Tạ Thúc Vân nói rất dọa người, Tạ Văn Tu đứng bên cạnh Nguy Dã lại không để ở trong lòng.
Rốt cuộc Tạ Văn Tu chưa từng rời đi, đầu thất hay không cũng không có gì khác biệt.
Nhưng Nguy Dã vẫn rất sớm liền lên giường nằm.
Hơi vuốt ve ảnh chụp trong tay, có thể nhìn ra người sở hữu rất yêu quý tấm ảnh này.
"Văn Tu......"
Tạ Văn Tu khi còn sống chỉ nghe hắn kêu chính mình "Đại thiếu gia", hai người cách nhau một tầng lá chắn, chưa bao giờ tiếp cận.
Gần nhất lại thường nghe xưng hô thân mật như vậy, có lẽ là sau khi y qua đời có can đảm để gọi, lại có lẽ là tình cảm muộn màng......!Tạ Văn Tu không hiểu rõ, y chỉ là nghe đối phương mềm mại đa tình tiếng nói, lại giống như cành liễu phất qua, ở trong lòng gợn sóng.
"Hôm nay là đầu thất, ngươi nếu có thể trở về gặp ta thì tốt rồi." Vỗ về nam nhân trên ảnh chụp, Nguy Dã lại tự giễu mà cong cong môi, lẩm bẩm tự nói: "Vẫn là thôi đi, người ngươi muốn gặp, cũng không phải là ta."
Tạ Văn Tu nói: "Ta không có người muốn gặp khác."
Nhưng Nguy Dã chỉ là đứng dậy đi xuyên qua y, tắt đèn trên bàn lại chui vào trong chăn.
Nguy Dã trằn trọc hồi lâu, mí mắt rốt cuộc đóng lại.
Thời gian từ từ trôi qua, trong lúc ngủ say, mơ hồ nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vang lên.
Ngoài cửa sổ bóng đêm bao phủ, mây đen giăng đầy, đêm khuya giờ, màn giường bỗng nhiên không gió mà lay động.
Mỹ nhân trên giường trở mình, đường cong duyên dáng, cánh tay tinh tế trắng nõn lộ ra, phảng phất không cảm thấy gió lạnh.
Tạ Văn Tu nhịn không được duỗi tay kéo chăn.
Động tác đột nhiên ngơ ngẩn, cảm nhận vải lụa dệt trong tay.
"Ngô......" Nguy Dã mày nhíu lại, ngủ đến không an ổn.
Động tĩnh bên người rất nhỏ nhưng hắn vẫn mê mang mở mắt ra.
Bên mép giường dày đặc bóng đêm, thâm thúy mắt đen ẩn ở trong bóng tối.
Má ơi có quỷ! Cả người lông tơ dựng lên, Nguy Dã dùng hết toàn bộ sức lực mới không sợ hãi ra tiếng.
"Ô ô ô hệ thống ngươi như thế nào không nói cho ta một tiếng!"
:【.
】liền biết hắn sẽ sợ thành như vậy, mới không nhắc nhở hắn, không nghĩ tới chính hắn lại tỉnh.
Nguy Dã không dám tin tưởng mà gắt gao che miệng lại.
Sau một lúc lâu, hắn thanh âm run run: "Đại thiếu gia? Là mơ sao?"
Tạ Văn Tu sợ làm hắn sợ: "Là mơ." Nhu hòa từ tính thanh tuyến trong bóng đêm dường như thôi miên, thanh âm truyền lại đây, Nguy Dã mí mắt không tự chủ được lại lần nữa đóng lại.
"Đại thiếu gia......" Hắn trở nên nửa mơ nửa tỉnh.
"Không gọi ta Văn Tu?" Tạ Văn Tu thấp giọng cười khẽ.
"Có thể chứ?" Nguy Dã có chút mờ mịt.
"Có thể."
Ảm đạm ánh trăng phác họa ra cao lớn thân ảnh, Tạ Văn Tu ở mép giường ngồi xuống, làn da tái nhợt, đôi mắt đen thâm thẳm: "Ta đã chết, ngươi không vui sao."
"Ban đầu ta cho rằng chính mình sẽ vui, ta không nghĩ bị người xem là kẻ phụ thuộc.
Nhưng là." Bởi vì là mơ Nguy Dã mới có thể nói ra lời nói ở đáy lòng: "Qua mấy ngày......"
Hắn lông mi run rẩy đến lợi hại: "Ta rất nhớ ngươi."
"Nếu có thể lại quay lại thì tốt rồi." Nguy Dã nức nở, thanh âm chua xót: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, lại cái gì cũng chưa kịp phát sinh......"
Trong lòng hơi xót một chút, nhưng Tạ Văn Tu trầm mặc, thân thể không có tim đập.
Y lúc này phảng phất bị chia làm hai, một nửa muốn xúc động nói cho Nguy Dã, chính mình vẫn luôn ở bên người hắn; một nửa kia ở nói cho chính mình sinh tử khác biệt, không thể bởi vì rung động nhất thời mà trối buộc đối phương.
Con trưởng Tạ gia từ trước đến nay trầm ổn, cuối cùng vẫn là lý trí chiếm phần hơn, y trầm mặc lúc lâu, chỉ là nhẹ giọng mở miệng: "Ngủ đi."
Sự việc đêm qua như một giấc mộng, khi Nguy Dã tỉnh lại, ngồi ở trên giường sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền cứ theo lẽ thường đứng dậy đi tới linh đường.
Hôm nay là ngày hạ táng.
Nghi thức đưa ma thực long trọng, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, dàn nhạc đi theo hai bên, nhạc buồn vang vọng An Thành.
Chủ trì nghi thức chính là đạo sĩ chuyên nghiệp Tạ Thúc Vân, Tạ Quân Nhai không để tang, chỉ là đổi áo bạch sam.
Y không nhanh không chậm đi ở bên cạnh Nguy Dã, nghiêng đầu, thoáng nhìn Nguy Dã da trắng tóc đen, đuôi mắt hồng, giống bức tranh thuỷ mặc nhuộm lên màu sắc tuyệt đẹp.
Hắn thật sự rất thương tâm.
Tạ Quân Nhai thường ở ranh giới sống chết mà chiến đấu, đột ngột nghĩ, không biết nếu chính mình chết hắn có hay không vì mình mà khóc?
Hạ táng xong đã là buổi chiều giờ hơn, Tạ gia tông tộc tề tụ cùng nhau ăn tối, sau khi ăn xong Nguy Dã kêu quản gia mời Tạ gia các trưởng bối đến mở cuộc hội nghị gia tộc.
Tạ Quân Nhai bước vào sảnh lớn, liếc mắt một cái liền nhìn đến Nguy Dã đang ở cùng tộc thúc nói chuyện.
Hắn đã thay đồ tang, lúc này mặc áo dài màu trắng, càng hiện dáng người thon dài.
Nếu nói thân phận, Tạ Quân Nhai là con vợ lẽ, còn ở dưới Tạ Thúc Vân.
Nhưng trong phòng này không có người không sợ đại danh thiếu soái, thấy y vào, liền sôi nổi đứng lên.
Tạ Quân Nhai quân ủng lại là lui một bước, làm Nguy Dã ngồi vào chủ vị, mới ngồi xuống ở bên cạnh hắn.
Mọi người trơ mắt nhìn, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng, đến khi Tạ Thúc Vân khoan thai tới muộn ngồi xuống vị trí còn lại bên cạnh Nguy Dã, mới đánh vỡ sự kinh ngạc của cả phòng.
Hôm nay muốn thương nghị việc quan trọng, vị nào sẽ đảm nhiệm làm đương gia của nhà họ Tạ, mọi người phía trước đều chắc chắn sẽ là Tạ Quân Nhai, tình hình hiện tại lại làm người không hiểu.
Một vị đức cao vọng trọng tộc bá run run rẩy rẩy mở miệng: "Quân Nhai cùng Thúc Vân đều là đứa trẻ có đức hạnh tốt, hiện giờ Văn Tu đi, lại không biết ai tới tiếp nhận trọng trách đâu?"
Được nhắc tới Tạ Thúc Vân dựa lưng vào ghế, một bộ dáng ta nhàn vân dã hạc, thế ngoại cao nhân.
Nhàn vân dã hạc: chỉ những con người sống tự do, an nhàn.
Thế ngoại cao nhân: bên ngoài có người tài giỏi hơn.
Mọi người cũng không đem tâm tư đặt ở trên người y, hôm nay Tạ Quân Nhai mới là vai chính.
Tạ nhị gia lại là chuyển ánh mắt nhìn về phía Nguy Dã: "Đại tẩu nghĩ như thế nào?"
Ở trong tầm mắt ngờ vực mọi người, Nguy Dã ngoài ý muốn so với lần trước dễ nói chuyện: "Hai vị đều là nhân trung long phượng, ai tiếp nhận ta cũng không có ý kiến."
Nhân trung long phượng: rồng phượng trong loài người
"Ngươi không nghĩ muốn tiếp quản Tạ gia?" Tạ Quân Nhai hơi hơi kinh ngạc.
"Không nghĩ." Nguy Dã trả lời không hề chần chờ: "Lúc trước là bất đắc dĩ, so với lao tâm lao lực, ta càng thích ngồi mát ăn bát vàng."
Sinh hoạt hoàn mỹ nhất là làm sâu gạo a.
Lời này nói được rất tốt, mọi người đều là nhẹ nhàng thở ra -- Nguy Dã dù sao cũng là người khác họ.
Tạ Thúc Vân mở miệng: "Ta tùy ý quen rồi, không biết khi nào sẽ ra cửa vân du, không thể ở nhà."
Tộc bá hỏi: "Còn Quân Nhai thì sao?"
Tạ Quân Nhai cười cười: "Ta là người quê mùa chỉ biết đánh giặc, làm buôn bán không thành thạo."
Y ý vị thâm trường nói: "Quân phí nhưng thật ra thiếu không ít.
Các vị nếu là để cho ta tới......"
Ngươi còn muốn đem tiền rút đi đánh giặc?! Không khí tức khắc cứng đờ.
Ai cũng chưa nghĩ đến, gia nghiệp to lớn như vậy biến thành bóng cao su bị đá tới đá lui, những người đang ngồi ở đây thật ra có lòng mơ ước, mà ở Tạ Quân Nhai trước mặt ai dám nói a?
"Giống như có chút khó.
Tình huống chính là như vậy, các vị trưởng bối tiến cử một người đi." Nguy Dã từng bị bọn họ làm khó dễ, vui khi thấy này đó mặt già sầu ra nếp gấp, hắn dùng tay chống cằm dường như đang xem náo nhiệt, thái độ tản mạn: "Dù sao mặc kệ ai kế thừa Tạ gia, muốn phụ trách cho cái này đại tẩu dưỡng lão."
Nguyên bản như đi vào cõi thần tiên Tạ Thúc Vân bỗng nhiên trước mắt sáng ngời: "Không kế thừa Tạ gia, có thể hay không nuôi ngươi?"
Nguy Dã: "......!Ha?"
Tạ Thúc Vân nghiêm trang nhìn hắn: "Ta nguyện ý nuôi tẩu tẩu tới già, tẩu tẩu nếu là nguyện ý, có thể đi theo ta."
"Thúc Vân, ngươi đang nói cái gì!" Lời này quả thực như mời người cùng tư bôn, tộc bá thổi râu trừng mắt: "Còn ra thể thống gì!"
Tư bôn: Nói người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu.
Nguy Dã tức khắc thu được trừng mắt, cảm giác trên người như cái bia bị cắm đầy mũi tên: Hồng nhan họa thủy, không giữ phụ đạo.
Hồng nhan hoạ thủy: Sắc đẹp mang đến tai hoạ.
Hắn xem bản đồ cảm thấy chính mình vô tội, Tạ Thúc Vân căn bản là không thích hắn a?
Tạ Quân Nhai nghiền ngẫm nhướng mày, thấy Nguy Dã không hiểu ra sao, giải vây cho hắn: "Tam đệ nói giỡn."
Nhìn một cái hai vị thiếu gia, một cái kỳ quái đạo sĩ, một cái không coi ai ra gì càn quấy, một cái so với một cái không có trách nhiệm.
Nhìn tới nhìn lui, Nguy Dã thế nhưng là lựa chọn duy nhất.
"Việc lần trước mong ngài không cần để ở trong lòng, chúng ta cũng là vì Tạ gia suy nghĩ......" Người từng đắc tội quá Nguy Dã chạy nhanh cho hắn bồi tội: "Nếu không cái nhà này, vẫn là ngài đến đảm đương?"
Nguy Dã trừu trừu khóe miệng: "......"
Bị bắt tiếp thu trọng trách.
Tiễn đi một đám người, Nguy Dã muốn tìm Tạ Thúc Vân hỏi chuyện: "Tam đệ ngươi --"
Tạ Thúc Vân bụng ùng ục một tiếng, ném xuống một câu: "Ta vội vàng cho đại ca niệm kinh còn không có ăn cơm, trễ chút lại đến tìm tẩu tẩu" liền chạy về phía phòng bếp.
Nguy Dã đành phải trở về phòng.
Đưa ma cả một ngày, hắn cả người mệt mỏi, liền kêu Trường Thanh múc nước tới tắm rửa một cái.
Làm tang sự là một việc tốn sức, mấy ngày nay hắn thực sự không thiếu bị liên luỵ, lười nhác ngâm mình ở nước ấm, bất tri bất giác ngủ gà ngủ gật.
Sắc trời dần tối, ở góc phòng lờ mờ hiện lên một cái hư ảnh.
Từ đầu thất lúc sau, Tạ Văn Tu phát giác chính mình nắm giữ năng lực mới, chỉ cần liên tục hấp thụ âm khí, liền có khả năng hiện thân ở trước mặt người khác.
Trước mắt, y đã có thể làm ra một ít hành động có tính chất ảnh hưởng.
Ngón tay ở trước chóp mũi Nguy Dã phẩy phẩy, nhấc lên một trận gió nhẹ, Nguy Dã hắt xì một cái, tỉnh táo lại vén nước lên vỗ vỗ mặt: "Thiếu chút nữa ngủ quên."
Bọt nước theo động tác của hắn mà lăn xuống, lướt qua da thịt, Tạ Văn Tu thâm thúy tầm mắt bất tri bất giác dính vào trên bọt nước kia.
Này không phải lần đầu tiên nhìn thấy Nguy Dã tắm rửa.
Nhưng đêm qua dường như mở một cái khoá, tựa hồ có cái gì trở nên bất đồng.
Hơi nước hóa thành sương trắng, quấn quanh thân thể của thê tử y, Tạ Văn Tu rõ ràng không có thân thể, lúc này thế nhưng cũng cảm giác không khí nóng lên.
Tiếng nước ở trong phòng tiếng vọng, cửa bỗng nhiên có người đến gần.
"Tẩu tẩu, ngươi ở sao?" Tạ Thúc Vân âm thanh trong trẻo.
Nguy Dã nói: "Ta đang tắm, phiền tam đệ chờ một lát."
"Tẩu tẩu không cần phải gấp gáp." Tạ Thúc Vân rất có lễ phép.
Nguy Dã nhanh chóng tắm xong, từ trong thau tắm đứng lên, Tạ Văn Tu ánh mắt chợt lóe, thong thả dời đi tầm mắt.
Hắn nhìn qua cửa, thấy thấy Tạ Thúc Vân chán đến chết dựa vào ven tường, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
"Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?" Tạ Văn Tu nặng nề nhìn.
Y từ trong thảo luận của hạ nhân biết được sự việc ngày hôm nay.
Tạ gia ba cái nhi tử từ nhỏ trời nam đất bắc, lẫn nhau không có thân.
Cho dù là cùng một mẹ sinh ra, Tạ Văn Tu vẫn đối Tạ Thúc Vân không hề hiểu biết.
Một lát sau, cửa từ bên trong mở ra, Nguy Dã mặc một bộ bạch sam.
Mới xem, cũng không biết quần áo cùng màu da hắn cái nào càng sáng.
"Chào buổi tối tẩu tẩu." Tạ Thúc Vân cười tủm tỉm nói.
"Chào Buổi tối." Nguy Dã học theo chào hỏi, đem y mời vào cửa.
Tạ Thúc Vân vừa vào, liền ở trong phòng dạo qua một vòng, nhìn khắp nơi.
Hành vi này khó tránh khỏi có chút đáng khinh, nhưng y dáng người đĩnh bạt, ánh mắt đơn thuần: "Trong phòng tẩu tẩu âm khí có chút nặng." Lại nhìn Nguy Dã: "Bất quá vấn đề không lớn.
Tẩu tẩu thể chất dễ dàng trêu chọc đồ dơ, nếu gặp được chuyện gì, có thể tới tìm ta."
Nguy Dã nói tiếng cảm ơn.
Hắn trong lòng vẫn luôn có nghi vấn, mời Tạ Thúc Vân ngồi xuống bên cạnh bàn, trực tiếp vào vấn đề chính: "Nếu ngươi kêu ta một tiếng tẩu tẩu, hy vọng ngươi nói cho ta sự thật, hôm nay ngươi vì cái gì muốn nói như vậy?"
Tạ Thúc Vân tính cách thực trực tiếp, nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng: "Kỳ thật tẩu tẩu không chỉ có âm mệnh, vẫn là trời sinh âm cốt.
Cho nên nói tẩu tẩu cùng ta có duyên, ta muốn tìm người như vậy thật lâu."
"Trời sinh âm cốt?" Nguy Dã lần đầu tiên nghe loại cách nói này, hắn có điểm ngốc: "Có lợi ích gì?"
"Đối với ngươi không có ảnh hưởng gì, đối ta lại có tác dụng rất lớn.
Âm cốt có thể làm rất nhiều thứ, làm hương dẫn quỷ, nghiền thành bột phấn bôi lên đôi mắt, còn có thể mở mắt âm dương......" Tạ Thúc Vân chờ mong hỏi: "Ta cho tẩu tẩu dưỡng lão, tẩu tẩu sau khi chết có thể hay không đem xương cốt cho ta?"
Nguy Dã bị y nói đến nổi lên một tầng da gà.
Người trong nước đối thân thể chú trọng, ý tứ này tương đương với nghiền xương thành tro.
Tạ Văn Tu ở một bên sắc mặt trầm xuống, chỉ cảm thấy cái này đệ đệ học hư, thế nhưng đem chủ ý đánh tới trên đầu tẩu tử.
Tạ Thúc Vân nói ra những lời này, kỳ thật cũng chuẩn bị trước Nguy Dã sẽ tức giận, nhưng ngoài dự kiến của hai người chính là, Nguy Dã thế nhưng cũng không tức giận.
Hắn chớp chớp mắt, có chút tò mò hỏi: "Cho ngươi thật ra không sao, nhưng ngươi như thế nào có thể xác định ta chết trước ngươi đâu."
"Tẩu tẩu thật rộng rãi." Tạ Thúc Vân thích người không kiêng kỵ sống chết, y nhìn Nguy Dã, trong mắt lộ ra ý cười: "Tẩu tẩu mệnh cách kỳ lạ, ta nhìn không ra ngươi chừng nào thì có tử kiếp.
Nhưng ta tra xét một chút, ngươi năm nay tuổi, so với ta lớn hơn hai tuổi, ta thân thể tốt, hẳn là sẽ chết trễ hơn ngươi."
Nguy Dã: "......" Vị này tư duy thật kỳ lạ.
Đối mặt với người như vậy, hắn căn bản là không cảm thấy sợ hãi khi xương cốt bị người mơ ước, ngược lại có chút dở khóc dở cười: "Ngươi như thế nào có thể xác định ta chính là trời sinh âm cốt? Là nhìn ra tới?"
"Lần trước sờ qua tẩu tẩu tay, ta có bảy phần chắc chắn." Tạ Thúc Vân nghĩ nghĩ, nói: "Bất quá dù sao cũng là ta lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy, cũng không bài trừ khả năng nhìn lầm."
"Làm ta sờ lại, là có thể hoàn toàn xác định." Y mặt mày cong lên: "Ta hiểu y thuật, có thể thuận tiện giúp tẩu tẩu kiểm tra thân thể một chút nga."
......!Còn rất đa tài đa nghệ.
Nguy Dã ở ánh mắt chờ mong của y mà gật đầu, Tạ Thúc Vân vui vẻ mà đứng lên, làm hắn đem áo ngoài cởi, nằm trên giường.
Đúng lúc này, cửa lại lần nữa bị gõ vang, Tạ Quân Nhai trầm thấp thanh âm: "Đại tẩu, ngươi ở sao?"
Nguy Dã vừa muốn trả lời, Tạ Thúc Vân đã tự giác mà đã mở miệng: "Ở."
Tạ Quân Nhai cười, đẩy cửa mà vào: "Đã trễ thế này, ngươi ở đại tẩu trong phòng làm cái gì?"
Bị Tạ Quân Nhai đẩy ra ngoài phòng Tạ Văn Tu càng muốn hỏi.
Một đám đều chạy tới trong phòng tẩu tử là có ý tứ gì!.