Mao trố mắt nhìn nhau, cẩn thận hỏi: "Đại nhân, ngài biết nguyên do là gì không?"
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt gật đầu: "Ra cửa đi, các cậu sẽ biết là chuyện gì."
Nhóm Hoàng Mao mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể đi theo Áo Cổ Đinh ra cửa, xuyên qua con đường mòn liền nghe thấy xa xa nhao nhao ầm ĩ, cũng không biết là chuyện gì.
Tâm nhóm Hoàng Mao giật thót, chẳng lẽ Áo Cổ Đinh đại nhân mới vừa nói...
..