Vào đông trời giá rét, đội buôn bán dần dần giảm bớt.
Hà Toàn Thắng không tìm được người huỷ thuốc phiện, liền liên hợp những người khác quậy phá sản nghiệp Tạ gia, tâm tư của Nguy Dã càng dùng nhiều ở cửa hàng.
Hắn đã từng diễn nhân vật tổng tài, đều không phải là tay mới trong việc kinh doanh, Hà Toàn Thắng ngáng chân hắn, đều bị hắn vượt qua được.
Vài lần thấy Hà Toàn Thắng, cảm giác người này sắp bị hắn làm cho tức chết.
Nguy Dã mỗi lần xem anh ta tức thành con cá nóc cả người đều vô cùng vui sướng.
Tuyết lớn phủ đầy đất, Nguy Dã một bước một cái dấu chân mà đi ở trên đường, mới từ Hoa Anh Thảo ra tới, phía sau Trường Thanh xách theo một hộp điểm tâm nóng hầm hập.
Đi ngang qua một tiệm bánh bao, bị ánh mắt chờ mong của Trường Thanh làm cho bật cười: "Muốn ăn sao? Ta mua cho ngươi hai cái."
Ông lão bán bánh bao tay chân lanh lẹ đưa tới hai cái, cười ha hả nói: "Ông chủ Nguy đúng là gia chủ tốt, còn mua bánh bao cho gã sai vặt đâu."
Nguy Dã cười cười, cùng ông đáp hai câu, nghe được nơi xa truyền đến một trận reo hò cùng tiếng vỗ tay.
"Lúc này còn có người bán nghệ đâu?" Nguy Dã có chút giật mình, ông lão nói: "Ngày hôm qua vừa mới tới An Thành, là cái đoàn xiếc ảo thuật, nghe nói diễn không tồi."
"Đoàn xiếc ảo thuật" mấy chữ làm Nguy Dã trong lòng rung động, vì bản thân từng bán nghệ ở đoàn xiếc ảo thuật.
Hắn mang theo Trường Thanh đi qua, có người thấy là hắn cho hắn nói lời, Nguy Dã đã có thể đi đến phía trước đám người.
Trên sân khấu, có cái một cô gái đang biểu diễn, từ chiếc hộp nhỏ hẹp chui qua, thiếu nữ dung nhan tiếu lệ, đón nhận từng âm thanh ủng hộ.
"Chúng ta mới tới An Thành, ngày tuyết lớn bán nghệ cũng không dễ dàng, các vị hương thân phụ lão có tiền thì thưởng tiền, không có tiền ủng hộ bằng tiếng vỗ tay!" Sau buổi biểu diễn, một người nam nhân đi thu tiền thưởng, khi đi đến trước mặt Nguy Dã lại ngây ngẩn cả người.
Nguy Dã không dám tin tưởng nói: "Phó bầu gánh? Các ngươi lại tới An Thành?"
Trước mắt chính là đoàn xiếc ảo thuật mà hắn từng ở!
"Bầu gánh nói có người dùng nhiều tiền mời ông ấy tới......" Phó bầu gánh lời còn chưa dứt, lại truyền tiếng Hà Toàn Thắng cười to: "U, này không phải là ông chủ Nguy sao, cũng tới xem xiếc ảo thuật?"
Bên người Hà Toàn Thắng là ba tên côn đồ, đẩy ra đám người đang vây quanh.
"Thật là trùng hợp, ông chủ Nguy thế nhưng quen biết người bán nghệ, nghe nói trước kia ngươi cũng là bán nghệ kiếm cơm?"
Phó bầu gánh vội nói: "Ta không quen biết vị đại gia này......"
Hà Toàn Thắng liếc ông một cái, bầu gánh của đoàn xiếc ảo thuật lúc này từ phía sau chui qua tới, cúi người cười với Hà Toàn Thắng: "Vị này nói không sai, Nguy Dã trước kia từng ở chỗ này."
Nguy Dã mặt mày hơi trầm xuống, đã biết chuyện hôm nay là như thế nào.
"Không nghĩ tới xuất thân của ông chủ Nguy là như thế này......" Tầm mắt người xung quanh dừng trên người hắn, lại không có nhìn cô gái đang biểu diễn trên khán đài.
Trường Thanh sốt ruột, lại không biết nên làm cái gì, chỉ có thể ngăn ở trước người Nguy Dã: "Đương gia, chúng ta về đi!"
"Đi vội vã vậy đâu." Hà Toàn Thắng đưa mắt ra hiệu, làm ba tên côn đồ chặn đường Nguy Dã.
Nguy Dã vốn dĩ liền đứng không nhúc nhích.
Tầm mắt hắn đảo qua bầu gánh, dừng ở trên người Hà Toàn Thắng: "Ông chủ Hà muốn nói cái gì?"
Hà Toàn Thắng cười ha ha: "Gặp lại tình cảnh ngày xưa, liền không muốn ôn lại một chút? Bộ dáng của ông chủ Nguy lão đẹp như vậy, năm đó hẳn là sắc nghệ song tuyệt toàn đi."
Sắc nghệ song toàn, nhan sắc đặt ở phía trước.
Quần áo mùa đông dày nặng, cũng giấu không được dáng người thon dài của Nguy Dã.
Hắn chỉnh cổ tay áo, lộ ra một cái tươi cười: "Đã làm ông chủ Hà phải để ý nhiều rồi."
Ý cười này làm Hà Toàn Thắng phải nuốt nước miếng, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt Nguy Dã, nhìn thấy hắn môi đỏ khẽ nhếch: "Nói như vậy, cuộc sống của ta phong phú hơn ngươi chút, ông chủ Hà nhìn thấy người bán nghệ đều kinh ngạc rống lên, kiến thức có chút thiển cận a."
Nếu là Hà Toàn Thắng cảm thấy chiêu này có thể nhục nhã hắn, thật là sai mười phần.
Nguy Dã không chỉ không có tự ti xuất thân thấp hèn, còn trong lòng cảm thấy chính mình là một bậc thầy tạp kỹ, đáng để kiêu ngạo.
Trong đám người truyền đến một trận cười vang, như thể Hà Toàn Thắng thật sự là người không có kiến thức.
Nếu Nguy Dã hổ thẹn mặt đỏ, chắc chắn sẽ bị một số người coi thường, nhưng khi bình tĩnh cùng thản nhiên, sẽ mang tới sự kính trọng của mọi người.
"Ha, xem ra ông chủ Nguy còn rất thích cái nghề này?" Hà Toàn Thắng bực bội, trên mặt hết sức ngả ngớn: "Cũng khó trách có thể gả vào Tạ gia, nghe nói đôi chân của ngươi rất tuyệt, Tạ Văn Tu thật thích đi......"
Nhắc tới Tạ Văn Tu, thần sắc của Nguy Dã nháy mắt lạnh xuống, Hà Toàn Thắng rốt cuộc tìm được một tia thích ý, giương miệng còn muốn trào phúng, bụng chợt đau nhức!
Ba tên côn đồ cũng chưa kịp phản ứng lại, liền thấy Hà Toàn Thắng bị đá ra xa đang lăn dài trên nên tuyết.
Nguy Dã chậm rãi thu hồi chân dài thẳng tắp.
Mọi người đều ngây dại, lặng im một lát, trong đám người có người hét lên một tiếng "Hay"!
Ông chủ Nguy rất có phong thái a!
"Cú đá vừa rồi rất đẹp đi." Nguy Dã đắc ý dào dạt hỏi hệ thống: "Đã sớm nói cho ngươi là ta biết đánh nhau."
【 chính là theo tính cách nhân vật hiện tại, vô luận như thế nào đều không thể đánh lại ba tên côn đồ.
】
Nguy Dã: "......"
Hà Toàn Thắng ôm bụng làm ba tên côn đồ đi lên, Nguy Dã bên người chỉ dẫn theo Trường Thanh.
Trường Thanh cực lực che ở trước người hắn, kinh hoảng làm hắn đi trước.
đưa ra ý kiến:【 ngươi có thể mướn người ở hiện trường giúp ngươi.
】
"Không." Nguy Dã cười: "Thời đại thay đổi."
Hà Toàn Thắng mới vừa bò dậy, ngẩng đầu liền đối diện với một cây súng, chân nháy mắt mềm.
Người chung quanh kinh hô lui về phía sau, ba tên côn đồ càng là toát mồ hôi lạnh.
Nguy Dã nắm chặt cây súng: "Ông chủ Hà muốn nhìn ta biểu diễn cái gì?"
Hai đùi Hà Toàn Thắng run rẩy, thanh âm cũng đang run rẩy: "Không cần ngươi biểu diễn! Ta nói giỡn!"
"Ngươi nói giỡn, ta lại muốn thật." Nguy Dã lạnh lùng cười một chút, nhìn thoáng qua cô gái trên đài đang biểu diễn phóng phi tiêu, phi tiêu chính xác mà dán vào bàn gỗ.
"Ta một người biểu diễn không thú vị, không bằng mời ông chủ Hà phối hợp một chút.
Hiện tại bắt kịp thời đại, dùng phi tiêu quá cũ kỹ, liền dùng viên đạn thử xem."
Hà Toàn Thắng năm lần bảy lượt khiêu khích hắn, còn vũ nhục Tạ Văn Tu, trong mắt Nguy Dã tràn ra sát khí.
Hà Toàn Thắng bị hắn dọa đến muốn ngất xỉu đi: "Không cần --" chỉ nghe bang bang hai tiếng, trên mặt đất nhiều ra hai vết đạn, chỉ cách đáy quần của anh ta cm.
Hà Toàn Thắng chân run rẩy thế nhưng bị dọa đến tiểu.
Nguy Dã đáng tiếc: "Còn tưởng rằng kỹ thuật thiện xạ của bản thân không tốt, sẽ không cẩn thận làm anh ta bị phế đâu."
:【......!Dựa theo lý luận của Lan Đình, anh ta có thể bị dọa héo.
】
Tưởng tượng như vậy, Nguy Dã liền vui vẻ hơn rất nhiều.
Nguy Dã thu hồi súng, bên tai bỗng chốc lại vang một tiếng súng.
"A!" Hà Toàn Thắng hét thảm một tiếng, trên đùi phải có một lỗ thủng đang chảy máu.
Nguy Dã kinh nhiên quay đầu lại, ở phố đối diện thấy được Tạ Quân Nhai, quân trang áo khoác ở trong gió phần phật đong đưa, đạp tuyết bước tới.
Trường Thanh kinh hỉ ra tiếng: "Là nhị gia đã trở lại!"
Tạ Quân Nhai ngừng ở trước mặt Nguy Dã, rũ mắt nhìn chăm chú hắn cười: "Đại tẩu vẫn là mềm lòng."
Nguy Dã không có mềm lòng, khi nổ súng đôi mắt đều không nháy một cái.
Trên đường lấy Nguy Dã làm trung tâm mọi người lùi ra một khoảng lớn, an tĩnh đến chỉ còn lại tiếng Hà Toàn Thắng hô đau: "Tạ Quân Nhai thế nhưng còn không chết?!"
Tạ Quân Nhai đương nhiên không chết.
Hắn không chỉ không chết, còn giải quyết Mã Đại Soái.
Khi đội buôn bán rời đi, Tạ Quân Nhai cùng quân phiệt ở tỉnh bên hợp tác, trở về quân đội lại lợi dụng uy tín của mình đề suất mọi người bất ngờ làm phản, hiện giờ đốc quân hai tỉnh cùng An Thành đều dưới sự quản chế của y.
Sau khi gặp lại, Nguy Dã bị Tạ Quân Nhai nhìn chằm chằm đến ăn không tiêu.
Hắn đi hai bước, người bên cạnh lại dễ dàng tăng tốc sóng vai đi cùng, Nguy Dã nhịn không được trừng hắn, bực nói: "Đốc quân đại nhân, nhìn đường đi!"
Mắt phượng hẹp dài hơi cong, khi trừng người cũng có vẻ đa tình, Tạ Quân Nhai tự động đem này hiểu là tình thú.
Hắn cười đi chậm lại hai bước, đem cả người Nguy Dã đều cất vào trong ánh mắt.
Trường Thanh đi xa xa ở phía sau, chỉ cảm thấy ánh mắt y nhìn chủ nhân quá mức chuyên chú, tựa như ánh mắt của thợ săn
Hai người một trước một sau về đến nhà, sảnh lớn ấm áp.
Nguy Dã kêu người làm cơm trưa phong phú một chút, cho vị đùi vàng này đón gió.
Trên bàn ăn to rộng tràn đầy thức ăn, Nguy Dã không nhìn thấy Tạ Thúc Vân, hỏi Trường Thanh: "Hôm nay tam gia ra ngoài sao?"
Gần đây Tạ Thúc Vân rất bận, không ở trong phòng lật xem điển tịch, chính là ở trong rừng cây sau núi cả nửa ngày.
Trường Thanh nói: "Người gác cổng nói buổi sáng đã đi ra ngoài."
"Quản y làm cái gì." Tạ Quân Nhai cười nhẹ một tiếng: "Hai người chúng ta cùng ăn, không tốt sao?"
Ánh mắt kia của ngươi không phải muốn ăn đồ ăn, là muốn ăn người được không.
Một lát sau, Tạ Thúc Vân khoan thai tới muộn, tóc cùng vai dính đầy bông tuyết.
Nguy Dã hỏi: "Tuyết lại rơi?"
"Đúng vậy, cảnh bên ngoài rất đẹp." Tạ Thúc Vân ngồi dựa vào Nguy Dã, mới quay đầu đối Tạ Quân Nhai gật đầu: "Nhị ca đã trở lại."
Tên nhóc này đối Nguy Dã ân cần như vậy? Tạ Quân Nhai sách một tiếng.
Tạ Thúc Vân gia nhập làm Nguy Dã nhẹ nhàng thở ra, nhưng mặc dù có Tạ Thúc Vân, hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt của người kia.
Tạ Thúc Vân nhìn hai người, ánh mắt híp lại.
Sau khi ăn xong, Tạ Quân Nhai nói muốn dẫn hắn đi xem thứ mới lạ, Nguy Dã ngay từ đầu không muốn đi cùng y, lại thấy y đi ra cửa lớn.
Trước cửa lại một chiếc ô tô mới tinh.
Thật đúng là đồ mới lạ, thời buổi này ô tô đều là ở ngoại quốc, có tiền cũng không nhất định mua được.
"Đại tẩu nể mặt cùng ta ra ngoài ngắm cảnh tuyết?" Tạ Quân Nhai vì hắn mở cửa xe.
Y bây giờ không mặc quân trang, mà là tây trang thắt cà vạt, vai rộng chân dài.
Nguy Dã có chút rung động, còn không có kịp gật đầu, một người lướt qua.
Tạ Thúc Vân trước một bước chui vào trong xe, cười tủm tỉm nói: "Nhị ca không ngại ta đi cùng chứ?".